Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 126



Vì nghiệm chứng tính chân thực của môn thuật thần thông huyền pháp Nghịch

Tri Vị Lai này, Tề Minh đã đặc biệt để Nguyên Phượng nghe ngóng và chú ý

đến Thịnh hội Thiên Khải lần này nhiều một chút.

Ba ngày sau.

Thịnh hội Thiên Khải lần này kết thúc.

Quả nhiên.

Tất cả đều giống y như những gì Tề Minh đã duy diễn ra.

Đầu tiên.

Đệ tử chân truyền của mười hai Phong tranh đạo giao phong, Ngu Tuyết Lan

không thắng được hạng nhất, mà là bị đệ tử chân truyền của Thông Thiên

Phong – Lý Thông Minh đánh bại.

Lý Thông Minh đã đàn áp đệ tử chân truyền của mười một Phong khác, lấy

được hạng nhất, đạt được quyền lợi chủ trì Thịnh hội Thiên Khải lần này.

Ngoài ra.

Thịnh hội Thiên Khải lần này rất hoàn mỹ, không xảy ra tình huống bạo động

và gây rối, nhưng lại không xuất hiện thiên tài có thể trực tiếp trở thành đệ tử

chân truyền.

Trong lúc đó cũng không xảy ra sóng dậy quá lớn.

“Lý Thông Minh.”

Tề Minh hơi trầm ngâm.

“Sư thúc, người này sao thế?”

Nguyên Phượng hỏi.

“Không sao.”

Tề Minh lắc đầu.

“Sư thúc.”

Nguyên Phượng đứng dậy, vẻ mặt của nàng rất kiên nghị, dường như là đã làm

ra một quyết định rất lớn, “Ta chuẩn bị rời khỏi tông vào ba ngày sau, đi đến

ngoại giới xông xáo.”

“Ngươi chuẩn bị ra ngoài lịch luyện?”

Tề Minh hỏi.

“vâng.”

Nguyên Phượng gật đầu, “Mặc dù phạm vi của Thiên Khải tông rất lớn, giống

như một thế giới nhỏ, hơn nữa còn có các loại động thiên phúc địa, nhưng mà

dù sao nơi này cũng là phạm vi thống trị của Thiên Khải tông, hơn nữa rất nhiều

động thiên phúc địa ta cũng không vào được, cần phải có được sự đồng ý của

chủ nhân động thiên phúc địa.”

“Hôm qua ta đã nhận nhiệm vụ trấn giữ thành Thiên Nguyên, hơn nữa thành

Thiên Nguyên cũng ở lãnh thổ của vương triều Nguyên Thịnh, ta muốn trở về

xem một chút.”

“Cũng tốt.”

Tề Minh nói: “Ngươi ra ngoài xem một chút cũng rất tốt đấy.”

“Sư thúc, ngươi có cần ra ngoài lịch luyện không?”

Nguyên Phượng hỏi.

“Ta thì không cần đầu.”

Tề Minh khoát tay, “Ở Lạc Vân Phong đã rất tốt rồi.”

“Chuyên này…”

Nguyên Phượng im lặng một chút, gật đầu, “Được thôi, chỉ là sư thúc, sau khi ta

rời đi, có lẽ sẽ không có ai đến đây nói chuyện với người, cũng không có ai kể

các loại chuyện xảy ra ở Thiên Khải tông với người nữa.”

“Còn nữa.”

“Không còn ai làm rượu ngon và đồ ăn ngon cho người nữa.”

“Ha ha ha…”

Tề Minh cười to, “Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”

“Vậy… Ta đi đây.”

Nguyên Phượng đứng dậy, vẫy tay với Tề Minh, sau đó có hơi không nỡ quay

người rời đi.

“...”

Tề Minh nhìn bóng lưng của Nguyên Phượng, trong lòng có hơi cảm khái.

Nói đến.

Nguyên Phượng thật sự đã phải rời tông lịch luyện, đúng thật là không có ai đến

nói chuyện với Tề Minh nữa, nếu như thèm ăn, cũng không có ai đặc biệt nấu

nướng rượu ngon và thức ăn ngon cho Tề Minh nữa.

Nếu như chỉ là rời khỏi tông một khoảng thời gian còn tốt, thời gian rời khỏi

tông dài, có lẽ vẫn thật là sẽ có hơi không thích ứng.

Hơn nữa.

Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình?

“Hửm?”

Đột nhiên.

Từ nơi sâu xa Tề Minh có một loại cảm ứng Đại Đạo vọt lên tâm trí, hắn không

nhịn được duỗi tay ra, bắt đầu vận chuyển thuật Nghịch Tri Vị Lai, bấm ngón

tay tính toán.

