Phần Kiều Là Con Nhím Nhỏ

Chương 32



“Phần Kiều! Cậu có chơi Weibo nữa hả?” – La Tâm Tâm há hốc mồm nhìn giao diện ứng dụng đang tải ảnh lên. La Tâm Tâm thật sự không thể tưởng tượng viễn cảnh Phần Kiều thần tiên lại chơi Weibo của người phàm. Cô bạn bừng tỉnh, lập tức reo lên: “Chúng ta theo dõi nhau đi!”. 

Phần Kiều đưa điện thoại cho La Tâm Tâm, cô quay lại nhìn tòa nhà bơi lội. 

“Cậu thích qua đó xem không?” – La Tâm Tâm thấy Phần Kiều không rời mắt, gợi ý. “Đội tuyển bơi lội đang trong giai đoạn tuyển thành viên mới. Cậu giỏi như vậy, chắc chắn sẽ được chọn thôi. Dù sớm hay muộn đều được đến xem mà”. 

“Có thể đến sao?” – Phần Kiều quay lại. 

“Mình hỏi rồi” – La Tâm Tâm theo dõi Phần Kiều xong, trả điện thoại lại: “Đối với tân sinh viên, cần có thẻ nếu muốn bơi. Riêng hồ bơi chuyên dụng thì chỉ thành viên mới được vào”. 

“Nhưng mà….” – La Tâm Tâm hấp háy đuôi mắt: “Không phải Phan Văn Lôi luyện tập ở đó 2 ngày rồi sao? Hai người quen nhau mà, cậu hỏi cậu ấy thử xem”. 

Nghe đến “hỏi cậu ấy thử xem”, Phần Kiều trực tiếp bỏ cuộc. 

Phần Kiều không thể mở miệng hỏi thăm trước vậy, cứ luyện tập ở hồ thường trước đã… Được tuyển vào đội bơi rồi xem cũng không muộn. 

Trang thiết bị hồ bơi Sùng Văn đứng hàng đầu Trung Quốc, một vài giải đấu quy mô lớn cũng từng chọn hồ bơi này là nơi tổ chức. 

Bước vào bể bơi, trước mắt Phần Kiều là bể thi đấu nội dung 50 mét đạt tiêu chuẩn quốc tế. Dải phao màu trắng xanh ngăn cách làn bơi dập dềnh trên mặt nước chứa clo trong vắt. 

Xa xa, bên hồ chuyên nghiệp là đội bơi đang luyện tập, tất cả nằm sấp nhẹ nhàng rẽ đôi dòng nước.

Mùi chất tẩy rửa hồ bơi lởn vởn quanh chóp mũi Phần Kiều, mùi hương, làn bơi trống quen thuộc kia đột nhiên khiến Phần Kiều trào lên nỗi nhớ không thể giải thích bằng lời. 

Sau khi ba qua đời, Phần Kiều không tham gia bất kì trận đấu nào, những tràng pháo tay nhiệt liệt ăn mừng vinh quang chỉ còn là dĩ vãng một thời. Từ lâu cảm giác đột phá bản thân lúc giao tranh với tuyển thủ khác không còn tồn tại bên trong Phần Kiều nữa. 

Phần Kiều bỗng chốc muốn nhảy ùm vào bơi lội thoải mái giữa những dải phao đó. Cô trộm nghĩ, nếu ngày ấy mình không vụt mất tất cả hứng thú bơi lội, bỏ mặc niềm đam mê này, có lẽ bây giờ cô chính là người dưới đó rồi phải không? 

Phần Kiều lẳng lặng nhìn mọi người luyện tập ở hồ bơi xa xa, ánh mắt tiu nghỉu, mất mác. 

“Kiều Kiều, ” – La Tâm Tâm nhận ra biểu cảm này không ổn, cô bạn quơ quơ tay trước mặt một hồi. Phần Kiều hoàn hồn, La Tâm Tâm cười ha hả: “Sao mình cảm giác…cậu nhìn hồ bơi như gặp lại người tình kiếp trước vậy…”. 

