Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 214



Sự thực chứng minh, ở trong vụ án trẻ con bị lạc đường, hoặc là trẻ con bị thương tổn, người quen ra tay tương đối nhiều. Anh nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có Tần Ngộ là có độ khả thi lớn nhất. Trước cuộc điện thoại này, anh cũng không chắc là do Tần Ngộ gây nên, thế nhưng trong mấy giây trầm mặc của hắn, còn có những câu nói này của hắn, Tống Đình Thâm biết, việc này tất nhiên là có liên quan với Tần Ngộ.

Trong tài liệu mà anh điều tra được, trong những hành động mà Tần Ngộ làm, Tống Đình Thâm cảm giác được, hắn cũng không phải là một người lý trí. Một người không lý trí, dưới tình huống như thế này, giống như là dã thú vậy, chuyện gì cũng có thể làm được.

Tần Ngộ nghe đầu bên kia của điện thoại di động truyền đến tiếng tít tít tít khó chịu, hắn nắm chặt di động.

Thật ra Tống Đình Thâm đã đoán sai, mục đích của Tần Ngộ cũng không đơn thuần là muốn dẫn Vượng Tử đi.

Tần Ngộ đi vào phòng, Vượng Tử nằm ở trên giường lớn đã ngủ say, hắn đi tới, ngồi ở bên giường.

Đời trước, hắn rất muốn có một đứa con với Nguyễn Hạ, vậy nên hắn đã khuyên cô ấy rất nhiều lần, thế nhưng thái độ của cô ấy lại vô cùng cứng rắn, nói sao cũng không muốn có con, lý do của cô ấy vô cùng đơn giản, cô ấy không muốn gánh chịu bất cứ tổn thương nào về việc sinh dục, cũng không muốn gánh vác trách nhiệm làm mẹ, vì vậy cho dù là mang thai hộ, cô ấy cũng không muốn.

Con của cô ấy và Tống Đình Thâm...

Tần Ngộ đưa tay ra sờ vào khuôn mặt béo mập của Vượng Tử, trong mắt là tâm trạng phức tạp, chỉ cần hắn lại điên cuồng thêm một chút, chỉ cần hắn...

Để Tống Đình Thâm và Nguyễn Hạ có thể duy trì cuộc hôn nhân chính là nhờ đứa bé này, chỉ cần đứa bé này không còn nữa, mối quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên yếu ớt, Tống Đình Thâm cũng sẽ không nhẫn nại một cách vô điều kiện nữa. Giữa vợ chồng mà nói, nếu chưa từng có con thì còn được, nhưng nếu như đã từng có một đứa con, một khi đứa bé này không còn nữa, chuyện này sẽ trở thành bóng ma vĩnh viễn trong lòng hai người, hai người vĩnh viễn cũng không thể giống như trước nữa.

Hắn từng nghe bạn tốt nói, ở trong một gia đình, thật ra đứa bé chính là người quan trọng nhất, nếu người lớn không còn nữa, vậy chuyện này cũng giống như một cơn gió, thổi qua là xong, nếu đứa bé không còn, một gia đình sẽ triệt để chia lìa và tan rã.

"Mẹ..." Vượng Tử đột nhiên nói mớ, cậu dùng khuôn mặt béo mập như quả trứng mà cọ xát vào tay của Tần Ngộ, đại khái là do cảm thấy thoải mái, cậu lại dựa sát vào một chút nữa: "Ba..."

Tần Ngộ giống như bị điện giật vậy, thu tay về.

Hắn chưa từng làm ba, không, hắn đã từng có cơ hội làm, người vợ trước của hắn đã từng mang thai, thế nhưng do nhiều nguyên nhân mà đứa bé đó đã không còn nữa.

Vượng Tử rất giống Nguyễn Hạ, nhất là dáng vẻ khi ngủ.

Trước sau hắn vẫn không thể nào làm chuyện ác ý bất chấp hậu quả với một đứa bé được, nhất là khi cậu giống cô như vậy, nhất là khi cậu gọi hắn là chú một cách ngọt ngào như vậy.

Tần Ngộ biết, hắn và Nguyễn Hạ đã không còn chút khả năng nào nữa.

Bởi vì hắn không thể làm một người xấu hoàn toàn.

Trước khi Tần Ngộ đứng dậy, còn giúp Vượng Tử đắp chăn, rồi nhìn cậu một chút.

Thành công hay không phụ thuộc quyết định của hắn, chỉ cần hắn dứt khoát và tàn nhẫn thôi, một cậu bé mất tích một thời gian sau đó phát hiện thi thể ở trong một con sông nhỏ là một chuyện rất bình thường, kiểu tin tức như thế này, ngày nào cũng xuất hiện ở khắp nơi trên đất nước, nhưng mà hắn không thể làm được, từ đầu đến cuối hắn không có cách nào vượt qua được cửa ải của trái tim mình, có lẽ là bởi vì hắn không đủ tàn nhẫn, có lẽ bởi vì đây là con của cô, cho dù khi thoảng hắn cũng sẽ nghĩ, nếu như đây là con của hắn và cô thì thật tốt.

Hắn gửi cho Tống Đình Thâm một địa chỉ sau đó ra khỏi phòng, đến tủ rượu lấy ra một chai rượu lâu năm quý giá, tiện thể lấy hai ly đế cao, rồi đợi Tống Đình Thâm.

Quả nhiên, Tống Đình Thâm đến đây rất nhanh, vừa vào cửa, anh lập tức xông lên nhấc chân đạp mạnh vào bụng Tần Ngộ, Tần Ngộ lảo đảo lui lại hai bước, đau vô cùng, sửng sốt nhưng không kêu lên.

"Con trai của tôi đâu?" Vẻ mặt Tống Đình Thâm lạnh lùng, dùng giọng nói khàn khàn để hỏi.

Tần Ngộ chỉ chỉ vào một căn phòng, Tống Đình Thâm đi tới căn phòng đó, nhưng trước khi mở cửa thì bước chân nhẹ nhàng, mở cửa, nhìn thấy Vượng Tử đang ngủ say, cả người cũng không thấy có chút thương tổn nào, anh mới đóng cửa, quay người lại nói với Tần Ngộ: "Tần tiên sinh, anh có ý gì?"

"Ngồi đi." Tần Ngộ nhịn đau, ra hiệu mời Tống Đình Thâm ngồi ở ghế sofa đối diện.
— QUẢNG CÁO —