Nhất thời.

Họa phúc liên quan đến Nguyên Phượng đã xuất hiện, quỹ tích vận mệnh như

có như không xuất hiện ở trước mắt Tề Minh.

Xoạt!

Có một cơn gió nhẹ thổi đến, bao hàm một luồng sát cơ của thiên địa, chỉ có

điều đây là suy diễn vận mệnh phúc họa của một người, cho nên không dẫn đến

phản phệ quá lớn.

Tề Minh vận chuyển Kim Thân Vô Cấu, trực tiếp đã miễn dịch luồng sát cơ của

thiên địa này.

“Nguyên Phượng.”

Tề Minh lập tức gọi Nguyên Phượng lại.

“Sư thúc, còn dặn dò gì sao?”

Nguyên Phượng dừng lại, quay người lại hỏi.

“Ngươi chắc chắn lần này thật sự muốn rời khỏi tông?”

Tề Minh hỏi.

“Vâng.”

Nguyên Phượng nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Tề Minh, đây vẫn là lần đầu tiên

nhìn thấy, trong lòng có hơi thấp thỏm, nhưng nàng vẫn là tuân theo giọng nói

và lựa chọn trong lòng, trịnh trọng gật đầu.

“Thôi được.”

Tâm niệm Tề Minh chợt động, tay phải chợt vung, lấy ra một hình nộm màu

xám từ trong kho vật phẩm, lại lấy ra Huyền Thiết Vân Mẫu, Hỗn Độn Thanh

Viêm tuôn ra, bắt đầu Luyện Khí.

Xoạt! Xoạt!

Thanh Viêm nổi lên, pháp lực ngưng tụ.

Trước sau không quá mười mấy phút.

Một chiếc cung tên đã được luyện chế ra.

Cung tên hiện ra màu đen cổ xưa.

Rầm! Rầm! Rầm!

Ngay sau đó.

Liên tiếp ba đạo lôi kiếp rơi xuống, đánh ở trước cung tên, nhưng lại toàn bộ bị

cung tên đánh tan, đây là đã vượt qua Khí kiếp, đây là pháp bảo Kết Đan kỳ cực

phẩm.

Cũng đều là một lần sử dụng.

Giống như lần trước.

“Cầm lấy.”

Tề Minh tiện tay vung một cái, cung tên màu đen và hình nộm màu xám đã bay

về phía Nguyên Phượng, Nguyên Phượng nhanh chóng duỗi tay đón lấy, trên

khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Đây là Đinh Đầu Thất Tiễn.”

Tề Minh giải thích nói: “Mặc dù chỉ là hàng nhái rất rất đơn giản, ở trong mắt

ta, thậm chí gần như chính là một phế phẩm, nhưng đã có uy năng rất mạnh, đối

với ngươi mà nói đã hoàn toàn đủ dùng rồi.”

“Đợi sau khi ngươi trở về luyện hoá nắm rõ thì sẽ biết cách dùng và uy lực của

Đinh Đầu Thất Tiễn này thôi.”

Đinh Đầu Thất Tiễn.

Cũng đều là một trong Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật.

Thuật thần thông huyền pháp này là một loại thuật trù yểm, bề ngoài của nó như

cung tiễn, buộc vào trên hình nộm, lại phối hợp sử dụng với trú ấn của Thất

Tiễn Thư, có thể lấy tính mạng người ở nơi xứ lạ, người bị hại không có năng

lực phản kháng, cho dù là Đại La Thần Tiên cũng khó tránh tai nạn này.

Cực kì quỷ dị khó lường.

Đương nhiên.

Đinh Đầu Thất Tiễn mà Tề Minh đã luyện chế ra lại không có loại năng lực

đáng sợ này.

Yếu hơn vô số lần.

Nhưng cũng đã rất mạnh rồi.

“Cảm ơn sư thúc.”

Nguyên Phượng mỉm cười, trên mặt nàng làm gì còn thương cảm của lúc rời đi

vừa rồi, vẻ mặt đều là biểu cảm hưng phấn và kích động, vui vẻ nói: “Hi hi, ta

biết ngay sư thúc sẽ không mặc kệ ta mà, ta biết ngay sư thúc là tốt nhất tốt nhất

tốt nhất mà.”

“Sư thúc chính là sư thúc tốt nhất tốt nhất tốt nhất trên đời này.”

Trong lúc giọng nói kích động.

Nguyên Phượng đã chạy về phía Tề Minh, thừa dịp Tề Minh không chú ý, bẹp

một cái hôn lên khuôn mặt của Tề Minh, sau đó Nguyên Phượng đã nhún nhảy

chạy xuống núi.