Bỗng dưng La Tâm Tâm đùa như thế, bầu không khí đau buồn của Phần Kiều ủ dột hoàn toàn bị phá hỏng, nhất thời toàn thân uể oải.

Dù sao cũng chẳng mang gì nên không thể xuống bơi được. Phần Kiều trừng mắt một cái, không một lời, đi thẳng ra ngoài. 

Bên cạnh Phần Kiều một thời gian, La Tâm Tâm cũng biết ít nhiều tính cách bạn mới. Cô bạn chầm chậm đuổi theo: “Cậu đừng giận mà! Kiều Kiều, đợi đến khi cậu được chọn rồi, mỗi ngày mình đều sẽ đến xem cậu luyện tập. Mình đọc trên diễn đàn, bên đội tuyển nam, toàn là chân dài đến nách.......”.

“Phần Kiều!” – Ai đó gọi cô phía sau. 

La Tâm Tâm và Phần Kiều đồng loạt ngoái đầu, Phan Văn Lôi một tuần chưa gặp vừa gọi. Khi nãy cô bạn đứng xen lẫn trong đội bơi nên hai người chưa nhìn ra. 

“Cậu muốn thử bơi hai vòng không?” – Phan Văn Lôi dừng đối diện Phần Kiều, tháo nón bơi xuống. Mái tóc dài dày trượt xuống bên vai, nhất cử nhất động rành mạch gọn ghẽ. Phần Kiều thoáng nghe La Tâm Tâm thấp giọng ngạc nhiên cạnh bên. 

Không được, Phần Kiều lắc đầu: “Mình không mang áo bơi”. 

“Vậy à...” – Phan Văn Lôi hơi tiếc rẻ: “Mình định giới thiệu cậu cho huấn luyện viên…”.

Phần Kiều nghiêng người nhìn, hình dung phải làm quen, cúi đầu chào hỏi đám người cao lớn kia, bỗng da đầu run buốt giá. Phần Kiều nhanh chóng từ chối: “Không cần”, nghĩ gì đó rồi bổ sung thêm một câu: “Không nên chậm trễ thời gian cậu luyện tập”. 

“Vậy được, mình hỏi thăm thế thôi. Cậu từ từ tham quan nhé, mình đi trước” – Phan Văn Lôi mỉm cười, xoay người vội vã quay về đám người sau lưng. 

Phần Kiều có ý rời đi, miệng La Tâm Tâm liến thoắng: “Tốn công mình nghĩ cậu ấy vuốt tóc đẹp trai thế”. 

“Sao thế?” – Phần Kiều thấy La Tâm Tâm phụng phịu, đứng lại hỏi. 

“Cậu ta chỉ nói suông thôi” – La Tâm Tâm trả lời. “Không phải cậu ta muốn giới thiệu cậu cho huấn luyện viên sao? Ấy mà chẳng hành động thiết thực gì cả”. 

“Là do mình nói không cần….

“Cậu ngốc quá!” – La Tâm Tâm hùng hồn cắt ngang. “Nếu huấn luyện viên biết cậu, ắt hẳn mấy ngày sau cậu được đến đây luyện tập ở hồ dành riêng cho đội bơi rồi. Chuyên nghiệp nhất, tốt nhất vẫn phải nói đến trang thiết bị, chất lượng nước bên đó sao? Không phải huấn luyện viên luôn làm khó dễ đâu”. 

“Chủ yếu cậu ta không định giới thiệu cậu, không mang áo bơi liên quan gì? Chẳng lẽ phải đạt được thành tích gì đó mới chào hỏi được à?”. 

“Cậu ta sợ cậu nhờ vả nên mới lủi nhanh như chạch”. 

Nghĩ lại Phần Kiều thấy La Tâm Tâm nói khá hợp lý nhưng không thể giải thích được. “Vì sao cậu ấy phải làm vậy?” – Phần Kiều tò mò, hỏi. 

Phần Kiều không bơi giỏi bằng Phan Văn Lôi, hơn nữa lúc đầu xem như cô ấy có giúp Phần Kiều lấy lại cảm giác nước. Phan Văn Lôi hào phóng, khảng khái như thế, trông không phải người nhỏ mọn. Làm vậy để làm gì?. 

