Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 49: Anh là yêu quái hả?



Diêu Hoài Lâm lườm Thẩm Trường An một cái, người cô đơn ông nội cậu á, quá trời người đến đây như vậy, ai không biết còn tưởng rằng chỗ bọn họ đang xảy ra chuyện gì nữa đó.

Hắn cười giải thích: "Là như thế này, chúng tôi có vài câu hỏi nhỏ cần Thẩm tiên sinh hợp tác điều tra, bây giờ sự việc đã được điều tra rõ rồi, nó không có liên quan gì đến Thẩm tiên sinh cả."

Đạo Niên khẽ gật đầu, nói với Thẩm Trường An: "Chúng ta về thôi."

Vừa rồi chỉ lo để ý đến Đạo Niên nên không có phát hiện có rất nhiều người đang ở trong phòng, Thẩm Trường An nhìn nhóm luật sự mặc vest cùng với giày da, sau đó cúi đầu nói nhỏ vào tai Đạo Niên: "Đây...... Đều là người anh mang đến hả?"

"Ừ." Đạo Niên biết người trẻ tuổi rất coi trọng sĩ diện, Trường An bị đưa tới đồn cảnh sát, chắc chắc trong lòng cùng trên mặt đều có chút khó chịu, y đưa nhiều luật sư đến đây hơn một chút, thì có thể bảo vệ được mặt trong lẫn mặt ngoài luôn rồi.

Thẩm Trường An phát hiện Diêu Hoài Lâm đang lén lườm mình, cảm thấy cảnh tượng này có chút xấu hổ, cậu ho khan một tiếng: "Thật ra cũng không cần phải phiền phức như vậy đâu, chỉ cần ký mấy chữ là được rồi."

"Chuyện của cậu, không phiền phức."

Thẩm Trường An chấn động trong lòng, cậu mím môi không nói gì.

"Các văn kiện cần ký đâu?" Đạo Niên nhìn về phía Diêu Hoài Lâm.

Diêu Hoài Lâm giao văn kiện cần phải ký cho luật sư, luật sư lại dùng hai tay đưa vào trong tay Đạo Niên, khi Đạo Niên định cầm lấy bút để ký tên, luật sư đã nói nhỏ: "Tiên sinh, để luật sư chúng tôi đại diện làm việc này là được rồi."

Đạo Niên nhìn mục ký tên của người nhà (người đại diện) ở cuối cùng, vươn tay: "Không cần."

Luật sư liếc nhìn Thẩm Trường An một cái rồi đặt bút vào tay Đạo Niên.

Đạo Niên.

Khi hai chữ mạnh mẽ này rơi xuống tờ giấy, bên ngoài đồn cảnh sát đột ngột nổi lên một cơn gió mạnh, nó thổi tung cổng và cửa của đồn cảnh sát tạo ra từng tiếng cành cạch.

Vài tờ giấy in bay về phía Đạo Niên, bị Thẩm Trường An bắt được, cậu đứng về hướng gió thổi, giúp Đạo Niên chắn gió.

Cơn gió mạnh còn chưa ngừng, sấm chớp đã đổ ập xuống, mây giông quay cuồng trên bầu trời, như một con rồng thần đang giận dữ, thề sẽ xé nát đất trời.

"Thời tiết chết tiệt này!" Diêu Hoài Lâm đè lại mũ cảnh sát suýt nữa bị gió thổi bay, sau đó hắn bước đến bên cửa sổ, khi đang đóng cửa sổ lại thì nhìn thấy một tia chớp đánh ở ngoài cửa sổ, khiến hắn không tự giác mà ngã người ra sau: "Ông trời khốn kiếp, đây là cái thời tiết gì vậy chứ."

Nhóm luật sư im lặng nhìn về phía Đạo Niên, chuyện này không có liên quan gì tới ông trời đâu.

Đạo Niên dường như không nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ, y siết chặt văn kiện trong tay, đặt lại bút vào tay luật sư: "Ký xong."

Lạch cạch.

Cánh cửa sổ chống sét bị gió thổi tung, cơn gió lạnh gào thét như đang cố hết sức để chui vào đồn cảnh sát nho nhỏ, nhưng lại không cách nào làm được.

Khi giao văn kiện vào tay Diêu Hoài Lâm, Đạo Niên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi đột nhiên chậm rãi nở một cười, ngay cả trong đôi mắt sâu thẳm cũng ẩn chứa ý cười.

Hầu như là Thẩm Trường An chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười vui vẻ của Đạo Niên, nên giờ đột nhiên nhìn thấy y cười đẹp như vậy thì đầu óc có chút choáng váng: "Đạo Niên, anh đang cười gì vậy?"

