Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 226



Đương nhiên không cần nói đến xăng dầu, xe của cô và Tống Đình Thâm rất hao dầu, đi đổ xăng một lần cũng mất đến mấy trăm, có điều vẫn còn ổn, hôm nay cô có hỏi nhân viên bơm dầu ở trạm xăng dầu, bọn họ nói mỗi tuần đều có hoạt động, ví dụ hiện tại đang là thứ sáu hàng tuần sẽ đồng giá các loại xăng trong một ngày, tuy rằng chỉ ít hơn có vài đồng tiền… có điều thịt vụn cũng là thịt mà! Tích tiểu thành đại!

Còn về phần ăn cơm, may mắn hôm nay cô đã đi chợ mua đồ ăn rồi, mấy thứ đồ ăn này cộng vào với nhau cũng lên đến mấy chục đồng, sườn heo thì đắt hơn một chút, về sau có thể ít ăn đi, có điều Tống Đình Thâm thích ăn…. Nguyễn Hạ nâng má nghĩ một chút, ghi thêm một dòng lên giấy: Ba Vượng Tử thích ăn, có thể ăn một tuần một lần. ^_^

Sau này cô phải cố gằng khống chế số tiền tiêu phí cho ba bữa cơm một ngày trong vòng sáu mươi đồng, phải đảm bảo có mặn có chay, cũng phải tiết kiệm chi phí.

Lúc Nguyễn Hạ đang ghi lại sổ sách, Tống Đình Thâm đi đến cửa phòng ngủ, thấy cô không đóng cửa lại, anh trực tiếp đi vào.

Nguyễn Hạ đang ngồi trước bàn trang điểm của bản thân, tính toán từng tí một, thỉnh thoải dùng máy tính gõ lạch cạch mấy cái.

Cô hết sức tập trung, không hề chú ý tới Tống Đình Thâm đã đi đến phía sau cô.

Tống Đình Thâm đoạt lấy sổ sách của cô.

Lúc này Nguyễn Hạ mới phản ứng lại, bị anh dọa nhảy dựng lên, vừa vỗ ngực vừa giận dữ trừng anh: “Anh này đi đường kiểu gì mà không có tí âm thanh nào thế, dọa em sợ muốn chết!”

Tống Đình Thâm xem từng dòng một, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô: “Em ghi sổ sách đấy à?”

Ghi sổ sách là thói quen tốt, nhưng mà khoai tây bốn đồng hai, rau xanh bốn đồng tám, gừng tươi một đồng ba, loại sổ sách này cũng cần ghi lại sao?

Còn cả mấy ghi chú mà cô ghi bên trên là cái quỷ gì đây?

Sườn heo rất đắt, ba Vượng Tử thích ăn, một tuần có thể ăn một lần à?

Vì sao một tuần chỉ có thể ăn một lần? Anh cần thiết phải đáng thương như vậy sao?

Tiền xăng rất đắt, sau này đi đổ xăng vào ngày thứ năm, mỗi tháng ngày mùng mười có ưu đãi giảm giá, có thể được tặng phiếu đổ xăng.

Đồ dùng hàng ngày có thể mua trên mạng, miễn phí vận chuyển, hơn nữa thường rẻ hơn trong siêu thị.

Nguyễn Hạ gật gật đầu: “Em muốn bồi dưỡng thói quen ghi chép sổ sách của mình.”

Vẻ mặt Tống Đình Thâm không thể tưởng tượng được, cuối cùng anh hỏi: “…. Gần đây em thiếu tiền lắm à?”

Không đợi Nguyễn Hạ trả lời, anh đã nói: “Nếu thiếu tiền em có thể nói trực tiếp với anh, đợi lát nữa anh đưa thẻ của anh cho em, không giới hạn số tiền rút, em tùy ý dùng.”

Tống Đình Thâm nói như vậy đương nhiên nghe vào rất êm tai rồi, Nguyễn Hạ cũng thật sự bị anh trêu chọc tới, nhưng lúc này không giống như ngày xưa, ai biết được sau này nội dung câu chuyện sẽ phát triển như thế nào, ai biết được sau này bọn họ có thể thay đổi được nội dung câu chuyện không, cho nên sau giây phút trái tim loạn nhịp ngắn ngủi, Nguyễn Hạ cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, khó khăn lắc lắc đầu: “Em không thiếu tiền, cũng không cần thẻ của anh, chỉ là em cảm thấy…. Tiền anh kiếm ra cực kì không dễ dàng, em muốn học ghi chép sổ sách, học rồi có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đấy, như vậy cũng có thể tác động đến Vượng Tử, để nó sau này không tiêu tiền hoang phí.”

“Khoảng thời gian này em có hơi kì lạ.” Tống Đình Thâm liếc mắt nhìn cô một cái: “Không có ai kiếm tiền dễ dàng cả, nhưng anh hoàn toàn có thể cho em và Vượng Tử một cuộc sống tốt nhất, cho nên em không cần thiết phải như vậy, anh cố gắng làm việc chính là hi vọng em có thể sống thoải mái một chút.”

Nguyễn Hạ không khỏi cảm động: “Được rồi, em cũng đâu có không thoải mái, chỉ là ghi sổ sách thôi mà, đây cũng không phải chuyện xấu gì, anh không cần ngăn cản em.”

Tống Đình Thâm dừng một chút, nhấn mạnh một câu: “Vậy ngày mai anh vẫn muốn ăn sườn heo, không muốn một tuần mới được ăn một lần.”

Nguyễn Hạ vừa định nói sườn heo rất đắt tiền, lời đến bên miệng cô lại nuốt xuống: “Được được được, ngày mai lại làm cho anh ăn, mãi đến khi anh ăn phát ngấy thì thôi.”

Thừa dịp lúc này còn có tiền, để anh ăn nhiều một chút, nếu ăn đến ngấy rồi, về sau cũng không ăn nữa, nói không chừng vẫn là một chuyện tốt, sườn heo đắt biết bao.

“Lúc này mới tạm ổn.” Tống Đình Thâm giơ tay liếc nhìn đồng hồ: “Được rồi, anh không nói chuyện với em nữa, anh còn có chút chuyện chưa làm xong, anh phải đến phòng làm việc rồi. Hôm nay em và Vượng Tử ngủ sớm một chút, không cần làm bữa khuya cho anh đâu, tối hôm nay anh cũng ăn không ít, cứ ăn như vậy nữa, cơ bụng sáu múi của anh sẽ không giữ được mất.”
— QUẢNG CÁO —