Phần Kiều không biết rõ cách đối nhân xử thế như người khác, không lý giải được câu hỏi này. 

“Có lẽ tốc độ cậu tiến bộ quá nhanh, cậu ta nghĩ cậu là mối nguy hiểm?” – La Tâm Tâm đảo mắt, nhún vai. Cô bạn nghĩ đến gì đó, nói tiếp: “Cậu xem thông báo dán trên bảng tin ngoài bể bơi chưa? Nửa tháng nữa diễn ra giải đấu bơi lội sinh viên toàn quốc, bớt một đối thủ, tỉ lệ chiến thắng chắc chắn cao hơn ”. 

“Đến một lúc nào đó, cậu phải đánh phủ đầu cậu ta chứ” – La Tâm Tâm mân mê bàn tay mũm mĩm. 

Nghe đến đây, Phần Kiều trầm mặc, thành tích cô bây giờ không thể bằng Phan Văn Lôi được. 

Cô bán mạng luyện tập, ai ai cũng thấy. Cố gắng, bứt phá đến mức nào cũng không thể vượt qua rào cản 27 giây, thậm chí đạt được con số này đã rất khó. Chịu không được thì thôi, chẳng còn cách nào cả. 

Lớn tuổi rồi nên khó cải thiện thành tích đúng không? 

Phần Kiều ảm đạm, trên thực tế Phan Văn Lôi không cần sợ cô làm gì. Chỉ cần Phan Văn Lôi giữ vững phong độ bình thường của mình đã đủ đè bẹp Phần Kiều. 

......

Lớp học bắt buộc dành cho sinh viên năm nhất khá nhẹ nhàng, đa số đều học vào buổi sáng. 

Sinh viên ca thán không thể dậy sớm nổi, Phần Kiều thì khác, cô không ngủ nướng được. Mặt trời thức dậy là Phần Kiều dậy theo. 

Phần Kiều xin được thẻ tạm ra vào hồ bơi thường, cô chăm chỉ luyện bơi mỗi ngày. Chẳng qua Phần Kiều không thấy bóng dáng Phan Văn Lôi ở đó nữa. 

Hồ bơi thường khác một trời một vực hồ bơi chuyên dụng, hơn nữa đội bơi thường huấn luyện vào giữa trưa, bên hồ thường cũng đông người không kém. Phần Kiều thường xuyên đợi ăn trưa xong mới đến, bên trong tòa nhà không có ai, thoải mái luyện tập mấy tiếng đồng hồ. 

......

Chuyển vào ký túc xá hai ngày, Phần Kiều lại bắt đầu nhớ cuộc sống thường ngày hồi ở nhà.

Mỗi tối, Cố Diễn dành ra vài phút gọi Phần Kiều. Biết anh không có thời gian, nhưng mấy câu hỏi thăm đó không thấm tháp gì hết, Phần Kiều đành chờ đến cuối tuần mau đến để về nhà. 

Ngoại trừ La Tâm Tâm, mối quan hệ giữa Phần Kiều và những người còn lại không tiến triển gì mấy. 

Người nằm giường dưới, Kiều Mãng ít nói hệt Phần Kiều, nếu không thích nói thì lập tức nín thinh. Với lại cô ấy cắm cọc mỗi ngày ở thư viện, 90% không thể gặp được Kiều Mãng ở phòng. 

Bàng Địch nhiệt tình đấy, nhưng khác với kiểu của La Tâm Tâm, Phần Kiều không thoải mái lắm. 

“Phần Kiều, ly của cậu à? Mình từng thấy nó trên tạp chí rồi, quả nhiên đắt tiền nên chất liệu đẳng cấp thật….” – Bàng Địch nhìn ly uống nước trong tay Phần Kiều, tấm tắc khen ngợi. Bỗng dưng cô bạn sực nghĩ đến điều gì, Bàng Địch khom lưng xuống thì thầm vào tai Phần Kiều: “Ly đẹp thế, hay là cậu cho mình mượn chụp vài tấm được không?”. 