"Tôi đang cười gió." Đạo Niên gõ nhẹ ngón trỏ tay phải lên xe lăn, một hàng rào không thể nhìn thấy bằng mắt thường liền rơi xuống xung quanh đồn cảnh sát, "Cho rằng bản thân có đủ năng lực để hủy diệt đất trời, ngóc đầu quay trở lại, nhưng thực tế thì còn chẳng mở được cửa sổ của đồn cảnh sát."

"Hả?" Thẩm Trường An cảm thấy chỉ số thông minh của mình vẫn bình thường, nhưng vào giờ này khắc này, cậu lại cảm thấy hơi lo cho chỉ số thông minh của mình.

"Có một số việc, chỉ cần bắt đầu, thì kết cục không nhất định diễn ra theo đúng kế hoạch vạch sẵn trước." Đạo Niên dần dần dập tắt nụ cười, rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường An, "Trường An, cậu nói xem có đúng không?"

Thẩm Trường An gật đầu: "Anh nói đúng."

Anh là anh em tốt của tôi, chỉ cần không giết người phóng hỏa vi phạm pháp luật thì đương nhiên nói gì cũng đúng rồi.

Cơn gió mạnh ngoài phòng đột nhiên ngừng lại, Thẩm Trường An nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này một tia chớp cũng vừa vặn đánh xuống, nó sáng đến nỗi suýt làm mắt cậu mù luôn.

"Cúi đầu."

Thẩm Trường An ngoan ngoãn cúi đầu.

Một bàn tay hơi lạnh nhẹ nhàng che hai mắt cậu lại.

"Đừng nhìn mấy thứ này, không tốt cho thị lực đâu."

Diêu Hoài Lâm đặt văn kiện mà Thẩm Trường An cùng với người bạn kia của cậu đã ký vào trong hộp, vừa quay đầu lại thì thấy Thẩm Trường An đang cong eo, còn bạn của cậu thì đang che hai mắt cậu, khoảng cách giữa hai khuôn mặt chưa đến mười centimet nữa, nhìn sao cũng thấy rất...... Thân mật.

Hắn xoa mặt, chẳng lẽ là vì khoảng thời gian trước có điều tra một vụ án liên quan đến tình yêu đồng giới, cho nên mới làm cho bây giờ hắn nhìn cái gì cũng thấy bốc mùi gay hả?

Sấm chớp cũng nhanh chóng biến mất giống như cơn gió mạnh kia, Đạo Niên buông bàn tay đang che hai mắt Thẩm Trường An ra: "Đi, chúng ta trở về thôi."

Thẩm Trường An vặn cái eo có chút tê mỏi, nói với Đạo Niên: "Chờ tôi chút, để tôi chào Diêu Hoài Lâm cái đã."

Thấy Thẩm Trường An đi về phía mình, Diêu Hoài Lâm duỗi tay ôm lấy cổ cậu, kéo sang lối đi nhỏ bên cạnh, nhỏ giọng mắng: "Thẩm Trường An, đây là người cô đơn mà cậu đã nói cho lão tử á hả?"

"Có một câu nói gọi là quan tâm sẽ bị loạn, người anh em này của tôi cũng vì lo tôi bị thiệt, nên mới mang theo nhiều luật sư đến đây." Thẩm Trường An xấu hổ ho khan một tiếng, "Ngoại trừ người có hơi nhiều, thì anh ấy cũng đâu có làm hành động gì quá đáng đâu."

"Lão tử tin cậu mới lạ á." Diêu Hoài Lâm giả vờ đấm cậu một cái, "Người bạn này của cậu trông có vẻ không đơn giản, cậu ôm được cái đùi này ở chỗ nào vậy?"

"Nhặt được ở cửa siêu thị đấy." Thẩm Trường An xoa xoa cái bụng đang đói meo, "Việc này đã xong chưa, tôi còn phải đi về ăn cơm nữa."

"Hừ, lão tử tin chuyện ma quỷ của cậu chắc. Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, đời trước cậu là heo hả?" Diêu Hoài Lâm chẳng có cách nào với cậu, "Sau này có làm việc gì cũng phải thông minh hơn đấy, đừng có gặp ma mà cũng không biết."

"Ma quỷ gì chứ? Thứ mà tôi nhìn thấy, đều là những người tốt bụng không thôi." Thẩm Trường An đút tay vào túi áo khoác, mỉm cười với Diêu Hoài Lâm, "Được rồi, tôi đi đây."

"Đi đi." Diêu Hoài Lâm vẫy vẫy tay, "Hy vọng sau này khi tôi đi phá án, không gặp lại cậu nữa."

Để tránh phải nhìn thấy một đống luật sư, làm hắn bị nhồi máu cơ tim luôn.

