Đương Tiệp Vân dạo trên đường lớn của thôn, chỉ thấy đại nhân, hài tử chưa từng lộ mặt.
Đương Tiệp Vân chào hỏi một phụ nhân gần đó đang vui vẻ tán gẫu:" Đại nương ngươi sống ở đâu?"
Phụ nhân đột nhiên ngơ ra, nhìn chòng chọc y:"...ngươi....ngươi là ai?"
Đương Tiệp Vân:"Ta hôm nay vừa đến thôn ngươi chơi, chúng ta từng chào hỏi qua rồi."
" Đại nương này trí nhớ thật kém nha!"
Phụ nhân chẳng những không nhận ra còn ngờ nguệch, lát sau lại quay sang tán gẫu với một bà lão.
Hệt như hắn chưa từng xuất hiện.
" Đại nương này chắc là không thích ta đi, đùa thôi, chắc chắn là có vấn đề!"
Đương Tiệp Vân hôm đó đã hỏi thăm những người từng chào hỏi khi vào thôn, tất cả đều không biết y là ai cả.
[ Hệ thống! Chuyện này là như thế nào?]
[ Đây là Ảnh trận! Bí thuật độc môn của Tình Trục Lưu, ký chủ ngài còn nhớ trong nguyên tác hoàn cảnh của Tình Trục Lưu không?]
[ Nhớ ra rồi!]
Trong nguyên tác, Tình Trục Lưu từ nhỏ phụ thân đã bỏ nương hắn đi theo tình nhân trước khi hắn sinh ra.
Vì vậy vốn dĩ y họ Lâm lại dứt khoát đổi thành họ Tình, Tình gia lúc đó làm ăn khá ổn đủ để không lo cơm áo.
Năm y mười tuổi được nương dắt đi khảo trắc linh căn, sau đó thu vào Thanh Thủy tông dưới trướng Ảnh Quân chân nhân, làm đệ tử nội môn.
Ảnh Quân là tên phản diện đoạn tụ biếи ŧɦái, một Tình Trục Lưu yêu dã lạnh lùng như vậy chính là sở thích của hắn.
Tình Trục Lưu tuy tuổi còn tiểu nhưng y phân biệt được tốt xấu, mà hắn chính là thuộc vế sau.
Nhiều lần bị cự tuyệt, Ảnh Quân đã rất bất mãn, cố gắng dùng cách đồi trụy để khiến Tình Trục Lưu yêu mình, năm đó, y năm mươi tuổi.
Trong một lần nương của y đổ bệnh nặng, thân thể đã suy yếu, một đồng môn xuất thân từ Đào Hoa thôn sau chuyến thăm nhà trở về đã báo tin cho y.
Y xin phép Ảnh Quân cho về nhà gặp nương, Ảnh Quân sao có thể cho phép.
Hắn vì yêu sinh hận đã trở nên sâu đậm, sau lưng Tình Trục Lưu phái người đốt sạch Đào Hoa thôn.
Đúng vậy, đốt sạch bằng tam muội chân hỏa, thôn dân gào thét khắp nơi, chỉ một lát xác đã cháy đen.
Nương của hắn, trong trận hỏa đó cũng đã thành một cỗ thi thể đen như mực, thứ duy nhất để nhận ra chỉ có chiếc trâm cài tóc ấy.
Chiếc trâm lưu ly, bên trên có một viên ngọc màu lam, vốn là tín vật mà phụ thân hắn trao cho nương.
Ảnh Quân sau khi xong chuyện lại giả vờ tốt bụng cho phép y về thăm nương.
Tình Trục Lưu hắn lúc đó chính là rất vui mừng, trên đường đi luôn nhớ lại ký ức thơ ấu.
Kết quả khi đến nơi, chung quanh là một mảnh hoang tàn, căn nhà tranh biến mất, ngay vị trí căn nhà có một cái xác đang ngồi, hai tay chắp lại như đang khẩn cầu, trên đầu còn cài chiếc trâm lưu ly.
Tim hắn như bị xé làm trăm mảnh, lặng lẽ chôn nương hắn cùng tín vật.
Từ đó dựng nên Ảnh trận, dựng lại ảo cảnh lúc hắn còn nhỏ, mọi chuyện như chưa từng xảy ra.
