Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 118: Thiên Khải tiên sơn



Miêu Hoành Kiếm nói: “Bên ngoài tầng Hư Vô chính là tầng Kiếp Diệt, mà ở

bên ngoài tầng Kiếp Diệt chính là tầng Tịch Diệt, càng lên cao sẽ càng đáng

sợ.”

“Bình thường mà nói.”

“Tu vi nhất định phải đạt đến cảnh giới Nguyên Anh mới có thể vượt qua tầng

mây mù, hơn nữa có thể chống đỡ được cương khí vô tận của tầng Cương Khí,

ở tầng Hư Vô thì cần phải tu vi càng cao hơn.”

“Về phần tầng Kiếp Diệt và tầng Tịch Diệt.”

“Bao hàm lôi kiếp vô tận và đủ loại kiếp nạn, còn có kiếp khí Tịch Diệt, cảnh

giới Nguyên Anh bước vào trong đó, căn bản không thể kiên trì nổi chốc lát sẽ

hoá thành tro bụi.”

“Vậy liệu tu sĩ có thể vượt qua năm tầng này không?”

Tề Minh hỏi.

“Không thể.”

Miêu Hoành Kiếm trực tiếp trả lời, “Ít nhất ở trong ghi chép lịch sử của Thiên

Khải tông chưa từng xuất hiện tu sĩ như vậy bao giờ, trừ phi là Tiên nhân hạ thế

mới có năng lực như vậy.”

“Hơn nữa.”

“Phía trên tầng Tịch Diệt có phải là vẫn còn những thứ càng đáng sợ hơn,

không ai cũng không ai rõ ràng, có thể chỉ có ở trong ghi chép viễn cổ.”

“Cảm ơn Phong chủ đã giải đáp thắc mắc.”

Tề Minh nói.

Trong lúc hai bên giao lưu nói chuyện.

Thiên Khải tiên sơn đã xuất hiện ở trong tầm mắt phía trước.

Xung quanh.

Cương khí vờn quanh.

Lúc thì hoá thành lưỡi đao sắc bén, lúc thì hoá thành đao thương, lúc thì hoá

thành đủ loại động vật.

Giống như vật sống.

“Uy lực của những cương khí này thật mạnh.”

Tề Minh nói: “Kết Đan cảnh căn bản không thể chống đỡ được.”

Có điều.

Tề Minh có một loại cảm giác, những cương khí này vẫn không thể tổn thương

đến mình.

Xoạt! Xoạt!

Xung quanh Pháp Thuyền đã sáng lên màn sáng pháp trận phòng ngự, cản

những cương khí này lại, cương khí xung quanh chỉ làm cho màn sáng pháp

trận xung quanh Pháp Thuyền nổi lên từng trận sóng gợn.

“Đã sắp đến Thiên Khải tiên sơn rồi.”

Miêu Hoành Kiếm nói.

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu.

Pháp Thuyền tiếp tục tiến lên.

Cương khí vờn quanh.

Thiên Khải tiên sơn giống như ở trong tiên cảnh đã dần dần xuất hiện trước tầm

mắt của Tề Minh, Thiên Khải tiên sơn quả thực rất hùng vĩ, không chỉ là một

ngọn núi.

Mà là do ba dãy núi treo lơ lửng trên không hùng vĩ to lớn hội tụ thành.

Hơn nữa.

Ở phía trên Thiên Khải tiên sơn còn có động thiên phúc địa mà cường giả cảnh

giới cao thâm và pháp lực cao cường đã xây dựng ra, có từng toà lầu các, cung

điện và các loại kiến trúc khác nhau.

Trong nhất thời Tề Minh không thể nhìn thấy được toàn bộ diện mạo của Thiên

Khải tiên sơn.

Có điều.

Chỉ vẻn vẹn là những phong cảnh mà Tề Minh đã nhìn thấy trước mắt đã khiến

tâm trạng của hắn trở nên muôn sóng cuộn trào, quả thực vô cùng kinh ngạc.

Không hổ là Thiên Khải tiên sơn.

Pháp Thuyền dần dần đến gần.

Ngay sau đó.

Đã có một cỗ sức mạnh vô hình xuât hiện, cố định Pháp Thuyền, không thể tiếp

tục đến gần nữa, trước mặt có hai bóng dáng phá không bay đến, xuất hiện ở

phía trước Pháp Thuyền.

“Phong chủ Thanh Vân Phong Miêu Hoành Kiếm đến bái phỏng tông chủ.”

Miêu Hoành Kiếm nói.

“Hoá ra là Miêu phong chủ.”