"Vậy thì khó lắm, vì chỉ cần có liên quan tới Bộ Dân chính của chúng tôi, thì tôi đều có khả năng sẽ đến đây nữa." Thẩm Trường An cười tủm tỉm đáp lại một câu, "Sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn nha, đội trưởng Diêu."

"Cút đi!" Diêu Hoài Lâm nhấc chân định đá, Thẩm Trường An liền xoay người chạy ra ngoài.

Nhìn Thẩm Trường An vui vẻ chạy đến bên bạn mình, Diêu Hoài Lâm cười mắng: "Cái tên khốn nạn này rõ ràng là muốn làm tôi tức chết mà."

Nhưng cũng thật may vì có người tới đón cậu trở về, một ngày lạnh giá như thế này, thì làm gì có ai lại muốn đến một mình, rồi lại rời đi một mình chứ.

Sau khi Thẩm Trường An và Đạo Niên cùng nhau rời khỏi đồn cảnh sát, cậu nhìn về phía vị luật sư gần bọn họ nhất: "Chuyện hôm nay làm phiền các vị rồi."

"Thẩm tiên sinh khách sáo rồi." Luật sư cười nói, "Có thể làm việc cho ngài và tiên sinh là vinh hạnh của chúng tôi. Đây là danh thiếp của tôi, nếu ngài cần sự hỗ trợ từ pháp luật, lúc nào cũng có thể tìm tôi."

"Cảm ơn." Thẩm Trường An nhận lấy danh thiếp, bên trên chỉ có tên họ cùng thông tin liên lạc của đối phương, chứ không có địa chỉ nhà và tên của phòng làm việc.

Chẳng lẽ tất cả bọn họ là luật sư riêng của Đạo Niên hả?

Thẩm Trường An không hỏi nhiều, cậu nhận lấy danh thiếp: "Tôi tên là Thẩm Trường An, sau này Tạ tiên sinh gọi tên của tôi là được."

"Tên của Thẩm tiên sinh như sấm bên tai, tôi đã từng nghe thấy rồi." Tạ Trị bắt tay Thẩm Trường An, "Rất mong vẫn có thể phục vụ ngài vào lần sau."

Thẩm Trường An: "......"

Cậu nổi tiếng lắm à?

Sau khi tiễn những luật sư này đi, Thẩm Trường An và Đạo Niên liền lên xe, cậu nhìn thời gian thì đã là hai giờ chiều, không ngờ lại trễ thế này rồi.

"Đạo Niên, anh ăn trưa chưa?" Thẩm Trường An len lén nhìn Đạo Niên bằng đôi mắt nhỏ.

"Chưa." Đạo Niên nhắm hai mắt, có vẻ như y đã rất mệt sau khi làm những việc vừa rồi, Thẩm Trường An nhanh chóng chân chó kéo chăn lên đắp cho y.

"Tôi thấy bên kia đường có bán khoai lang nướng, hay là chúng ta mua hai củ nếm thử nha."

"Ừ."

Thẩm Trường An kêu tài xế tấp xe vào lề đường, sau đó chạy nhanh sang bên kia đường chọn hai củ khoai lang đỏ đã nướng chín rồi chạy về, chui vào trong xe: "Gần đây càng ngày càng lạnh."

Nơi cậu sống trước đây có máy sưởi, nên tuy rằng nhiệt độ ở bên ngoài có xuống thấp, thì hầu hết thời gian cậu đều ở trong phòng, vì thế cũng không có cảm thấy lạnh bao nhiêu. Nhưng cậu cũng không ngờ mùa đông ở thành phố Ngô Minh lại lạnh đến như vậy, lạnh đến thấu xương, nhiệt độ mấy ngày nay đã hạ xuống tầm mười mấy độ, mà đã rét buốt thấu xương vậy rồi. Vì vậy, cậu không thể tưởng tượng ra nổi, đến lúc thời tiết giảm xuống mức 0 độ thì thành phố này sẽ còn giá rét đến cỡ nào nữa đây.

Bóc vỏ khoai ra, Thẩm Trường An nhét khoai lang đỏ cùng với cái muỗng vào tay Đạo Niên: "Nếm thử xem nó ngọt hay không ngọt trước đi."

Đạo Niên ăn một miếng, mặt không cảm xúc nói: "Không ngọt."

"Vậy mà người bán còn nói với tôi là không ngọt không lấy tiền, tôi lại bị lừa à?" Thẩm Trường An chưa chịu từ bỏ mà bóc củ khoai lang dư lại kia, dùng muỗng múc lên ăn một miếng, "Củ của tôi ngọt nè, chúng ta đổi đi."

Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An đặt củ khoai lang ngọt hơn vào tay mình: "Không muốn động đậy, mệt."

