Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 130: Đinh Đầu Thất Tiễn! (2)



Kết Đan gần như không thể giết ngược lại Nguyên Anh!

Càng huống hồ.

Trong tay Nguyên Phượng đang cầm còn chỉ là pháp khí mà Tề Minh luyện chế

ra, vậy thì càng không thể tổn thương đến giáo chủ của Bái Nguyệt Ma Giáo

chút nào, dựa vào một kiện pháp khí đã chiến thắng một đại ma đầu Nguyên

Anh sơ kỳ?

Đây hoàn toàn chỉ là điều viển vông.

Tuyệt đối không thể nào.

“Đây là một kiện pháp khí loại trù yểm, phẩm cấp đã đạt đến pháp bảo Kết Đan

kỳ cực phẩm, nhưng chỉ có thể sử dụng một lần, cách sử dụng cũng rất đơn

giản.”

Nguyên Phượng không hề chú ý đến vẻ mặt của đám người Lôi Khải Hải thay

đổi, mà là tiếp tục nói: “Chỉ cần lập xuống một tế đàn, đặt hình nộm trong tay ta

ở ngay chính giữa tế đàn, viết lên tên huý của giáo chủ Bái Nguyệt Ma Giáo ở

trên người hình nộm, sau đó lại đốt lên hai ngọn đèn.”

“Đỉnh đầu một ngọn, dưới chân một ngọn.”

“Bước chân cương đấu, kết phù ấn thiêu đốt, mỗi một ngày sáng trưa chiều tối

vái ba vái, mãi cho đến bảy ngày sau, ba hồn bảy phách của chú giả trong đó sẽ

bị lạy đến tan rã, lại dùng mũi tên này bắn giết hình nộm, giống như người

đương sự bắn trúng, trực tiếp lấy đi tính mạng kẻ thù.”

“Thế gian này có thể có loại pháp khí này sao?”

Vẻ mặt Lôi Khải Hải không tin.

“Quá hoang đường rồi đi.”

Một đệ tử khác nói: “Chỉ cần mỗi ngày lạy chín cái đã có thể lạy kẻ địch đến

chết? Thật hay giả vậy? Cảm giác quá mộng ảo rồi, rất không chân thực.”

“Đúng vậy!”

Một đệ tử cuối cùng cũng gật đầu, “Chưa từng nghe nói có chú thuật bậc này

bao giờ.”

“Sư thúc sẽ không lừa ta.”

Nguyên Phượng nói: “Hơn nữa, bản lĩnh và năng lực của sư thúc căn bản không

phải là các ngươi có thể tưởng tưởng được, hơn nữa, thuật này có một khuyết

điểm lớn nhất.”

“Đó chính là ở trong bảy ngày thực hành chú, kẻ địch rất có thể sẽ phát hiện

chúng ta, chú thuật vẫn chưa thi triển xong, có lẽ kẻ địch đã đánh đến cửa rồi.”

“Cho nên.”

“Tiếp theo đây, chúng ta nhất định phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không thể bị

đối phương phát hiện ra, hơn nữa, nếu như đối phương đã tìm đến chúng ta, các

ngươi nhất định phải đi ngăn cản bọn họ, để chú thuật này hoàn toàn hoàn

thành.”

Không kìm được.

Đám người Lôi Khải Hải đã im lặng.

Trên thực tế.

Bọn họ thật sự rất khó tin, một hình nộm, một cung tên, lại thêm cả thứ đồ

giống như mấy tấm phù chú đã có thể giết chết một vị đại ma đầu Nguyên Anh

trong bảy ngày?

Thật sự là quá không chân thực.

Đó là Nguyên Anh đấy!

“Ta vẫn là câu nói trước đó kia, hiện tại các ngươi không có lựa chọn, chỉ có thể

lựa chọn tin tưởng ta.”

Nguyên Phượng trầm giọng nói: “Hoặc là nói, các ngươi muốn phản bội Thiên

Khải tông gia nhập Bái Nguyêt Ma Giáo cầu xin sống sót sao? Các ngươi suy

nghĩ thật kĩ đi.”

Sau khi nói xong những điều này.

Nguyên Phượng đã bắt đầu bố trí.

Nàng không dám trì hoãn một chút thời gian nào.

Không thể không nói.

Mặc dù Nguyên Phượng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng vào lúc này, khí thế lại đã

áp đảo đám người Lôi Khải Hải.

“Phản bội Thiên Khải tông? Sao có thể chứ!”

Lôi Khải Hải lắc đầu.

Thiên Khải tông là một trong tứ đại tông của Nam Vực, có thể nói là chính đạo

đứng đầu, nếu như bọn họ phản bội Thiên Khải tông, Nam Vực còn có thể có

không gian để bọn họ sinh sống sao?

