Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 134: Ly Long nguyên tinh, sáu ngày đã qua (2)



“Nhất định có vấn đề, nhất định là có vấn đề.”

“Rốt cuộc vấn đề đã xuất hiện ở đâu?”

Trong đầu Thạch Triệu Nguyên đang điên cuồng suy nghĩ, “Lẽ nào là Niếp

Phong Vân? Thực ra hắn đã phát hiện Ly Long Hoá Sinh đại trận rồi? Cho nên

đã động tay chân ở phía trên này?”

“Không! Không đúng!”

Thạch Triệu Nguyên lắc đầu, “Có lẽ Niếp Phong Vân không biết ta vẫn chưa

chết, nếu như hắn đã phát hiện Ly Long Hoá Sinh đại trận này, căn bẳn không

thể giữ lại, sớm đã bị hắn huỷ rồi.”

“Lại hoặc là bởi vì ba trăm năm qua, Ly Long Hoá Sinh đại trận đã xảy ra thay

đổi sao?”

“Cũng không đúng.”

Thạch Triệu Nguyên lại lần nữa lắc đầu, cẩn thận trầm tư, “Ta đã cẩn thận kĩ

càng kiểm tra qua rồi, Ly Long Hoá Sinh đại trận không có bất kì thay đổi và

tình trạng bất thường gì cả, Ly Long nguyên tinh cũng không có vấn đề gì.”

“Loại bỏ mấy loại khả năng này, vậy chính là có người đang cố ý nhắm vào bản

toạ, hơn nữa là dùng một loại thủ đoạn bản toạ căn bản không biết cũng không

rõ ràng.”

“Nếu là như vậy.”

“Kẻ địch sẽ là ai chứ?”

Không kìm được.

Thạch Triệu Nguyên đã rơi vào trong trầm tư thật sâu, trong đầu hắn đã xuất

hiện hết lần này đến lần khác cảnh tượng và bóng dáng, đây đều là kẻ địch trước

kia và kẻ địch tiềm ẩn của hắn.

Nhưng mà.

Lại bị Thạch Triệu Nguyên loại trừ hết.

Bởi vì.

Ở ba trăm năm trước, Thạch Triệu Nguyên đã “chết” rồi, hiện tại Thạch Triệu

Nguyên chết đi sống lại, cố nhân và kẻ địch trước kia có còn sống hay không

cũng không biết nữa.

Cho dù vẫn còn sống.

Cũng không thể kịp thời như vậy đến đối phó Thạch Triệu Nguyên.

“Lẽ nào là bọn họ...”

Đột nhiên.

Trong đầu Thạch Triệu Nguyên chợt loé linh quang, hắn đã nhớ đến trưởng lão

và đệ tử của Thiên Khải tông trấn giữ thành Thiên Nguyên.

Điều này khiến hắn có loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.

“Đúng là bọn họ rồi.”

Thạch Triệu Nguyên đứng dậy, hai mắt có tinh quang lấp lánh, dường như đã

phá vỡ tầng tầng sương mù, “Sau khi công phá thành Thiên Nguyên, bởi vì ta

gấp gáp đến tìm Ly Long Hoá Sinh đại trận, đã không chú ý nhiều đến trưởng

lão và đệ tử của Thiên Khải tông, trực tiếp đã đến phủ thành chủ.”

“Trong đại chiến hỗn loạn.”

“Nhất định là đã có trưởng lão và đệ tử của Thiên Khải tông trốn đi.”

“Thiên Khải tông là một trong tứ đại tông của Nam Vực, hơn nữa được xưng là

chính đạo đứng đầu, đệ tử và trưởng lão của Thiên Khải tông nhất định đang

nắm giữ thủ đoạn và pháp thuật mà ta không biết.”

“Mặc dù quả thực ta không biết là thủ đoạn gì, nhưng không thể hoàn toàn loại

trừ bọn họ không thể gây tổn thương đến ta được.”

Không hề chần chừ.

Soạt!

Thạch Triệu Nguyên đã trực tiếp xông ra không gian dưới mặt đất phủ thành

chủ, đi đến bên ngoài, bóng dáng bay vọt lên, đứng ở trên không trung phủ

thành chủ, nhìn xuống xung quanh.

“Bái kiến giáo chủ.”

“Giáo chủ trường thọ vĩnh cửu ngang trời.”

“Bái Nguyệt Thần Giáo, vô thượng vô ngã, tín phụng Bái Nguyệt, thấy được bất

tử.”

Xung quanh.

Rất nhiều Bái Nguyệt giáo chúng đã quỳ mọp xuống.

Bọn họ thần thái cuồng nhiệt.

Giống như là những tín đồ trung thành nhất.

Không thể không nói.

Thạch Triệu Nguyên mê hoặc lòng người quả thực rất có thủ đoạn.

“Bạch Mông.”

Thạch Triệu Nguyên quát lên.

“Giáo chủ.”

Soạt!

Lập tức.

