Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 138: Đánh vỡ gông xiềng, thu được Tạo Hoá (2)



Bái Nguyệt Ma Giáo bị đám người Nguyên Phượng tiêu diệt, toàn bộ tài nguyên

của Ma Giáo đều đã thuộc về sự sỏ hữu của đám người Nguyên Phượng,

Nguyên Phượng đã yểm chết Thạch Triệu Nguyên, chiếm được công lao đầu

tiên, cho nên Nguyên Phượng đã lấy được phần lớn thu hoạch.

Trên cơ bản.

Vật tư của Thạch Triệu Nguyên đều đã rơi vào trong tay Nguyên Phượng.

Lôi Khải Hải tự nhiên cũng đã nắm giữ không ít.

Những thứ còn lại chính là hai đệ tử khác chia đều.

Bất kể nói thế nào.

Đằng sau Nguyên Phượng có Tề Minh bảo vệ, còn có một vị sư tôn trưởng lão

nội môn, lại thêm cả thủ đoạn quỷ dị của Đinh Đầu Thất Tiễn, đám người Lôi

Khải Hải không chiếm đoạt cũng không dám chiếm đoạt thứ đồ thuộc về

Nguyên Phượng.

Tránh khỏi sẽ rước họa vào thân.

Buổi sáng.

Thành Thiên Nguyên.

Đám người Nguyên Phượng đã trở về, nhìn thấy lại là cảnh hoang tàn khắp nơi,

cùng với thi thể ngổn ngang, từ cảnh tượng xung quanh và cảnh tượng giống

như địa ngục, bọn họ có thể tưởng tượng được, trong những ngày này, những

bách tính thành Thiên Nguyên đều đã trải qua những gì.

Quả thực là quá thê lương.

“Súc sinh! Đám súc sinh này!”

Đệ tử kia quát lên.

“Bọn họ quả nhiên đều đáng chết hết toàn bộ!”

Đệ tử khác kia nói.

Lôi Khải Hải hít sâu một hơi, hắn thở dài nói: “Mặc dù đối với những tu hành

giả chúng ta mà nói, sống chết của phàm nhân không cần phải quá mức quan

tâm.”

“Dù sao.”

“Cả đời của phàm nhân không quá trăm năm.”

“Mà tu sĩ chúng ta.”

“Vào lúc Luyện Khí kỳ.”

“Không tăng lên một tầng cảnh giới nhỏ, tuổi thọ sẽ tăng thêm mười năm, khi

đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ, tuổi thọ có thể có ba trăm năm, mà sau khi đã đến Kết

Đan kỳ, tuổi thọ càng có hơn nghìn năm, càng đừng nói đại năng giả Nguyên

Anh trở lên.”

“Cả đời của phàm nhân giống như búng tay trong nháy mắt.”

“Nhưng mà.”

“Chúng sinh, tu sĩ chúng ta cũng là từ phàm nhân từng bước tu hành đến, thậm

chỉ rất nhiều Tiên Nhân khi vừa ra đời, hắn cũng chỉ là phàm nhân.”

“Cho nên.”

“Những hành vi mà Bái Nguyệt Ma Giáo đã làm trời không thể tha, lí nên bị

tiêu diệt.”

“Nói đúng lắm.”

Nguyên Phượng trịnh trọng gật đầu.

Buổi trưa.

Đám người Lôi Khải Hải đang bận xử lí dư nghiệt trong thành, cùng với xây lại

thành Thiên Nguyên, còn có thành lập trật tự hoàn toàn mới, triệu tập những

bách tính trong thành.

Nhân cơ hội này.

Bỏi vì đã có được phần lớn di sản của Thạch Triệu Nguyên, Nguyên Phượng

biết chuyện Ly Long Hoá Sinh đại trận, nhưng Nguyên Phượng không hề nói

cho Lôi Khải Hải.

Dù sao.

Không thể không có lòng phòng bị người.

Cho nên một mình nàng đã đi đến phủ thành chủ của thành Thiên Nguyên, tìm

đến Ly Long Hoá Sinh đại trận ở không gian dưới mặt đất phủ thành chủ.

Mặc dù Ly Long nguyên tinh đã bị Thạch Triệu Nguyên hấp thu hơn một nửa,

nhưng thứ căn nguyên nhất chưa bị hấp thu mất, Ly Long nguyên tinh này có

tác dụng rất lớn với Nguyên Phượng.

“Chính là nó.”

Trong đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Phượng phát sáng, hô hấp cũng có hơi gấp

gáp, nhìn trăng khuyết màu đen ở ngay phía trước, giống như Ly Long, sinh

động như thật, giống như vật sống thật sự.

Không hề chần chừ chút nào.

