Nàng chỉ mong những người lính đó mang nàng đi, dạy võ cho nàng, để nàng báo thù.
Con người bé nhỏ đó bám lấy bộ đội hạ trại không chịu đi,
Cuối cùng có người chỉ huy nọ dùng lời lẽ thấm thía nói với đứa trẻ là nàng khi đó.
"Bây giờ mà cháu làm lính chỉ có thể giết mười giết trăm, tham vọng của cháu chỉ đến đó thôi sao?"
"Chờ cháu lớn lên rồi, vào trường Quân đội, nơi đó sẽ cho cháu năng lực giết sạch những kẻ đã giết hại cha mẹ cháu, mười vạn, trăm vạn, bắt chúng phải đền mạng."
Mấy câu nói đó khắc ghi trong lòng Thiệu Vanh.
Sau đó bộ đội liền giao nàng cho cô nhi viện trấn bên.
Nhưng......
Cuộc tàn sát đó chỉ là một khởi đầu.
Trùng tộc ngày càng thường xuyên xuất hiện ở mọi nơi, quân đội lại vô lực phản kháng,
Thế đạo rối loạn, viện trưởng mang theo các nàng chạy vào đất liền trốn, nhưng cũng chết dọc đường.
Thiệu Vanh cùng người bạn Lâm Chân kết thân ở cô nhi viện cùng nhau một đường lăn lê bò lết,
Đi tới Nam thành, sống tạm bợ qua ngày.
Nam thành ở gần đất liền, nơi này chưa bị Trùng tộc xâm lấn, cũng tương đối ổn định hơn nhiều.
Càng quan trọng là, nơi này cách Đại học quân sự nơi thành trấn không xa.
"A Vanh, mấy ngày trước cậu mới phân hoá phải không? Cấp mấy, đi kiểm tra chưa?"
Nàng cùng đồng nghiệp là nhân viên phục vụ của nhà hàng sang trọng này, đồng nghiệp nhàn rỗi nên cùng nàng nói chuyện phiếm.
Thiệu Vanh vừa định nói ra mình đẳng cấp cao, lại nhớ tới Lâm Chân đã dặn kỹ, ngàn vạn đừng nói cho người khác biết.
"Chưa, ngày nào cũng phải đi làm, không rảnh đi kiểm tra."
Đồng nghiệp thờ ơ nhún vai, cùng nàng vào ca.
Thiệu Vanh không ngờ,
Một ngày bình thường như thế, lại xoay chuyển vận mệnh của nàng.
°° vote đi bé °°
Mn đợi Sâu vài bữa rồi chúng ta tiếp tục vén rèm quá khứ của Vanhdehus nhé ☺️☺️☺️.