Đã có một bóng dáng phá không bay đến, đứng ở trước mặt Thạch Triệu

Nguyên, hắn mặc môt bộ bạch y, khuôn mặt thanh tú, giống như một vị thư sinh

thuộc lòng vạn quyển sách.

“Các ngươi đã tìm thấy những trưởng lão và đệ tử của Thiên Khải tông đã đào

tẩu chưa?”

Thạch Triệu Nguyên trầm giọng hỏi.

“Vẫn chưa.”

Bạch Mông lắc đầu, “Nhưng đã có đầu mối, đủ loại dấu vết và dấu hiệu đều nói

rõ bọn họ nhất định là ấn núp ở bên trong sơn mạch Thiên Nguyên.”

“Nhưng vẫn không thể xác định được vị trí cụ thể.”

“Tiếp tục tìm!”

Thạch Triệu Nguyên trầm giọng quát lên: “Bất kể các ngươi dùng thủ đoạn gì

cũng phải tìm ra bọn họ.”

“Vâng!”

Bạch Mông có hơi không hiểu rõ lắm.

Phải biết rằng.

Lúc trước.

Giáo chủ đều không quá quan tâm đến trưởng lão và đệ tử của Thiên Khải tông,

nhưng hiện tại lại đột phá trở nên quan tâm như vậy, trong lúc nhất thời Bạch

Mông cũng không thể hiểu được.

Có điều.

Không hiểu được cũng không sao.

Hắn chỉ cần dựa theo phân phó của giáo chủ đi làm việc là được rồi.

“Đây là giây phút sắp chết, tâm trí rộng mở à, như vậy cũng có thể bị hắn nhận

ra được một tia manh mối.”

Tề Minh thu hết tất cả biểu hiện của Thạch Triệu Nguyên vào đáy mắt, dưới

tình huống như vậy, Thạch Triệu Nguyên cũng có thể nắm được một chút cơ hội

sống này, quả thực khiến Tề Minh có hơi nhìn hắn với cặp mắt khác.

Sơn mạch Thiên Nguyên.

Nơi ẩn thân của đám người Nguyên Phượng.

Trên thực tế.

Đã có Bái Nguyệt giáo chúng mò đến, thậm chí đã phát hiện một vài tình trạng

bất thường, nhưng bọn họ vẫn chưa trở lại và truyền đạt thông tin đã bị đám

người Lôi Khải Hải giết chết, huỷ thi thể diệt dấu vết.

“Chúng ta không thể ẩn nấp nổi bao lâu nữa.”

Lôi Khải Hải trầm giọng nói.

“Chỉ còn lại một ngày ngày mai nữa thôi.”

Nguyên Phượng hít sâu một hơi, trong đôi mắt xinh đẹp tinh quang lấp lánh,

mặc dù thần thái nàng tiều tuỵ, nhưng ánh mắt của nàng lại vô cùng sáng, “Đến

lúc đó, tất cả sẽ thấy rõ ràng.”

Một đêm qua đi.

Ngày thứ bảy.

Buổi sáng.

Nguyên Phượng bước chân cương đấu, kết phù thiêu đốt, vái về phía hình nộm.

Xoạt!!!

Trong vô hình.

Nguyên Phượng đã cảm nhận được một cỗ sức mạnh vô hình, đã tác dụng ở

phía trên hình nộm, trong mắt Nguyên Phượng, hình nộm này đã có sinh mạng.

“Sắp thành công rồi.”

Ánh mắt Nguyên Phượng đã càng sáng hơn.

Trong thành Thiên Nguyên.

Thạch Triệu Nguyên đã đứng ngồi không yên rồi.

Đã là ngày thứ bảy.

Thạch Triệu Nguyên theo bản năng đã cảm nhận được cảm giác ngạt thở tử

vong của tai nạn giáng đầu, loại cảm giác này đến kì lạ khó hiểu, không có bất

kì cái cớ nào, nhưng lại đã dẫn đến sự chú ý mãnh liệt của Thạch Triệu Nguyên.

Hơn nữa.

Trạng thái tâm thần hoảng hốt đã càng ngày càng nghiêm trọng.

Hắn đã không thể tiếp tục luyện hoá Ly Long nguyên tinh được nữa.

“Tất cả Bái Nguyệt giáo chúng, toàn bộ tập hợp.”

Thạch Triệu Nguyên lựa chọn từ bị động chuyển thành chủ động, ánh mắt hắn

lạnh lẽo, nơi sâu trong đôi mắt có sát cơ cực kì mãnh liệt, đi ra phủ thành chủ,

triệu tập tất cả thuộc hạ.

Nửa tiếng sau.

“Bái kiến giáo chủ.”

Bái Nguyệt giáo chúng đã tập hợp hoàn tất.

“Tất cả giáo chúng nghe lệnh.”

Thạch Triệu Nguyên hít sâu một hơi, trầm giọng quát lên: “Toàn bộ theo bản

giáo chủ đánh vào sơn mạch Thiên Nguyên, tìm ra trưởng lão và đệ tử của

Thiên Khải tông, giết chết toàn bộ ngay tại chỗ.”