Thôn dân vẫn sẽ hành động như ngày thường trong trí nhớ của hắn.
Duy chỉ có hài tử không nặn ra được, bởi vì không có cha nên lúc nhỏ không ai chơi với y, ký ức buồn bã không cần thiết.
Y chỉ cần Đào Hoa thôn như ngày xưa, mãi mãi bình yên.
Nhưng ảo cảnh có khuyết điểm, chỉ lặp đi lặp lại một ngày duy nhất, hắn chọn chính là trước ngày hắn đi trắc linh căn.
Cũng là lí do vì sao nương hắn mặt lại trẻ như vậy.
Đương Tiệp Vân đã rõ mọi chuyện, định sẽ trở lại căn nhà tranh nhưng đã quá muộn.
Tình Trục Lưu đã đứng sau lưng từ lâu khúc khích cười nhạo:" Đã biết rồi sao? Ngươi là người đầu tiên giải được trận này đó, vui không?"
Chung quanh từng căn nhà, thôn dân đều tan thành mây khói.
Đương Tiệp Vân không quay lại:" Trận pháp này là tâm huyết của ngươi a, có điểm đáng tiếc, không vui không vui."
Tình Trục Lưu:" Không phải sao? Vậy từ đầu ngươi đã biết là hang cọp mà vẫn chui đầu vào?
Nên nói là đần hay là thông minh đây?"
Đương Tiệp Vân xoay người, hai tay ôm cổ y:" Ta là bị dung mạo ngươi làm cho đần độn nga~
Làm sao đây?Lưu ca ca ngươi sẽ gϊếŧ ta sao~?"
Tình Trục Lưu đã ba trăm tuổi hẳn là nên gọi một tiếng ca, nhưng cái giọng nũng nịu kia có chút...
Tình Trục Lưu mặt biến sắc, trở nên lãnh đạm:" Ngươi chỉ là một Kim Đan nhỏ bé, búng tay một cái sẽ chết, đợi ngươi Hóa Thần rồi gϊếŧ cũng không muộn."
Quả nhiên, y bẻ tay Đương Tiệp Vân ra sau lưng, ép y vào thân cây.
[ Ký chủ!!! Ngươi sắp chết rồi sao??!! Làm sao đây aaaa!!! Ta đã cảnh báo rồi mà ngươi không nghe!!! Bây giờ thì tiêu rồi!!!]
Hệ thống gào thét ầm ĩ trong tai y.
[ Ca ca sẽ không gϊếŧ ta!]
[ Thật sao?! Nhưng sao hắn lại không gϊếŧ người đã phá trận pháp tâm huyết của mình chứ??]
[ Vì ca ca rất đẹp trai, chắc chắn sẽ không gϊếŧ ta, soái ca đều là người tốt!!!]
[ Ký chủ ngươi!!! Aaaa ta thật sự vớ phải cực phẩm ký chủ aa!!]
Dường như quá thất vọng với mạch não của ký chủ nhà hắn, hệ thống đã bỏ đi.
Đương Tiệp Vân cố quay đầu lại, cười ngọt ngào:" Vậy từ bây giờ đến lúc đó, ca ca ngươi có thể làm đạo lữ của ta không?"
Tình Trục Lưu có chút ngoài dự đoán, tay nới lỏng một chút Đương Háo Sắc hắn đã nhào đến.
Tình Trục Lưu cười tức giận:"Ta còn chưa có đồng ý đâu, tên nhóc ngươi gan lắm!"
Một đấm cho Đương Tiệp Vân lên cây.
Y nhanh nhẹn đáp trên cành cây, khinh phiêu phiêu nhìn xuống nở nụ cười yêu dị.
Tình Trục Lưu có chút tâm động:" Làm địch nhân có thể,
Sau này gặp nhau một lần, ta đánh ngươi một lần."
Cười nhạt, y hướng Đào Hoa thôn đi mấy bước, sương mù đã cuốn lấy người đi rồi.
Đương Tiệp Vân nhìn theo:" Nhiệm vụ diệt ma hoàn thành!"
Từ đó Đào Hoa thôn đột nhiên xuất hiện cũng đã đột nhiên biến mất, sương mù quấy nhiễu tầm nhìn và giấc ngủ của bá tánh dưới chân núi đã tiêu tán để lại rừng anh đào rực sắc.