Thẩm Trường An: "......"

Lười thành như vậy, cũng may Đạo Niên giàu đấy, chứ nếu không giàu thì chỉ sợ sẽ chết vì đói mất thôi.

Cậu thở dài, một bên đút cho Đạo Niên ăn, một bên thì thỉnh thoảng nhét cho mình một miếng, cậu còn trẻ nhưng dường như đã phải sống một cuộc sống đút cơm cho con từ sớm luôn rồi.

Không gian trong xe bị bao trùm bởi mùi hương ngọt ngào của khoai lang đỏ, Thẩm Trường An kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra cho Đạo Niên, nhưng cậu giấu đi chuyện ông cụ mất trước khi cậu đi lấy tượng điêu khắc, chỉ nói trước khi ông cụ chết đã từng gặp cậu, cho nên cảnh sát mới dẫn cậu về để thẩm vấn.

"Đôi khi tôi thật sự thắc mắc rằng kiên trì cả đời có đáng không." Thẩm Trường An cắn muỗng, trong giọng nói thiếu đi sự vui vẻ thường ngày, "Có lẽ khi rời khỏi thế gian này rồi, thì chẳng còn ai để ý tới sự kiên trì đó nữa đâu."

Cậu chợt hiểu ra rằng, việc mình luôn thích giúp đỡ người khác, có lẽ cũng không phải do cậu có đức tính hiền lành tốt đẹp đến mức không có tì vết, mà là chỉ khi giúp đỡ người khác, thì cậu mới có cảm giác được thế giới này cần, được thế giới này quan tâm.

Nếu không có những thứ này thì cậu chính là một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao trên thế giới này.

Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An: "Có lẽ đối với người trong cuộc mà nói, kiên trì đã là một câu trả lời hoàn hảo rồi. Cậu không phải họ, cho nên cậu không thể nào đoán được suy nghĩ của họ từ góc độ của bản thân cậu được, mà họ cũng không phải cậu, vận mệnh của họ cũng sẽ không trở thành vận mệnh của cậu."

Thẩm Trường An nhìn Đạo Niên, cậu cắn khoai lang đỏ một ngụm, rồi đột nhiên cười rộ lên.

Trên thế giới này làm gì có nhiều thứ đáng giá và không đáng giá đến như vậy chứ, có phải vì đồ ăn do chú Triệu nấu không ngon, hay vì công việc quá nhàm chán, hay là trò chơi không đủ vui không?

"Anh nói có lý lắm." Thẩm Trường An cắn khoai lang đỏ thêm vài lần, "Con người, được sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác, chỉ cần còn sống, thì có thể làm được mọi thứ."

Đạo Niên nhìn chằm chằm vào Thẩm Trường An một lúc lâu.

Thẩm Trường An nhếch miệng cười với y: "Sao thế, có phải bị lời nói đầy triết lý của tôi làm cho chấn động rồi không?"

"Không." Đạo Niên lạnh nhạt vô tình nói, "Tôi chỉ đang dùng ánh mắt nhắc nhở cậu, cậu ăn khoai lang đỏ của tôi."

Thẩm Trường An: "......"

Về đến nhà Đạo Niên, Thẩm Trường An cũng không vội ăn cơm, mà là đi lên lầu tắm rửa, thay một bộ sạch sẽ xong mới ngồi vào bàn ăn cơm.

Cơm nước xong, cậu giữ lời hứa vào buổi sáng, đẩy Đạo Niên ra ngoài đi dạo. Không khí sau cơn mưa rất tươi mát, Thẩm Trường An ngáp một cái, sau khi ăn no, người ta thường cảm thấy buồn ngủ.

"Sau 12 giờ đên nay, chính là ngày hội mua sắm 11 tháng 11." Thẩm Trường An lấy điện thoại ra nhìn vài lần, "Nhà của chúng ta có thiếu thứ gì không?"

Đạo Niên: "Không thiếu."

"Thật sự không muốn mua gì hết hả?" Thẩm Trường An nhíu mày, có chút không muốn từ bỏ, "Nhưng vào những ngày như thế này mà không mua một vài thứ, thì cứ luôn cảm thấy phải thua lỗ một số tiền lớn ấy."

Cậu cúi đầu nhìn chân Đạo Niên: "Ngày thường anh không thích đi ra ngoài, hay là tôi mua vài bộ đồ ngủ giữ ấm và thêm mấy đôi vớ nhung cho anh nha?"

"Mua thêm mấy cái bình hoa nữa."

"Đúng rồi, còn có thể mua cho chú Triệu một bộ dụng cụ nữa."

