"Ừm, thực ra chị ấy đã ở Đông Nguyên Thành rồi, nhưng hôm nay bận việc, sẽ tới sau."
Câu trả lời này mang cảm giác rất thân thiết, thậm chí còn biết rõ lịch trình chính xác của đối phương, khiến Thiệu Vanh cảm thấy lòng chùng xuống.
Nàng thầm thở dài, nói một tiếng "ừm", rồi không nói thêm gì nữa.
Kiều Linh có chút bối rối, không biết Thiệu Vanh hỏi thăm Trịnh tổng là có ý gì,
Tưởng rằng hai người họ quen biết nhau, nàng cũng không thắc mắc thêm.
Rất nhanh,
Đến lượt Kiều Linh biểu diễn.
Omega được người khác giúp thay bộ trang phục múa kiếm,
Vẫn là bộ y phục màu xanh, nhưng phong cách gọn gàng và đơn giản hơn, phần eo bó sát khiến vòng eo của Omega thon gọn như chiều dài bàn tay của Thiệu Vanh, vừa vặn nắm trọn.
Vòng eo mảnh mai lại càng tôn lên bộ ngực đầy đặn,
Giữa những động tác, Thiệu Vanh đứng rất gần, nhìn thấy rõ rãnh sâu giữa hai bầu ngực.
Trong khoảnh khắc, mọi ký ức chợt ùa về.
Thiệu Vanh hoảng loạn nhìn tránh sang một bên, dặn dò: "Tôi lên sân khấu trước."
Sau đó vội vã rời đi.
Các binh sĩ đã chờ đợi không thể kiên nhẫn hơn, khi thấy có người bước ra từ hậu trường, họ reo hò nhiệt liệt.
Nhưng khi đèn bật sáng,
Thấy người trên sân khấu là Thượng tướng Thiệu Vanh mặc bộ đồ tập luyện đen toàn thân,
Tất cả giống như những con vịt bị bóp nghẹt cổ, im bặt không nói được lời nào.
"Ủa?"
Hà Dĩ còn tưởng mình nhìn nhầm,
Dụi mắt rồi nhìn lại, "Thiệu Vanh?"
Âm nhạc vang lên,
Alpha linh hoạt quay cây đao của mình,
Đó không phải là loại đao giả không có lưỡi dùng cho biểu diễn mà là đôi đao Thiệu Vanh luôn mang theo bên mình, đã trải qua vô số trận chiến.
Mô phỏng lại kiếm vũ của Kiều Linh,
Thiệu Vanh vung đôi đao trong tay, biến nó thành một màn đao vũ đầy khí thế,
Cái mạnh mẽ của Alpha được thể hiện một cách hoàn hảo qua đó.
Sau khi kéo dài vài phút,
Kiều Linh mới từ hậu trường bước ra, bắt đầu màn biểu diễn kiếm vũ.
Thiệu Vanh cũng không rời sân khấu, mà lùi qua một bên cẩn thận quan sát mắt cá chân Omega từ phía sau.
May thay,
Kiều Linh chỉ cần biểu diễn một thời gian ngắn là có thể kết thúc.
Khi cả hai bước xuống khỏi sân khấu,
Omega đứng không vững, ngã vào vòng tay của Thiệu Vanh.
"Ui~ Đau quá~~ Xin lỗi, tôi thật sự không đứng vững nổi nữa."
Những lần tung người nhảy vừa rồi khiến vết bong gân ở mắt cá chân trở nên nghiêm trọng hơn,
May mà nàng rất cẩn thận trong từng động tác, mới không gặp sự cố mất mặt trên sân khấu.
"Để tôi xem."
Thiệu Vanh đỡ Omega, ngồi xuống kiểm tra vết thương.
Kiều Linh vừa định từ chối, nhưng giọng nói trầm ấm của đối phương đầy quyền uy, khó mà từ chối được.
Nàng khẽ cắn vào lòng môi, cuối cùng vẫn im lặng, để mặc cho Thiệu Vanh tháo giày múa ra kiểm tra phần riêng tư của Omega.
"Ưm~~~"
Khi Thiệu Vanh chạm vào mắt cá chân sưng vù, Kiều Linh không kìm được mà bật ra tiếng đau đớn.
"Đau lắm hả?" Vẻ lo lắng trên mặt Thiệu Vanh càng hiện rõ, "Để tôi đưa cô về chỗ ở."
Buổi tiệc an ủi tối nay đã kết thúc sau màn biểu diễn cuối cùng của Kiều Linh. Thiệu Vanh khoác áo cho Omega để tránh bị cảm lạnh.
"Để tôi cõng cô về."
Ban đầu Thiệu Vanh định nói để tôi bế cô về, nhưng...
Đối phương hình như đã có vị hôn thê, hành động quá thân mật như vậy không thích hợp.
"Hả!"
Kiều Linh kinh ngạc kêu lên, mặt đỏ bừng quay đi,
Thực ra nhân viên Beta của nàng có thể đỡ nàng về,
Trợ lý cũng đang cẩn thận nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi xem có cần giúp đỡ không.
"Được thôi."
Ma xui quỷ khiến, nàng vẫn đồng ý.
Nhà khách và lễ đường của quân bộ đều là những công trình ít được sử dụng nên được bố trí gần nhau, không quá xa.
Kiều Linh nằm trên lưng Thiệu Vanh, có chút ngại ngùng co người lại,
Nhưng lại muốn gần gũi với đối phương hơn, nên chủ động bắt chuyện.
"Thiệu Vanh, thường ngày các cô tập luyện có vất vả không?"
"Không vất vả."
"Vậy à..."
"Ui... Thiệu Vanh, ừm, cái chân... Cô siết chặt quá."
Tư thế cõng khiến đôi chân của cô bị Alpha nắm lấy,
Vị trí từ đầu gối trở lên vốn đã nhạy cảm, mà lực nắm càng lúc càng mạnh.
"Ô, xin lỗi, tôi sẽ nhẹ tay hơn."
Thiệu Vanh có chút bối rối,
Hơi thở ấm áp của Kiều Linh từ phía sau phả vào tuyến thể nàng,
Mùi hương nhẹ nhàng lẫn cùng chút men rượu và tin tức tố thoang thoảng khiến thân thể cảm thấy xao động, không kìm được siết chặt tay trên làn da mềm mại của nàng.
"Tôi... Tôi có nặng lắm không? Cứ để cô cõng thế này thật không hay, hay là thả tôi xuống, tôi có thể tự đi."
"Không nặng, tôi nâng tạ hàng ngày còn nặng hơn cô nhiều."
Cả hai đều thầm có suy nghĩ riêng, không nói gì nhiều, chẳng mấy chốc đã đến nhà khách.
"Phù..."
Thiệu Vanh đặt Omega xuống giường,
Cẩn thận bôi thuốc lên chỗ mắt cá chân bị thương.
Trong phòng cô A quả O.
Bầu không khí trở nên mờ ám, khiến người mặt đỏ tim đập.