Nguyên Phượng nhảy lên một cái, đứng ở phía trên không đạo đài, lại ngồi xếp

bằng, Ly Long nguyên tinh ở dưới người nàng, vận chuyển công pháp của bản

thân, từ từ hấp thu Ly Long nguyên tinh.

Dần dần.

Toàn thân Nguyên Phượng bao phủ sương mù màu đen.

Trong lúc mơ hồ.

Có một con Ly Long lượn quanh đằng sau nàng, Ly Long nguyên tinh, Lam

Băng linh thể, cùng với Băng Liên đạo cơ, cả ba đang dung hoà vào nhau.

Đang xảy ra một loại lột xác.

“Chúc mừng ngươi, Nguyên Phượng.”

Tề Minh nhìn một màn này xảy ra, trên mặt hơi nỏ nụ cười, “Bắt đầu từ hôm

nay, ngươi coi như là đã đánh vỡ gông xiềng lúc trước, thu được Tạo Hoá, bồi

dưỡng lại bản thân.”

“Đương nhiên rồi.”

Có thể thu được hết thảy này, cũng là lựa chọn của bản thân ngươi và kết quả

ngươi đã cố gắng phấn đấu, sư thúc ta chỉ là cho ngươi một cơ hội mà thôi.”

“Liệu có thể nắm chặt được hay không đều là tạo hoá của ngươi.”

Tề Minh đã thu lại môn thuật thần thông huyền pháp Cách Hằng Động Kiến

này, màn hình trước mắt cũng đã biến mất, chuyện của thành Thiên Nguyên đã

kết thúc, cũng không cần phải để ý tới nữa.

Kế tiếp.

Tề Minh lại đã khôi phục treo máy tu luyện thường ngày trước đó.

Mỗi ngày lấy trạng thái tăng gấp mười vạn lần treo máy tu luyện Kim Đan Đại

Đạo Chân Kinh và Thiên Cương Ba Mươi Sáu Thuật, Kim Đan Đại Đạo Chân

Kinh cách đột phá càng ngày càng gần, nhưng Thiên Cương Ba Mươi Sáu

Thuật cách nắm vững bước đầu còn kém rất xa.

Hơn nữa.

Mỗi ngày Tề Minh đều sẽ thông quan Thiên Cương ba mươi sáu động một lần,

từ trong đó thu được pháp thuật, pháp bảo, cùng với linh thạch, chỉ có điều, trên

căn bản pháp thuật và pháp bảo của Thiên Cương ba mươi sáu động đều đã vượt

qua một lần rồi.

Một tháng sau.

Nguyên Phượng đã trở về tông môn.

Ngày hôm sau.

Nguyên Phượng đã mang theo linh thiện và linh tửu mà nàng sớm đã chuẩn bị

xong đến Lạc Vân Phong thăm hỏi Tề Minh, thần thái của nàng rất vui vẻ, tinh

thần lực khí cũng cực kì tinh luyện.

Hơn nữa.

Tu vi của nàng đã đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ.

“Sư thúc, sư thúc…”

Nguyên Phượng vẫy tay với Tề Minh, hai cánh tay trắng nõn như ngọc kia hiện

ra trắng hồng hào dưới ánh nắng chiếu rọi.

“Đến đây.”

Tề Minh mỉm cười.

“Ta đã mang đến đồ ăn ngon cho ngươi đấy.”

Nguyên Phượng mỉm cười hét lên.

Thế là.

Hai người Tề Minh và Nguyên Phượng ăn đồ ăn ngon và uống rượu ngon ở bên

ngoài Lạc Vân động phủ này, trò chuyện nói những câu chuyện nhảm nhí, trên

căn bản đều là Nguyên Phượng nói, Tề Minh nghe.

Hơn nữa.

Chuyện Nguyên Phượng nói chủ yếu vẫn là chuyện đã xảy ra ở trong thành

Thiên Nguyên, cùng với những gì đã nghe và thấy ở thế giới bên ngoài trên cả

đoạn đường của nàng, thông qua lời kể của Nguyên Phượng, Tề Minh coi như

là đã có hiểu biết đại khái với thế giới bên ngoài.

“Sư thúc.”

Nguyên Phượng đứng dậy, bởi vì nàng đã uống không ít linh tửu, khuôn mặt

xinh đẹp tinh tế đã trở nên càng ngày càng đỏ hồng, rất có loại cảm giác dễ

thương, vén lấy sợi tóc trước trán, đôi mắt say lờ mờ, lại cúi mình làm lễ chín

mươi độ về phía Tề Minh, giọng điệu trịnh trọng nói: “Đa ta sự giúp đỡ của sư

thúc, Nguyên Phượng khắc ghi trong lòng, vĩnh viễn không quên.”

“Sau này chỉ cần một câu của sư thúc, ta nhất định sẽ lên núi đao xuống biển

lửa, mắt cũng không chớp cái nào.”

“Được rồi.”