"Thần Đồ và Úc Lũy thích gì nhỉ, hay là mua găng tay cho hai anh em bọn họ đi?" Hai anh em họ ngày thường thích đứng ở cửa, cậu nghi ngờ rằng bọn họ là vệ sĩ riêng của Đạo Niên.

Đạo Niên nhìn Thẩm Trường An đẩy y ra nửa đường, rồi liền bắt đầu mở phần mềm mua sắm trên điện thoại, ném một đống thứ lộn xộn vào xe mua sắm, sau khi lặng im một lúc lâu mới nói: "Cậu vui là được."

Người trẻ tuổi thích mua đồ là chuyện bình thường thôi, y cần phải học cách thấu hiểu, thì sự khác nhau giữa hai thế hệ mới ít đi, xung đột cũng sẽ ít hơn.

Thẩm Trường An đang vui vẻ chọn đồ thì đột nhiên chủ nhiệm Đỗ gọi tới, cậu nghĩ thầm, không lẽ lại bắt cậu đi tăng ca nữa hả?

Chờ điện thoại reo gần nửa phút, cậu mới ấn nút trả lời.

"Chủ nhiệm Đỗ?" Giọng nói tràn đầy sức sống lập tức biến thành giọng điệu buồn ngủ.

"Đúng vậy, vừa xử lý xong chuyện ở bên kia, liền ăn một chén mì rồi lên giường nghỉ ngơi một lát." Khi cần giả vờ đáng thương thì Thẩm Trường An tuyệt đối không nương tay.

"Trường An à, người trẻ mấy đứa cần phải chú ý nghỉ ngơi, đừng có làm việc quá sức." Đỗ Trọng Hải ôn hòa dặn dò vài câu, không có nhắc đến chuyện muốn Thẩm Trường An tăng ca, Thẩm Trường An dần dần cảm thấy yên tâm.

"Cậu tới thành phố Ngô Minh của chúng tôi cũng được ba bốn tháng rồi đi, cậu cảm thấy bên đây thế nào?"

"Khá tốt." Thẩm Trường An cúi đầu nhìn Đạo Niên đang ngẩn người dựa vào xe lăn, "Mấy tháng ở đây, khiến tôi rất vui."

"Vui là tốt rồi, vui là tốt rồi." Đỗ Trọng Hải cười vài tiếng trước khi chuyển chủ đề, "Tôi vừa mới nhận được tin tức từ đế đô, Bộ An ninh ở đế đô muốn chuyển cậu về đế đô làm việc. Nhưng bên trên cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cậu, vậy nên bây giờ tôi tới hỏi ý định của cậu đây."

Không ngờ lúc này chủ nhiệm Đỗ liên lạc với cậu, lại là vì chuyện chuyển công tác.

"Với khả năng của cậu, ở lại thành phố Ngô Minh của chúng tôi thì sẽ trở thành nhân tài không được sử dụng. Băng nhóm tội phạm mà ba cậu tham gia tiêu diệt năm đó đã bị quét sạch, hồ sơ mấy năm nay của cậu cũng được xử lý sạch rồi, trở lại đế đô làm việc, rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của cậu đấy."

Tuy rằng Đỗ Trọng Hải không nỡ để Thẩm Trường An rời đi, nhưng mà cũng càng không nỡ để tài năng của Thẩm Trường An bị mai một, "Trên tình cảm thì tôi không nỡ để cậu rời đi, nhưng với khả năng của cậu thì nên đến bộ phận tốt hơn, làm việc có ích cho nhiều người hơn, cho nên tôi mong cậu hãy suy nghĩ kỹ, đừng để bản thân và đất nước thất vọng."

"Chủ nhiệm Đỗ," Cổ họng Thẩm Trường An giật giật, cậu cúi đầu nhìn Đạo Niên, Đạo Niên cũng vừa vặn ngẩng đầu lên nhìn cậu, cậu liếc nhìn một cái đã chạm vào đôi mắt sâu thẳm của y, "Tôi cảm thấy thành phố Ngô Minh rất tốt, tôi không có ý định chuyển công tác đâu."

"Trường An, cậu còn trẻ, đừng xử trí theo cảm tính." Đỗ Trọng Hải nói, "Hiện tại cậu từ bỏ cơ hội tốt này, tôi lo rằng tương lai cậu sẽ hối hận."

"Chuyện ở tương lai hãy giao cho tôi của tương lai quyết định." Thẩm Trường An khom lưng kéo chăn trên đùi Đạo Niên lên, "Đối với tôi bây giờ, ở thành phố Ngô Minh có người còn quan trọng hơn thế."

Ít nhất thì ở nơi này, sẽ có người đón cậu về nhà.