Trừ phi bọn họ hoàn toàn gia nhập Vạn Ma Quật.

Không đến thời khắc cuối cùng, bọn họ không muốn đi vào con đường này đâu.

“Được.”

Lôi Khải Hải hít sâu một hơi, “Hiện tại bọn ta chỉ có thể tin tưởng năng lực và

bản lĩnh của Tề chân truyền thôi, cũng chỉ có thể tin tưởng những lời Nguyên

Phượng ngươi nói thôi.”

“Đúng vậy!”

“Chỉ có thể như vậy thôi.”

“Bọn ta đến giúp ngươi.”

Hai đệ tử khác cũng nói.

“Ừm.”

Nguyên Phượng gật đầu, “Lập xong tế đàn trước đã.”

“Cũng được!”

Tề Minh hơi gật đầu, vẫn coi như là hài lòng với biểu hiện của Nguyên Phượng,

nhớ lại quỹ tích vận mệnh liên quan đến Nguyên Phượng đã dùng Nghịch Tri Vị

Lai suy tính ra trước đó.

“Quỹ tích vận mệnh đã dùng Nghịch Tri Vị Lai suy diễn, Nguyên Phượng sẽ

gặp kiếp nạn trong thành Thiên Nguyên, đối mặt với cục diện cửu tử nhất sinh,

nàng chỉ có hai lựa chọn.”

“Thứ nhất.”

“Đối đầu với Bái Nguyệt Ma Giáo, thân chết đạo tiêu tan.”

“Thứ hai.”

“Triển hiện ra giá trị của bản thân, hấp dẫn sự chú ý của giáo chủ Bái Nguyệt

Ma Giáo, phản bội Thiên Nguyệt tông, gia nhập Bái Nguyệt Ma Giáo, trở thành

yêu nữ của Ma Giáo.”

Vốn dĩ.

Nguyên Phượng chỉ có hai loại khả năng này.

Hiên tại.

Tề Minh đã cho Nguyên Phượng loại khả năng thứ ba.

Đó chính là.

Ngược gió niết bàn, yểm chết Nguyên Anh.

Chỉ cần Nguyên Phượng có thể thành công, nàng sẽ có thể phá vỡ gông cùm và

quỹ tích ban đầu, về phần đến lúc đó tương lai của nàng rốt cuộc có thể đi đến

bước nào, vẫn là phải xem tạo hoá tương lai của nàng.

Đương nhiên.

Đây cũng coi như là Tề Minh làm một thực nghiệm trên người Nguyên Phượng.

Kết quả cụ thể sẽ như thế nào.

Tạm thời Tề Minh cũng không rõ ràng.

Bởi vì sau khi Tề Minh đã nhúng tay này vào, khí cơ của bản thân hắn cũng đã

dính líu trong đó, cứ tiếp tục suy diễn sẽ hình hình sương mù, không thể nhìn

thấu.

Dù sao.

Có một câu nói.

Người thầy thuốc khó tự chữa lành cho mình.

Đạo hạnh hiện tại của Tề Minh có thể suy diễn được tương lai và quỹ tích của

người khác, nhưng lại không thể tính ra tương lai có liên quan rất lớn với mình,

chỉ có thể nhìn ra một lớp sương mù.

“Bắt đầu rồi.”

Lúc này.

Nguyên Phượng đã bố trí xong hết tất cả, dựng xong tế đàn, hai ngọn đèn đã đốt

xong, phù ấn kết xong, hình nộm cũng đã bày lên.

“Đúng rồi.”

Nguyên Phượng cắn đứt ngón tay, máu tươi chảy ra, vừa muốn viết lên trên

người hình nộm, lại dừng lại một chút, “Tên thật của giáo chủ Bái Nguyệt Ma

Giáo là gì?”

“Chuyện này…”

“Ta… Ta không biết…”

Hai đệ tử sửng sốt, sau khi đưa mắt liếc nhìn nhau một cái, đều mờ mịt lắc đầu.

“...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Phượng từ từ đen lại.

Sử dụng Đinh Đầu Thất Tiễn nhất định phải biết tên huý thực sự của kẻ địch,

giáo chủ của Bái Nguyệt Ma Giáo cách ba trăm năm mới sống lại, tự nhiên rất

nhiều người đều đã quên tên huý của hắn.

Bản thân Nguyên Phượng lại càng không biết.

“Ta biết.”

Lôi Khải Hải nói.

“Trưởng lão mời nói.”

Nguyên Phượng thở phào một hơi, sắc mặt đen lại đã khôi phục bình thường,

suýt nữa nàng đã cho rằng lần này thật sự phải xong đời rồi, may mà Lôi Khải

Hải trưởng lão biết tên huý của giáo chủ Bái Nguyệt Ma Giáo.