Lê Tĩnh nhìn bầu trời đêm, cô ta cũng không biết bản thân đang mong chờ cái gì, mong chờ hai vợ chồng này vì cô ta mà ầm ĩ một trận, hay là mong chờ Tống phu nhân trong truyền thuyết hiểu lầm về sự hiện hữu của mình?
Nếu như Tống Đình Thâm trải qua những ngày hạnh phúc, anh và vợ có mối quan rất tốt, vậy thì cô ta cũng sẽ không làm cái gì cả, sẽ đặt mình ở đúng vị trí nhưng sự thực bây giờ cũng đã nói cho cô ta biết, anh sống không tốt, cũng không hạnh phúc. Như vậy, cô ta có thể vì bản thân mình đã thầm mếm anh nhiều năm mà cố gắng một lần không?
Sáng ngày hôm sau Tống Đình Thâm tỉnh lại, vẫn cảm thấy đau đầu nhưng vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của anh. Sau khi tắm xong cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, anh giống như thường ngày mở điện thoại ra, nhìn lịch sử cuộc gọi, thì phát hiện hôm qua Lê Tĩnh gọi điện tới, đồng thời thấy ghi cuộc gọi kéo dài gần hai phút, Tống Đình Thâm nghĩ ngay đến là dì giúp việc hoặc là tài xế giúp anh nghe máy.
Xuống tầng đi vào phòng khách, dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng.
"Vượng Tử đâu rồi dì?" Tống Đình Thâm hỏi, bình thường lúc này, Vượng Tử đã dậy lâu rồi.
Dì giúp việc vừa hâm nóng sữa bò vừa trả lời: "Cậu bé đang ở trong phòng tắm với phu nhân."
Tống Đình Thâm ừ một tiếng tỏ ý mình đã biết.
"Tiên sinh, có cần nấu canh giải rượu không? Hôm qua, lúc tiên sinh trở về thì đã uống say, may mà có tài xế, về sau còn có phu nhân chăm sóc tiên sinh nữa." Dì giúp việc giả vờ vô ý nói ra.
Là một người phụ nữ trung niên nhiệt tình, mặc dù bình thường dì giúp việc không nói nhiều nhưng dù sao cũng làm ở nhà được một khoảng thời gian dài rồi, nên cũng có hiểu một chút về mối quan hệ giữa Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm, nên cũng có phần quan tâm đến chuyện của hai người.
Đương nhiên sự quan tâm này của bà cũng phải ở trong phạm vi thích hợp, giống như bây giờ, bà chỉ là thuận miệng nói ra một ít chuyện ngày hôm qua, ngoại trừ điều đó ra bà cũng không nhiều lời, dù sao bà cũng sợ mất đi công việc này. Thời đại này quả thực công việc này rất dễ kiếm được, chỉ là gặp được gia đình phù hợp khiến cho bà cảm thấy thoải mái dễ chịu cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Tống Đình Thâm sửng sốt một chút, thật sự anh cũng không nghĩ rằng Nguyễn Hạ lại có thể chăm sóc mình. Cuộc gọi của Lê Tĩnh ngày hôm qua có phải là cô nghe máy hay không?
Trong phòng tắm, Vượng Tử đang dùng bản chải đánh răng trẻ con của mình đánh răng, đối với trẻ con mà nói, đánh răng là một chuyện chẳng vui vẻ gì cả.
Từ thứ hai đến thứ sáu, cậu đều phải đi nhà trẻ, Nguyễn Hạ không cần phải dậy sớm như vậy,nhưng hai ngày nghỉ cuối tuần, cô rất tự giác thức dậy sớm chơi cùng Vượng Tử.
Vượng Tử đánh răng, Nguyễn Hạ thì rửa mặt, trên mặt toàn là bọt.
"Mẹ, tại sao mẹ lại bôi sữa tắm lên mặt?" Vượng Tử hiếu kì hỏi.
"Đây không phải là sữa tắm." Nguyễn Hạ sửa lại: "Đây là sữa rửa mặt, con gội đầu phải dùng dầu gội đầu, tắm rửa người thì dùng sữa tắm, mẹ con thì kỹ hơn tí xíu, không chỉ dùng nước sạch để rửa mà còn phải dùng sữa rửa mặt. Đây chính là sinh hoạt tỉ mỉ."
Vượng Tử lại hỏi: "Vậy tại sao con lại không có sữa rửa mặt?"
"Con còn nhỏ không thể dùng."
"Ba cũng không có."
Nguyễn Hạ cũng không hề bất ngờ tí nào, mặc dù bây giờ có rất nhiều trai thẳng cũng bắt đầu dưỡng da,nhưng kiểu người giống như Tống Đình Thâm... phỏng chừng mùa đông dùng Dabao (*) cũng là quá lắm rồi.
(*) Dabao: một hãng mỹ phẩm của Trung Quốc.
Thật đúng là lấy người so với người khiến người ta tức chết, mặc dù Tống Đình Thâm không có mỹ phẩm dưỡng da nhưng da của anh không hề kém chút nào nha. Mặc dù không trắng nhưng cũng không phải kiểu da dầu với lỗ chân lông to đùng kia, trái lại còn rất sạch sẽ.
Nguyễn Hạ trả lời: "Đó là bởi vì ba con không phải là người thích làm đẹp."
Tống Đình Thâm đi đến cửa phòng tắm, nghe được một đoạn đối thoại như vậy: "..."
Nguyễn Hạ rửa sạch bọt, lộ ra khuôn mặt, đúng lúc nhìn vào tấm gương thấy Tống Đình Thâm đang đứng dựa ở cửa ra vào.
Cô vẫn không quên thưởng thức một chút khuôn mặt xinh đẹp ở trong tấm gương này, thật sư muốn trích dẫn lời nói trong phim Hàn Quốc: “Khuôn mặt xinh đẹp như này thật sự còn tồn tại sao?”
Phải biết rằng trong cuộc sống hiện thực, sau khi cô trang điểm mới miễn cưỡng coi là một cô gái xinh đẹp nhưng sau khi tẩy trang trên mặt có vẻ hơi đen, thậm chí quầng thầm ở vành mắt cũng hiện rõ vô cùng.
Nguyên chủ chăm sóc làn da của mình cũng quá tốt rồi đó, lúc này không trang điểm, là để mặt mộc nhưng giá trị nhan sắc này vẫn có thể tự hào với mọi người.
Tống Đình Thâm ho nhẹ một tiếng: "Hôm qua cô nghe điện thoại giúp tôi sao?"