“Về cả đi.” Đạo Niên nhìn sương dày trong đêm tối, vẻ mặt mệt mỏi, như thể vạn vật thế gian cũng không khơi dậy nổi hứng thú cho anh, “Không cần bái kiến”.
Đáy mắt Lưu Mao lộ vẻ lo lắng, nhưng lại không dám làm trái ý của Đạo Niên. Anh ta móc một tấm lệnh bài từ trong ngực, ném ra ngoài cửa xe, lệnh bài tan vào trong màn sương dày đặc vô tận.
Rất nhanh sương dày tan hết, đèn đường trên phố dường như cũng trở nên sáng hơn.
Sau khi ô tô lái đi không lâu, một chiếc xe buýt cũ nát lắc lư đi tới từ đầu đường. Chẳng biết có phải trên xe treo chuông gió không mà cứ phát ra tiếng leng keng leng keng liên tục.
Đi kèm với tiếng chuông, bên dưới biển báo xe buýt có mấy bóng người lờ mờ xuất hiện. Bọn họ đứng xếp hàng, lần lượt chen lên chiếc xe buýt cũ nát đến bong tróc nước sơn.
Thẩm Trường An chở ông Trương về lại khu chung cư, thấy ông cụ rầu rĩ không vui bèn nhỏ giọng nói: “Ông ơi, cháu đi lấy ít rau xuống, ông đừng đóng cửa nhé.”
“Khỏi, ông không chiếm món hời lớn như thế.” Ông Trương xua tay, “Về ngủ đi.”
“Thế buổi tối ông nghỉ ngơi cho khỏe ạ.” Thẩm Trường An thấy vẻ mặt ông tuy uể oải, nhưng tinh thần vẫn tốt, vậy là yên tâm lên tầng, tắm rửa xong nằm sấp trên giường đánh một giấc ngon lành.
Hôm sau rời giường, cậu cảm thấy toàn thân sảng khoái, dường như cả ánh mắt cũng sáng hơn. Sớm ra lười nấu nướng, cậu làm cho mình bát mì trứng rau, ăn xong thì chạy tới văn phòng.
Cậu cảm thấy nên mua cho mình một phương tiện đi lại, mỗi ngày quốc bộ đi làm tuy rèn luyện thân thể, nhưng bất lợi cho việc ngủ nướng của cậu. Qua hai ba tháng nữa là đông rồi, thành phố Ngô Minh lại là khu vực hành chính không cung cấp hệ thống sưởi hơi, ngày tháng gian nan lắm.
Đi vào văn phòng, Thẩm Trường An ngửi thấy mùi bánh quẩy, cậu tìm kiếm chung quanh, thấy trước mặt Từ Trạch đặt một cái cốc, một chiếc đĩa sứ trắng. Nhưng mà trong đĩa không phải bánh mì và bò bít tết, mà là bánh quẩy cắt thành miếng.
Uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy mà cũng chú trọng thế này, không hổ là chàng trai tinh tế của văn phòng họ.
Phát hiện Thẩm Trường An đang nhìn mình, Từ Trạch lau khóe miệng: “Anh còn một cái, em ăn không?”
“Không anh, em cảm ơn, em ăn sáng ở nhà rồi.” Thẩm Trường An nhìn quanh, phát hiện chị Quyên bình thường tới sớm nhất hôm nay lại vắng mặt.
Thấy Thẩm Trường An không ăn, Từ Trạch cũng không ép. Chờ anh ta ăn sạnh đĩa bánh quẩy thì vừa đúng còn một phút là tới giờ làm.
Thẩm Trường An nhìn Từ Trạch dọn dẹp mặt bàn sạch sẽ, để cặp tài liệu trước mặt, nghĩ bụng, mấy đồng nghiệp trẻ này của cậu thật ra đều là nhân tài.
Đinh Dương sợ muốn chết nhưng lúc nào cũng chạy việc bên ngoài vào buổi tối. Từ Trạch tinh tế lịch sự nhưng lại thích lẩu, bánh quẩy, sữa đậu nành. Còn có Trần Phán Phán nắm bắt tin tức cực kỳ nhanh nhạy. Ba người này đặt ở bộ phận khác có thể hơi kì lạ, nhưng ở đây lại vô cùng phù hợp và hài hòa.
Mãi cho đến trưa gần tan làm, chị Quyên vẫn không tới. Thẩm Trường An đang định hỏi Trần Phán Phán sao hôm nay chị Quyên không đi làm, thì nghe thấy bên ngoài có cụ già đang kêu tên cậu.
“Thẩm Trường An, ai trong mấy người là Thẩm Trường An, mau ra đây cho ta!”
Cái giọng này nghe có vẻ không được thân thiện cho lắm. Trần Phán Phán, Đinh Dương, Từ Trạch rối rít quay đầu nhìn Thẩm Trường An, trong mắt nửa là lo lắng, còn có một chút cảm xúc được hóng drama không giấu nổi.