"Cậu nghĩ kỹ lại đi, đừng vội từ chối lời mời chuyển công tác của bên trên." Đỗ Trọng Hải thở dài một tiếng, "Đời người rất ngắn ngủi, trên đời này không có thuốc hối hận đâu, thứ hai cậu trả lời lại cho tôi."

Cúp điện thoại, Thẩm Trường An tiếp tục dạo trong trang mua sắm.

"Cậu có muốn trở về đế đô không?" Đạo Niên đột nhiên hỏi.

Động tác trên tay Thẩm Trường An dừng lại: "Anh nghe thấy sao?"

Đạo Niên nhướng mày.

"Đối với tôi, ở đâu cũng giống nhau." Thẩm Trường An cười cười, "Có lẽ đại triển hoành đồ(*) ở đế đô là lý tưởng của rất nhiều người, nhưng đối với tôi thì......"

"Con người của tôi không có lý tưởng gì cả, như giờ đã khá tốt rồi." Thẩm Trường An tiếp tục đẩy Đạo Niên đi về phía trước, "Còn anh thì sao, tại sao lại ở một thành phố nhỏ như thành phố Ngô Minh này vậy?"

Dựa trên mức tài sản của Đạo Niên, sống ở một thành phố hạng nhất mới phù hợp với cách nhìn của người giàu về cuộc sống hơn chứ nhỉ, tốt nhất là có cả một căn biệt thự thật to ở thành phố cấp một, thậm chí là khu nghỉ dưỡng trên núi ấy.

"Bầu không khí ở nơi đây rất tốt." Đạo Niên lười biếng hơi nhắm mắt lại, "Không muốn đi thì không đi, còn nếu muốn đi, tôi sẽ qua đó với cậu."

Thẩm Trường An cười: "Anh đừng đùa, cũng có phải là chuyển nhà đâu."

"Nếu cậu đổi chỗ ở, thì chính là chuyển nhà." Cũng chỉ là chuyện vẫy tay, chớp mắt một cái mà thôi, không có gì phiền phức hết.

"Anh muốn tôi đi đế đô rồi, mà vẫn bám theo anh ăn ké uống ké à?" Thẩm Trường An nhìn mái tóc dày sau ót của Đạo Niên, không nhịn được mà vươn ngón trỏ chọc nhẹ vào, "Chẳng lẽ anh muốn nuôi tôi cả đời hả?"

"Ừ, nuôi cậu cả đời." Đạo Niên nghĩ, như vậy cũng không có gì không tốt cả.

"Nếu tôi kết hôn có con rồi, chẳng lẽ anh còn muốn nuôi cả nhà chúng tôi luôn à?" Thẩm Trường An nghĩ, cậu không làm chuyện không biết xấu hổ như vậy đâu.

Đạo Niên nhăn mày.

Bởi vì trong mọi điều kỳ vọng mà y dành cho Thẩm Trường An, cũng không có thứ gọi kết hôn sinh con này. Y suy nghiêm túc đến mức không hề nhận ra việc Thẩm Trường An đang lén lút dùng ngón tay chọc vào ót của y.

Khi người bảo vệ đi ngang qua đây, thì những gì mà anh ta nhìn thấy chính là cảnh Thẩm Trường An đang chọc vào đầu của tiên sinh, mà mặc dù tiên sinh có cau mày nhưng vẫn ngoan ngoãn để cho Thẩm tiên sinh chọc, cảnh này khiến hắn nghĩ tới có vài ông chồng trong loài người khi bị vợ mình chỉ vào mũi mắng, hình như cũng là dáng vẻ chịu đựng này.

Chân hắn loạng choạng, cảm thấy giờ phút này mình không nên ở đây và lại càng không nên biết quá nhiều bí mật nhỏ như vậy.

Thẩm Trường An không nhắc lại việc chuyển công tác về đế đô, Đạo Niên cũng không có hỏi lại. Đến tối, Thẩm Trường An muốn chờ tới 12 giờ để tham gia sự kiện mua sắm 11-11, nhưng lại sợ mình không cẩn thận sẽ ngủ quên nên đã kéo Đạo Niên ra chơi game.

Cũng không biết có phải do vận khí của bọn họ quá tốt hay không mà mỗi lần cậu và Đạo Niên cùng nhau xuống phó bản thì người nhặt được trang bị hoặc đạo cụ hiếm đều là bọn họ, còn mấy người đồng đội khác chỉ nhặt được mấy món rách nát thôi.

Vừa đến 12 giờ, Thẩm Trường An lập tức ném máy tính bảng sang một bên, cầm lấy điện thoại mở ra trang mua sắm bắt đầu quét hàng.

Đầy 400 sẽ giảm 50, còn thiếu 20, phải mua thêm một thứ nữa.