Hai bóng dáng này đưa mắt nhìn nhau, bọn họ không phải là Nhân tộc, mà là

yêu tộc mạnh mẽ tu vi cao thâm, cảnh giới cụ thể không rõ ràng, nhưng lại chỉ

có thể gác cửa ở Thiên Khái tiên sơn mà thôi.

“Mời vào.”

Bọn họ lại liếc nhìn Tề Minh một cái, sau đó đã tránh ra.

“Đa tạ.”

Miêu Hoành Kiếm đáp một câu.

Soạt!

Sau đó.

Hắn mang theo Tề Minh đi xuống Pháp Thuyền, đi về phía trước dọc theo thang

mây từ Thiên Khải tiên sơn kéo dài ra, Tề Minh đi theo phía sau Miêu Hoành

Kiếm, chính thức bước lên Thiên Khải tiên sơn.

Trên thực tế.

Ở xung quanh Thiên Khải tiên sơn, dường như có một cỗ sức mạnh to lớn vô

hình, ngăn cản cương khí vô tận vô biên, khiến cho những cương khí này không

thể đến gần Thiên Khải tiên sơn phạm vi nghìn mét.

Ở trong phạm vi nghìn mét hình thành một loại trạng thái giống như chân

không.

“Đi theo ta.”

Miêu Hoành Kiếm nói.

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu.

Hai người một đường đi về phía trước, dọc theo đường núi không ngừng đi lên,

không hề ngự không phi hành, hai bên đường núi có không ít kiến trúc, cụ thể

có tác dụng gì, hiện tại Tề Minh cũng không biết.

Chẳng mấy chốc.

Miêu Hoành Kiếm đã mang theo Tề Minh đi đến đỉnh núi.

Ngay phía trước.

Có một toà điện Tông Chủ to lớn xuất hiện ở trước tầm mắt.

Chủ thể của cung điện cực kì rộng rãi to lớn, giống như Tiên điện, mây mù lượn

lờ, đồng thời tràn đầy linh khí cực kì nồng đậm.

Phía trên bảng hiệu viết: Điện Tông Chủ.

Cửa điện.

Có hai vị đồng tử canh cửa đang đứng.

Một nam một nữ.

Giống như là Tiên đồng.

“Mời thông báo với tông chủ, Miêu Hoành Kiếm đến bái phỏng.”

Miêu Hoành Kiếm nói.

“Miêu phong chủ, ngươi tiến vào đi, chủ nhân đợi ở trong điện đã lâu rồi.”

Hai vị đồng tử nói.

“Đa tạ.”

Miêu Hoành Kiếm khẽ mỉm cười.

Ầm ầm!!!

Cửa điện tự động mở ra.

Tề Minh đi theo Miêu Hoành Kiếm cùng đi vào điện Tông Chủ, khi Tề Minh đi

qua hai vị đồng tử, thông qua lĩnh hội và hiểu rõ đối với Thiên Địa Tự Nhiên

Đại Đạo, hắn đã hơi nhận ra được cảnh giới của bọn họ.

Ít nhất cũng là Nguyên Anh!

Thậm chí có thể sẽ cao hơn!

“Đồng tử canh cửa cũng có thực lực Nguyên Anh cảnh trở lên?”

Trong lòng Tề Minh rất kinh ngạc, nhưng ngoài mặt lại rất bình tĩnh.

Tề Minh và Miêu Hoành Kiếm dọc theo hành lang đi về phía đại điện, trên

đường đã nhìn thấy hòn non bộ và hồ nước trong điện Tông Chủ, nhìn thấy cá

bơi trong hồ nước.

Sông núi đẹp đẽ.

Tuy nhiên.

Hòn non bộ là do ngọn núi lớn thật sự thu nhỏ mà thành, cá bơi trong hồ nước

lại là cá chép hoá rồng sắp hoá rồng vân vân, mỗi một loại thứ đều không hề

bình thường.

“Đây chính là chỗ ở của đại lão sao?”

Trong lòng Tề Minh đang nghĩ.

Quả thực là rất có phẩm vị đấy.

Không nhịn được.

Tề Minh đã nghĩ đến Lạc Vân Phong của mình, nghĩ đến Lạc Vân động phủ của

mình, đồ vật gì cũng không có, chỉ có một con Biên Bức đại yêu và một con

Huyết Sát Lệ Quỷ.

Quả thực là quá mộc mạc rồi.

“Sau khi trở về, có phải là ta cũng nên trang trí động phủ của mình một chút

không?”

Tề Minh đã có hơi dao động tư tưởng.

Trong lúc suy nghĩ.

Tề Minh và Miêu Hoành Kiếm đã đến trước đại điện.

Sau đó.

Cửa đại điện tự động mở ra.

“Tiến vào đi.”

Giọng nói của Dương Lệ truyền ra.

“Vâng.”