Thẩm Trường An: “…”
Mai là được nghỉ, cậu lại mới tới đây hơn một tháng, ai mà cố ý tới tìm cậu gây sự thế? Trong đầu cậu xoay chuyển vô vàn suy nghĩ, đứng dậy đi ra ban công dòm xuống. Một ông cụ mặc quần vải màu xanh và áo khoác trắng, vẻ mặt hồng hào đứng dưới tầng, tay chống nạnh, cực kỳ khí thế, đúng kiểu tới cửa gây sự.
Thẩm Trường An hơi lơ ngơ, tuy cậu không phải thiên tài trăm năm khó gặp, nhưng cũng có một bộ óc thi được vào trường danh giá. Trong trí nhớ của cậu, tuyệt đối chưa từng gặp ông cụ này, sao ông ấy lại tới làm phiền cậu?
“Ông ơi, xin hỏi ông có chuyện gì ạ?” Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng Thẩm Trường An vẫn mỉm cười mở miệng.
Ông cụ nhìn Thẩm Trường An chằm chằm mấy giây, nét giận dữ trên mặt biến mất, lại cố nặn ra một nụ cười rặt vẻ mất tự nhiên: “Chào cậu, ta tới tìm Thẩm Trường An, cậu có thể cho ta gặp nó một lần không?”
Đám Đinh Dương chạy tới hóng hớt nghi ngờ, nghe giọng điệu của ông cụ thì hình như có thù lớn với Thẩm Trường An. Nhưng trông dáng vẻ nói chuyện của ông ta với Thẩm Trường An thì rõ ràng không biết cậu, thậm chí nụ cười miễn cưỡng nặn ra còn mang ý lấy lòng.
Đinh Dương hỏi nhỏ Từ Trạch: “Tình huống gì đây?”
Từ Trạch lắc đầu: “Không biết.”
Ông cụ không rảnh đi coi nét mặt đám Đinh Dương, ông ta nhìn Thẩm Trường An lấy lòng: “Cậu trai này, chuyện là vầy, chỗ các cậu có một kẻ tên Thẩm Trường An, bắt nạt một đứa cháu nhà ta, lần này ta tới đây là muốn tìm nó đòi công bằng.”
“Cháu?” Thẩm Trường An vô cùng khẳng định mình không có tật xấu bắt nạt trẻ con, “Xin hỏi cháu ông… bao nhiêu tuổi ạ?”
“Năm nay nó… sáu tuổi.” Nói tới đây, ông cụ lại tức giận, “Việc này ta nhất định phải bắt nó nói cho ra nhẽ, nếu không, ta sẽ tìm cấp trên của nó khiếu nại.”
Đinh Dương, Từ Trạch và Trần Phán Phán cùng quay đầu, ánh mắt nhìn Thẩm Trường An như thể đang nói, không ngờ em lại là người như vậy.
Thẩm Trường An: “…”
Cậu coi điệu bộ của ông cụ này cũng không giống cố tình lừa gạt, đành bảo: “Liệu có hiểu lầm gì không ông?”
“Có hiểu lầm gì được chứ, tại cái thằng đấy mà tóc cháu ta mất cả nắm lớn. Cậu không biết đấy thôi, tộc chúng ta… nhà chúng ta có con khó lắm, đứa nhỏ xảy ra chuyện lớn như thế, người làm bề trên chúng ta có thể không xót sao?”
Thẩm Trường An: “…”
Cháu không có, cháu không có mà.
“Cậu coi, có thể cho ta tìm Thẩm Trường An, tính toán món nợ rõ ràng không?” Nói xong câu đó, ông cụ lại cười lấy lòng với Thẩm Trường An, như thể việc Thẩm Trường An gật hay lắc đầu đều rất quan trọng với ông.
“Ông ơi, cháu thấy chắc là chuyện này có hiểu lầm gì rồi, cháu mới tới thành phố Ngô Minh hơn một tháng, chỉ từng giúp trẻ con nhặt đồ chơi thôi chứ chưa bắt nạt bao giờ.” Thẩm Trường An cười khổ, “Nếu không thì thế này, ông dẫn cháu ông tới, hỏi thử xem có phải bé nhận nhầm người không?”
Vẻ mặt của ông cụ cứng đờ, ngay cả giọng cũng thay đổi: “Cậu, cậu chính là Thẩm Trường An?”
Thẩm Trường An đẩy kính trên sống mũi, “Thưa ông, cháu chính là Thẩm Trường An.”
Ông cụ ngơ ngác nhìn Thẩm Trường An lom lom gần nửa phút, bỗng đổi giọng cười khan: “Xem ra cậu đây cũng không phải loại người bắt nạt trẻ con, cháu ta bảo rằng cái đứa bắt nạt nó mặt mày bặm trợn xấu xí, mà cậu thì trông đĩnh đạc có phúc, chắc chắn không phải Thẩm Trường An đó.”
Thẩm Trường An: Dạ?
“Ngại quá, làm phiền mọi người rồi, tạm biệt.” Ông cụ xoay người đi ra ngoài, lúc tới gần cổng còn phi như bay.