Nguyên là Phần Kiều không quen tiếp xúc với người lạ, huống hồ gì hơi nóng thổi vào tai như thế. Phần Kiều dựng hết tóc gáy, cô giật bắn, ngay cả Bàng Địch nói gì cũng chưa nghe rõ. Bàn tay Phần Kiều không vững, chiếc ly uống nước rơi thẳng xuống mặt đất. 

Chiếc ly sứ tuyệt đẹp vỡ nát, mảnh lớn mảnh nhỏ văng đến chân Bàng Địch. 

Cô bạn sợ ngây người, chết trân nhìn một đống mảnh vỡ dưới chân. 

Ly này do dì Trương chuẩn bị, Phần Kiều không quan tâm giá tiền lắm. Cô hơi nhíu mày, ngồi thụp xuống nhặt từng mảnh cho vào thùng rác.   

“Thành thật xin lỗi cậu……..Phần Kiều” – Nghe giọng là biết Bàng Địch cũng bị dọa sợ mất mật. 

“Do mình bất cẩn thôi” – Phần Kiều kiểm tra từng mảnh, nhận hết lỗi về mình. Cố Diễn từng nói cô phải hòa nhập với đám đông, bọn họ còn ở chung phòng bốn năm. 

Bàng Địch chắc chắn Phần Kiều không trách hay đòi bồi thường mới chạy đến, ngồi xuống phụ: “Để mình giúp cậu”. 

Không nhiều mảnh vỡ lắm, chỉ là Phần Kiều sợ ai giẫm phải nên cẩn thận kiểm tra một lượt, dọn dẹp sàn nhà sạch sẽ. Xong xuôi thì đi luyện bơi. 

......

Số cậu trai đến hồ bơi Sùng Văn hai ngày nay nhiều hơn hẳn, không biết ai đăng một tấm hình trên diễn đàn trường với tiêu đề: “Bể bơi xuất hiện một nữ thần áo tắm”. Vì thế sau giờ cơm trưa một chút, đám con trai lại cắm rễ dưới hồ không chịu lên. 

Phần Kiều tập trung vào việc, cô không bị ngoại cảnh ảnh hưởng đến mình. 

Đeo kính bơi, tấm lưng gầy cong thành một dáng duyên dáng đúng chuẩn, ngón tay bấu chặt vào mép cầu nhảy.

“Phiu!” – Phần Kiều lẻn vào trong nước

Trong nháy mắt, dường như thế giới chỉ còn thanh âm khua tay, khua tay, thở, khua tay,…

Đối với nội dung bơi tự do 50 mét này, tư thế kia vừa đúng vừa đẹp, tay chân trắng nõn như hoa lê lững lờ trong làn nước xanh lam. Cảm giác đây chính là nàng tiên cá xinh đẹp nhất trong trí tưởng tượng con người, vì vốn là người cá nên dáng người có thể nhịp nhàng lay động trong nước.

Tuy động tác đẹp mắt nhưng tốc độ không hề chậm. Mọi người xung quanh hồ hầu như dồn sự chú ý vào Phần Kiều, kinh ngạc nhìn cô rẽ làn nước xuyên qua. Đôi chân mảnh khảnh đánh bọt nước đều mịn, mọi người có lẽ lóa mắt hết rồi. 

Tốc độ này không phải tốc độ nhanh nhất cả nước, nhưng đối với đội tuyển bơi lội thì Phần Kiều đứng nhất. Nếu không cùng nhau huấn luyện mỗi ngày, mọi người không thể biết được điều đó”. 

“S–oạt!” – Phần Kiều ngoi lên, từng giọt nước theo nón bơi rơi xuống. Phần Kiều tháo kính bơi ra, điều đầu tiên cô làm là nhìn đồng hồ. 

“27. 02.”.

Phần Kiều vẫn luôn ở mức này, không hơn không kém. 

Tuy không giảm sút nhưng không đột phá gì thêm. 

Phần Kiều vô cùng chán nản, cô cảm giác mình đã dốc hết toàn lực, cảm giác lần này chắc chắn sẽ vượt qua. Nhưng con số 27 đó không chịu thua tốc độ bơi của cô, dửng dưng nằm đó.