Món thứ hai giảm còn nửa giá, còn tặng thêm đồ, mua!

Khăn quàng cổ thì mua một tặng một, mua!

Mua mua mua!

Sau khi càn quét những món muốn mua xong, Thẩm Trường An cảm thấy mãn nguyện mà nằm xuống tấm thảm trong phòng Đạo Niên: "Xét về phương diện nhanh tay giành đồ, thì tôi đúng là một vương giả mà."

"Ừ, thanh niên vương giả, cậu phải đi ngủ rồi." Đạo Niên chỉ vào cửa, "Còn không đi ngủ thì trưa ngày mai sẽ giảm đi một món mà cậu thích."

"Tàn nhẫn như vậy luôn?" Thẩm Trường An bật dậy khỏi mặt đất, "Vậy tôi đi ngủ đây."

Ra khỏi phòng Đạo Niên, cậu rón rén đi xuống lầu, thấy chú Triệu vẫn còn ở trong bếp, liền nói nhỏ với ông: "Chú Triệu ơi, tìm chút gì đó cho cháu ăn với."

"Trường An à?" Chú Triệu đặt cái chén trong tay xuống, "Tiên sinh không cho cháu ăn quá nhiều vào buổi tối đâu, vì nó không tốt cho cơ thể của cháu."

"Nhưng phải chịu cảm giác đói khát đi ngủ, thì nó lại không tốt cho tinh thần của cháu." Thẩm Trường An chắp tay trước ngực, "Chú không nói, cháu không nói, Đạo Niên sẽ không biết đâu mà."

Không, ở trong căn nhà này, chỉ cần tiên sinh muốn biết, thì chắc sẽ biết được thôi. Nhưng nhìn vẻ mặt đáng thương của Thẩm Trường An, chú Triệu lại thỏa hiệp.

"Chú sẽ nấu một bát mì cho cháu." Chú Triệu thở dài, quay đầu bắt đầu tìm mì.

"Để cháu rửa rau cho." Thẩm Trường An tự giác tìm việc để làm.

"Chú Triệu, chú đi theo và làm việc bên cạnh Đạo Niên bao lâu rồi ạ?" Thẩm Trường An thuận miệng hỏi một câu.

"Đã rất lâu rồi."

"Vậy chú có biết, chân của anh ấy......" Nhắc tới chân của Đạo Niên, cảm xúc của Thẩm Trường An hơi chùng xuống, "Chân của anh ấy là khi sinh ra đã như vậy, hay là sau này bị thương mới biến thành như vậy ạ."

Nếu không phải vì đôi chân này, Đạo Niên cũng sẽ không ở trong ngôi nhà này quanh năm, không chịu ra ngoài giao tiếp với mọi người.

Chú Triệu khựng lại động tác nấu mì, ông quay đầu dừng tầm mắt nhìn Thẩm Trường An: "Cháu đừng đặt nặng việc này ở trong lòng quá."

"Dạ." Thẩm Trường An nghĩ rằng vấn đề này liên quan đến quá khứ đau buồn của Đạo Niên, cho nên chú Triệu mới không muốn đề cập đến nó, cậu im lặng một lúc rồi từ bỏ câu hỏi này.

"Đây là nấm dại mà bạn chú hái ở núi Trường Bạch, để chú thêm một ít vào mì cho cháu." Chú Triệu ném vài cây nấm hương vào súp, "Bảo đảm rất ngon luôn."

Nước súp từ từ sôi lên, mùi thơm tỏa ra khắp căn nhà, chú Triệu không nhịn được nên cũng nấu cho mình một bát.

Hai người bưng bát, tay chân nhẹ nhàng đi đến bên bàn ăn, Thẩm Trường An thấy anh vũ vẫn chưa ngủ, liền nói nhỏ với nó: "Xuỵt, đừng có làm ồn nha."

Phi Oánh nhìn bộ dáng lén lút của Thẩm Trường An xong, lại quay đầu nhìn vẻ mặt thành thật của Táo quân, trong căn nhà này, bọn họ làm chuyện gì đại nhân cũng biết, một hai phải dỗ người ta như làm ăn trộm để có thể ăn gì đó, đây là thói xấu thiếu đạo đức gì vậy?

Chơi đùa với trẻ con vui lắm hả?

Chú Triệu ném mấy miếng trái cây vào máng ăn, cười tủm tỉm xoa xoa đầu Phi Oánh: "Ngoan ngoãn ăn gì đó đi, đừng có nói chuyện."

Phi Oánh: "......"

Ừm, bộ dáng cực kỳ cẩn thâm của bé con loài người cũng đáng yêu lắm.

Trái cây cũng ngon ghê.

Cô lựa chọn câm miệng.