“Ông cụ này… chạy nhanh phết.” Đinh Dương hãy còn sợ vỗ vai Thẩm Trường An, “May mà ông cụ này không mình mẩy cơ bắp, chứ nhỡ ông ấy cứ nằng nặc cho rằng cậu bắt nạt cháu ổng, ngày ngày tới đây làm ầm ĩ thì về sau cậu gặp rắc rối rồi.”
“Tôi đã bảo Trường An không giống người bắt nạt con nít mà.” Trần Phán Phán nhớ tới chuyện Thẩm Trường An đánh du côn bắt học tiếng mèo kêu, vội ho một tiếng, “Cho dù em đánh côn đồ, cũng không có khả năng đánh trẻ con.”
Cây cổ thụ vẫn treo dịch dinh dưỡng trong sân nhẹ nhàng đung đưa theo gió, vài chiếc lá xoay vòng trên không rồi rơi xuống đất.
“Cơ mà cậu cũng xui quá thể, chuyện này mà cũng gặp phải.” Đinh Dương đồng tình vỗ vai cậu, “Rảnh thì đi khấn vái đi.”
“Khấn vái mà có tác dụng thì em còn đi làm làm gì.” Nghe thấy hai chữ “khấn vái”, vẻ mặt Thẩm Trường An hờ hững, “Đến giờ tan làm rồi, tất cả về nhà ăn cơm thôi.”
“Đúng đúng, tan làm rồi tan làm rồi”
Trong văn phòng chủ nhiệm, Đỗ Trọng Hải bưng tách trà, nhìn mấy người trẻ tuổi giải tán qua cửa sổ, buồn cười lắc đầu.
Đỗ Trọng Hải sờ cái đầu hơi hói, đi tới ban công, nhìn ra ngoài một lúc rồi thong thả về nhà ăn cơm. Hôm nay tâm trạng bà xã tốt, làm sườn nướng khoai tây, ông phải mau về nhà ăn thôi.
Khi Thẩm Trường An về nhà, phát hiện cửa nhà ông Trương đóng chặt, gõ cửa cũng không ai đáp. Chắc ông cụ ra ngoài, thế là cậu đành ăn cơm một mình, ăn xong rồi lại gửi mấy tin nhắn cho Đạo Niên.
Trải qua sự cố gắng không ngừng nghỉ của cậu, hiện giờ Đạo Niên đã có thể trả lời tin nhắn cho cậu thường xuyên. Tuy ít chữ, nhưng tinh thần này vẫn rất đáng thừa nhận.
Buổi chiều quay lại làm việc, chị Quyên vẫn chưa đi làm, nghe Trần Phán Phán kể là hình như em ruột của chị ở quê hai ngày nay xảy ra chuyện lớn, chị Quyên xin phép nghỉ về quê thăm em.
Thẩm Trường An gửi tin nhắn cho chị Quyên, chắc chị đang bận nên chưa trả lời cậu.
Buổi chiều sau khi tan tầm, Thẩm Trường An không về thẳng nhà mà ghé qua siêu thị.
Cậu đẩy xe hàng, gửi tin nhắn cho Đạo Niên.
Trường An: Đạo Niên ơi, anh có kiêng ăn gì không?
Niên: Không.
Trải qua mấy ngày giao lưu, tình hữu nghị giữa Thẩm Trường An và Đạo Niên đã phát triển tới gọi thẳng tên. Điều này đối với một người không có mong muốn giao tiếp với người khác chính là sự tiến bộ như bay, rất đáng mừng.
Trường An: Có đặc biệt thích ăn hoa quả không?
Niên: Không
Trường An: Vậy tôi xem rồi mua, mai anh tới sớm tí nhé, tôi sẽ làm đồ ăn vặt cho anh khai vị.
Niên: Được.
Lúc trả lời nhiều hơn một dấu chấm, coi bộ Đạo Niên vẫn rất vui với chuyện tới nhà cậu làm khách.
Đạo Niên để điện thoại xuống, uể oải dựa vào giường êm, giơ ngón trỏ lên, ra hiệu cho người trước mặt anh nói tiếp.
“Thưa tiên sinh, mặt phía bắc xuất hiện uế khí, sinh ra một vài ác quỷ, thiên sư loài người đã chạy tới, có thiên sư dựng thần đàn, chúng ta…”
Đạo Niên mở miệng, “Không, việc của mình tự mình làm.”
“Tiên sinh nói phải, không thể nuông chiều tật xấu có việc là đi cầu thần bái Phật của con người.” Lưu Mao nói, “Chuyện này dựa vào bản thân họ cũng xử lý được, nếu như thật sự không thể xoay xở, bên Âm Minh giới sẽ ra tay, không cần phải căng thẳng.”
Đạo Niên nhìn Lưu Mao, khẽ gật đầu.
Tuy con người luôn thích bảo mình là con dân của thần linh, nhưng chẳng phải bọn họ cũng thường nói chiều con như giết con, cưng chiều là làm hại sao?
Cho nên bọn họ làm thế, cũng vì muốn tốt cho con người thôi.