Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 150



Cho dù Tống Đình Thâm không chịu nổi cô đơn đi tìm tình nhân, anh có tìm ai cũng không tìm đến Lê Tĩnh.

“Vậy anh định làm thế nào?” Lê Thái Thái nhìn về phía ông xã nhà mình: “Bởi vì Tiểu Tĩnh tự sát, cho nên anh không bắt con bé từ chức nữa? Nếu như anh định như thế, em sẽ phải dội nước lạnh cho anh rồi, nếu như con bé có thể nghĩ đến chuyện tự sát để ép anh, nói không chừng sau này còn làm ra được chuyện cực đoan hơn nữa. Đến lúc đó lại càng không thể cứu vãn được.”

Lê Viễn Hàng mệt mỏi vuốt vuốt mũi: “Anh biết chứ, anh sẽ nói chuyện với Tiểu Tĩnh, ngoài ra, anh sẽ gọi điện cho chú Tống, từ chức cho Tiểu Tĩnh.”

“Vì sao con bé lại có ý với Tống Đình Thâm?” Lê Thái Thái vẫn có chút không tin nổi: “Tống Đình Thâm có vợ có con, không phải con bé không biết, nó muốn làm cái gì? Chẳng lẽ nó muốn ở bên Tống Đình Thâm hay sao?”

Thật sự là không dạy bảo nổi, nếu như là người khác, Lê Thái Thái còn có thể mắng vài câu không có đạo đức không biết xấu hổ nhưng hiện tại người muốn làm con giáp thứ mười ba này lại là em chồng mình, cô ta cũng đâu thể nói được gì.

“Đừng nói chuyện này nữa.” Lê Viễn Hàng kéo tay cô ta: “Em cứ coi như không biết gì hết, đừng để Tiểu Tĩnh phát hiện.”

Lễ Thái Thái âm thầm kêu gào một tiếng, em chồng có thể làm ra được chuyện này, bọn họ còn phải giữ gìn tự tôn của nó, thật đúng là…

Ngày hôm sau, Lê Tĩnh đã tỉnh lại, rửa ruột là một chuyện rất khó chịu, cô ta ngơ ngác ngồi trên giường bệnh, bà lão ở giường bên cạnh nói chuyện với cô ta, cô ta cũng không phản ứng lại.

Cũng không biết cô ta ngồi ngây ra bao lâu, điện thoại trong tay cô ta vang lên.

Lê Tĩnh có chút không dám nhận điện thoại.

Thật ra mãi cho đến lúc này, đầu óc cô ta vẫn luôn lộn xộn, cô ta không muốn từ chức, không muốn rời khỏi Tống Thị, cô ta muốn đứng nhìn Tống Đình Thâm từ ra, cô ta cũng hết cách rồi, có một ngày thật sự thấy trong lòng phiền muộn, liền bất ngờ bắt gặp một người bạn cùng câu lạc bộ ở trường đại học, sau đó nói về chuyện này, đương nhiên cô ta bỏ bớt rất nhiều chi tiết, người kia liền nói với cô ta, trước mắt anh trai thì cô ta mãi mãi vẫn là trẻ con mà thôi, có rất nhiều cách giải quyết, một khóc hai quậy ba thắt cổ, nhất định anh trai cô ta sẽ thỏa hiệp.

Cô ta cũng không khóc, không gây sự, cũng không biết vì sao lại nghĩ đến chiêu tự sát này.

Lúc ấy cô ta dùng một hơi uống thuốc, mục đích thật sự là muốn hù dọa anh trai cô nhưng một giây đồng hồ trước khi mê man, cô ta quả thật rất sợ, không biết mình có thật sự khống chế được số lượng thuốc hay sao? Không biết mình có chết thật hay không? Khoảnh khắc cô ta tỉnh lại, trong bệnh việc chỉ toàn mùi thuốc khử trùng, cùng với cảm giác không có chút sức lực nào, mãi cho đến hiện tại cô ta nhớ lại toàn bộ.

Lê Tĩnh sợ mình sẽ nhận được điện thoại của người kia, mặc dù người khác cũng không có ý dẫn dắt cô ta tự sát… Nhưng về mặt tâm lí, cô ta có sự sợ hãi không nói nên lời.

Ở một bên khác, cô gái thấy Lê Tĩnh không nhận điện thoại, liền nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Cô ta không chết, có thể là sau khi tỉnh lại thấy sợ hãi, không nhận điện thoại của tôi. Về sau có thể tôi cũng không cách nào tiếp cận được cô ta.”

Người đàn ông cúi đầu xem đồng hồ, bình tĩnh lạ thường lên tiếng: “Biết rồi.”

Có điều quả thật là đáng tiếc.



Sau khi làm mẹ Nguyễn Hạ mới biết được gần đây làm cha mẹ có con đi học nhà trẻ khó khăn tới mức nào.

Ai có thể nói cho cô biết, vì sao nhà trẻ lại có nhiều hoạt động như vậy không? Các thể loại họp phụ huyenh… Hơn nữa, trên cơ bản đều sắp xếp vào thời gian làm việc, dù sao hai ngày nghỉ thì nhà trẻ cũng nghỉ, cũng may hiện tại cô không phải đi làm, Tống Đình Thâm lại là giám đốc công ty, có thể tự do sắp xếp thời gian, nếu như là ba mẹ đều phải đi làm, phỏng chừng sẽ rất đau đầu, dù sao đưa con đi nhà trẻ, một mặt là muốn con trẻ có thể tiếp xúc với nhiều người, học tập được nhiều điều, mặt khác là để bọn họ không cần tốn quá nhiều thời gian để chăm sóc con nhỏ, có thể chuyên tâm làm việc kiếm tiền.

Đương nhiên chuyện này cũng không trách nhà trẻ được, Nguyễn Hạ chỉ cảm thấy mỗi người trong thế giới này đều quá bận rộn, bận rộn làm việc, bận rộn kiếm tiền, mà vốn dĩ mong muốn của nhà trẻ cũng là muốn trẻ nhỏ có thể khỏe mạnh trưởng thành, có ba mẹ đồng hành, tất nhiên trẻ con sẽ càng thấy vui hơn.

Vượng Tử rất thích các hoạt động của nhà trẻ, cậu mặc áo choàng tắm cho trẻ con, còn chưa buộc dây lưng lại đã chạy đến trước mặt Nguyễn Hạ, ngửa đầu nhìn cô, vẻ mặt mong chờ hỏi: “Mẹ ơi, mấy ngày nữa mẹ với ba sẽ cùng đến nhà trẻ phải không?”
— QUẢNG CÁO —