Nếm thử một ít nước súp trước, hai mắt Thẩm Trường An lập tức sáng lên: "Nước súp ngon quá."

"Chú không có lừa cháu mà." Chú Triệu tự hào nói, "Thứ này hiếm lắm, chú cũng không nỡ lấy ra nấu ăn đâu, đây là hai ta lén ăn trước đó."

Loại cảm giác lén lút ăn vụn này cũng khá tốt đấy.

Thẩm Trường An ăn một ít mì: "Nhưng mà, chú Triệu à, có lẽ người bạn kia của chú đang lừa chú á."

"Hả?" Chú Triệu có chút khó hiểu nhìn Thẩm Trường An, ở phương diện về thức ăn này, ai dám lừa ông chứ?

"Núi Trường Bạch gần đây phủ đầy tuyết, nên sao nấm có thể mọc được chứ." Thẩm Trường An húp một ngụm nước súp thơm ngon, "Nhưng vì đồ ăn rất ngon, nên chúng ta có thể tha thứ cho việc người đó nói dối."

Sau khi chú Triệu im lặng một lúc lâu: "Cháu nói có lý lắm."

Đối với con người thì đúng là nấm không thể mọc ở núi Trường Bạch vào mùa này được.

Ăn mì xong, Thẩm Trường An cảm thấy thỏa mãn vuốt cái bụng hơi căng lên: "Chú Triệu, ăn cơm chú nấu rồi sau này cháu phải làm sao đây."

"Cái này đơn giản thôi." Chú Triệu đứng dậy cất chén, "Cháu cứ ở bên cạnh tiên sinh cả đời, chú sẽ nấu cơm cho cháu cả đời luôn."

Có lẽ là vì quá khuya rồi mà vẫn chưa ngủ, lại còn ăn hơi nhiều, nên đầu óc Thẩm Trường An có chút choáng váng, nghe thấy câu này, cậu không nhịn được cười rộ lên: "Chú còn lớn tuổi hơn cháu nữa, chờ chú già rồi, thì sao cháu còn không biết xấu hổ mà muốn chú nấu cơm chứ?"

"Không sao cả, thể chất của chú tốt lắm." Chú Triệu vỗ ngực, "Chỉ cần cháu ở bên cạnh tiên sinh, chú hứa sẽ nấu cơm cho cháu cả đời."

"Xem ra cháu phải nghĩ cách để ở bên cạnh Đạo Niên cả đời......"

"Hai người đang làm gì vậy?" Đạo Niên xuất hiện bên tay vịn ở lầu hai, nhìn hai cái bát cực to trong tay chú Triệu, "Lão Triệu, ông cho Trường An ăn bao nhiêu thứ rồi."

Lão Triệu lén cầm chén giấu ra sau lưng.

"Không cần phải giấu, tôi thấy hết rồi." Đạo Niên đi ra khỏi thang máy, "Trường An, sau này mà khuya thế này rồi, thì không được ăn như thế này nữa đâu đấy."

"Được!" Thẩm Trường An nhanh chóng gật đầu, rồi đột nhiên cậu chỉ vào chân Đạo Niên, "Đạo Niên, anh có thể đi hả?!"

Sắc mặt của Đạo Niên thay đổi, và ngay sau đó, y cúi đầu nhìn xe lăn ở dưới người, vẻ mặt trở lại bình thường: "Cậu đang nói gì vậy?"

"Anh còn mọc cánh nè, bên trên có vài đứa trẻ đang khiêu vũ kìa!" Thẩm Trường An trợn tròn mắt, sau đó cậu chạy đến trước mặt Đạo Niên, vươn tay bắt mấy đứa trẻ đang uốn éo kia, "Đạo Niên, anh là yêu quái hả?!"

Cả căn nhà lập tức trở nên yên ắng, anh vũ cũng trốn xuống giá chim run bần bật.

____ ____ ____

Tác giả có lời muốn nói.

Chú Triệu run bần bật: Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi.

____ ____ ____

Chú thích:

*Đại triển hoành đồ (大展宏图): Đại triển hoành đồ" (大展宏图) còn có một tên gọi khác là "đại triển hồng đồ" (大展鸿图). "Đại triển", đại là lớn, triển là mở rộng; "hoành đồ" hay "hồng đồ" đều có nghĩa là kế hoạch, dự định lớn (chữ "hồng" 鸿 ở đây là chim Hồng, một loại chim lớn). Như vậy, "đại triển hoành đồ" là nói đến sự phát triển hưng thịnh của sự nghiệp, chúc ai đó "Đại triển hoành đồ" là mong muốn họ mở rộng cơ đồ, phát triển sự nghiệp một cách vũ bão. (Nguồn: Chiết tự chữ Hán)