(Phần 1) Xuyên Nhanh: Vi Diện Yếu Đuối ! Lúc Nào Cũng Cần Ta Chăm Sóc

Chương 17: Phủ An Quân (3)



Di Giai vẻ mặt không biểu cảm rất phù hợp với việc giả bộ nguy hiểm ngầu lòi.


Người kia thấy vậy cũng không nói tiếp, dù sao cũng không thân, không phải ai cũng ồn ào như Tang Thanh.


Di Giai liếc nhìn người nọ, thấy eo hắn giắt một cây súng lục, dưới thời đại này thật không phù hợp chút nào. Cô lại nghĩ cây búa của cô, có vẻ thời đại nào cũng có búa, đều phù hợp.


Hai người im lặng nhìn nhau, người đàn ông kia nghẹn một chút:"Ta đi trước, có gì liên hệ sau." Tuy là nói thế nhưng hắn cũng không hỏi mã số của Di Giai.


Di Giai nhìn theo bóng hắn, bắt đầu suy nghĩ về việc gia tăng sức mạnh của mình. Dù là nhân viên mới, cô không thể quá yếu ớt như vậy được.


Trở về tới cửa phòng, Di Giai đứng lại khi thấy An Lạc đứng trước cửa phòng mở toang của mình, thấy cô trở lại, tấm lưng hơi cong xuống của hắn có vẻ thẳng lên một chút, hắn nói:"Ta tưởng cô rời đi rồi." Giọng nói không nghe ra cảm xúc gì. Trời vẫn còn chưa sáng.


Hôm sau, hắn qua thăm mẫu thân, Di Giai cũng theo sau, lúc An Lạc tiến vào phòng mẫu thân hắn, Di Giai định đứng ngoài, nhưng hắn lại vẫy tay gọi cô vào theo.


Bên giường lộ ra một bàn tay nhăn nheo, An Lạc ngồi trước giường rất lâu nói chuyện cùng mẫu thân hắn, lúc ra ngoài, trông hắn không được khỏe lắm.


Di Giai đi tới định dìu hắn, ai ngờ hắn gục đầu xuống vai Di Giai, hai tay ôm lấy eo cô, mấy người hầu xung quanh thấy vậy vội vã cúi đầu.


Di Giai vỗ vỗ lưng hắn an ủi, hai tay hắn lại càng siết chặt hơn. Như thể ngoại trừ cô gái cứng rắn trước mắt không còn ai có thể cho hắn có thể dựa dẫm.


Ngày hôm đó trong phủ như ảm đạm đi.


Ngày hôm sau chính là lễ hội, lễ hội diễn ra chính vào buổi tối, nhưng ban ngày cũng đã rất đông người. An Lạc dẫn theo Di Giai ra ngoài. Hắn nắm tay Di Giai, nói rằng sợ cô lạc vì quá đông người. Cô không có ý kiến.


An Lạc kéo cô tới một tiệm bán đồ trang sức, mua một chiếc vòng ngọc, cẩn thận đeo vào tay cô, Di Giai lé mắt nhìn hắn. An Lạc ấp úng nói là quà cảm ơn vì luôn đi theo bảo vệ hắn. Di Giai gật đầu, cô suy tính không biết chiếc vòng này có thể mang về không gian rồi bán đi không? Hiện tại cô rất nghèo.


An Lạc hỏi:"Tối nay ta sẽ dẫn cô nương đi xem hội, cô nương không định thay đồ sao?" Hắn hỏi trong khi nhìn bộ đồ trắng tinh của cô. Cô chưa từng thay nó ra.


Di Giai có chút bất lực. Vì tiến vào thế giới là linh hồn, quần áo của linh hồn hòa làm một với bản thể, không thể cởi ra, nhưng làm sao cô giải thích được với hắn. Chỉ có thể gật đầu.


An Lạc không nói gì, tiếp tục nắm tay dẫn cô đi chơi, hết mua cái này đến mua cái kia, như muốn dỗ cô vui vẻ. Di Giai không biểu cảm đi theo hắn, cảm nhận lực nắm tay của hắn, thầm nghĩ dạo này hắn đã bớt ốm yếu hơn.


Về tới phủ, trời đã về chiều, phải ăn tối một chút rồi ban đêm còn đi hội. An Lạc nói muốn ăn cơm với cô, hai người ngồi đối diện nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.


An Lạc hơi mất tự nhiên gắp cho cô một miếng thịt dê, Di Giai không khách sáo, ăn một ít. Dù là linh hồn nhưng ăn một chút cũng không sao, chỉ là sau đó sẽ hơi khó chịu.


An Lạc thấy cô ngoan ngoãn ăn đồ mình gắp, không biết nghĩ gì bỗng lên tiếng:"Chúng ta bây giờ thật giống một gia đình nhỏ." Nói xong tai hắn nóng ran, nhưng ánh mắt cố chấp nhìn vào mặt Di Giai, muốn nắm bắt một biểu cảm dù là nhỏ nhất.


Di Giai hơi giật mình, ngước mắt nhìn hắn, lại thấy mắt hắn long lanh kỳ lạ. Bỗng tưởng tượng tới một con cún con đang mong chờ được xoa nựng, Nghĩ đến An Lạc quá cô đơn đến mức đáng thương, dù là trong nhà có nhiều người hầu nhưng không có ai là thật sự quan tâm hắn, dưới ánh mắt khó hiểu của hắn, cô đứng lên bước qua xoa xoa đầu hắn an ủi.


An Lạc: ????