Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 177: Nơi cực Đông (2)



Trên thực tế, Tề Minh biết bọn người Trần Phong Linh sẽ đi đến nơi như thế

nào. Nơi đó có nguy hiểm cũng có cơ duyên, còn về bọn người Trần Phong

Linh liệu có gặp được cơ duyên hay không thì phải xem số phận họ thế nào rồi.

“Sư tỷ!”

Soạt!

Tề Minh lấy một tấm phù chú ra từ bên trong giỏ vật phẩm của mình. Tấm phù

chú này là thứ lúc trước Tề Minh chán quá nên luyện ra, bên trong đó có chứa

sức mạnh của Tề Minh, có thể tỏa ra uy lực của Kim Đan Đại Đạo.

“Ngươi cầm lấy phù chú này đi, nếu như gặp nguy hiểm thì có thể lấy ra dùng

thử, có thể sẽ giúp ích đấy.”

“Chuyện này…”

Trịnh Phi Quyên nghĩ một chút rồi nhận lấy, mời hắn một lần nữa: “Sư đệ,

ngươi không đi với bọn ta thật sao? Theo tin tức của Xích Giao điện, chúng ta

mà đến nơi đó thì chắc chắn sẽ có bảo vật Thượng Cổ và truyền thừa.”

“Thôi.”

Tề Minh hất hất tay: “Mọi người đi đi.”

“Được thôi.”

Trịnh Phi Quyên rất tiếc nuối, không chỉ vì Tề Minh không đồng ý mà còn vì

nếu ở đó có đồ tốt thật thì Tề Minh sẽ bỏ lỡ mất.

“Vậy sư đệ cẩn thận nhé, ta cũng không có món gì để cho đệ cả. Hơn nữa với

thực lực của đệ, ta có tặng món gì cho đệ thì chắc đệ cũng chẳng cần dùng đến

đâu.”

“Không cần đâu.”

Tề Minh cười: “Sư tỷ chăm sóc tốt cho bản thân là được.”

“Đi đây.”

Soạt!

Bóng người của Tề Minh vụt qua không trung, hắn hất hất tay, thi triển Túng

Địa Kim Quang, hóa thành một tia sáng màu vàng kim rồi biến mất ở nơi xa chỉ

trong tích tắc.

“Tốc độ nhanh quá.”

Trần Phong Linh lại thấy kinh ngạc: “Đây là độn thuật gì vậy? Sao lại nhanh

đến mức đấy!”

“Phù chú này.”

Trịnh Phi Quyên nhìn vài cái nhưng không nhìn ra được gì. “Nhìn cũng chẳng

có gì đặc biệt cả, nhưng nếu đây là đồ sư đệ đưa, thì với thực lực của đệ ấy chắc

chắn món đồ này sẽ rất đặc biệt. Nói không chừng khi gặp nguy hiểm, nó thực

sự có thể cứu mạng ta.”

Nghĩ đến đó, Trịnh Phi Quyên cất tấm phù chú đó đi một cách rất trịnh trọng.

Thực ra tấm phù chú đó chỉ là món đồ Tề Minh luyện bừa thôi. Theo Tề Minh

thấy thì nó không có giá trị gì cả nhưng Trịnh Phi Quyên thì không thấy vậy.

Thực ra bên trong tấm phù chú này có phong ấn sức mạnh của Kim Đan Đại

Đạo, nó đúng là rất đặc biệt.

Nói ra thì vì Tề Minh đã vượt qua rất nhiều phó bản nhờ treo máy, vậy nên nhận

được rất nhiều pháp thuật và công pháp của các nghề phụ nữa.

Thế nây bây giờ Tề Minh không chỉ là Luyện đan sư, Luyện Khí sư, Trận pháp

sư có trình độ cực cao, hắn thậm chí còn chạm đến cả Luyện phù sư, Ngự thú

sư, có thể gọi hắn là toàn năng.

“Đi thôi.” Trần Phong Linh nói.

“Ừm.” Trịnh Phi Quyên gật đầu. Bọn họ đi rất nhanh.

Ở khắp nơi trong Ứng Long động thiên, vì các hậu bối chân truyền của nhiều

thế lực đều tập trung ở đây nên dẫn đến việc các hậu bối chân truyền của các thế

lực lớn gặp nhau rất nhiều, các trận chiến liên tục xảy ra.

Hơn nữa vì đây còn là trận chiến sống chết đấu tranh vì sự truyền thừa của cung

điện.

Thế nhưng các hậu bối Long duệ của Tứ Hải Long cung và Yêu Đình và cả các

Yêu Đình Vương Tử lại nhận được sự ưu đãi khác biệt hẳn. Bởi vì bọn họ là

Yêu tộc, mà Ứng Long động thiên là nơi Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long mở

ra.

Vậy nên khi đến Ứng Long động thiên này, họ như cá gặp nước vậy.

Không chỉ thế, họ còn liên hệ được với yêu tộc sống bên trong Ứng Long động

thiên để tìm hiểu thêm về bí mật và lai lịch thật sự của Ứng Long động thiên.

Vì thế chỉ trong thời gian rất ngắn thôi họ đã bắt tay với nhau, tụ hợp tất cả

những cường giả Yêu tộc trong Ứng Long động thiên này lại để đến nơi cực

Đông với tốc độ nhanh nhất.

Tuy rằng các hậu bối Long duệ của Tứ Hải Long cung và các Yêu Đình Vương

Tử đã tiến hành việc này một cách khá bí mật, thế nhưng tin tức vẫn dần bị tiết

lộ ra.

Dần dần, tin tức liên quan đến việc ở nơi cực Đông có Ứng Long truyền thừa

truyền khắp bên trong Ứng Long động thiên, hậu bối chân truyền của thế lực

các phương đều nhanh chóng đi đến nơi cực Đông.

Lúc này, Tề Minh đã đến nơi cực Đông trước rồi. Vì trên đường gặp phải Yêu

tộc tấn công và hậu bối chân truyền của thế lực các phương nên bị mất mất rất

nhiều thời gian.

Ở nơi cực đông, sau khi Tề Minh đến đây thì chỉ thấy một biển cát vàng mênh

mông vô tận. Hắn nhìn khắp nơi, không có điểm kết thúc. Mà nguồn nước của

sông Ứng Long thì lại chảy ra từ trong sa mạc mênh mông vô tận này.

Cảnh tượng như vậy đã hoàn toàn trái với quy luật tự nhiên, trông rất kỳ lạ.

“Nhân tộc, đây không phải nơi ngươi nên đến.”

Lúc này, khi Tề Minh bước vào nơi này, có một giọng nói vang ra từ trong biển

cát vàng bao la, những hạt cát trong sa mạc dần tụ lại, tạo thành một con Rồng

Sa Mạc giữa không trung.

Rồng Sa Mạc có cơ thể màu vàng Kim Đang lấp lánh ánh sáng, cơ thể dài đến

cả trăm mét, trên lưng có đôi cánh, trông rất sinh động, như là hóa thân của Ứng

Long vậy.

Hơn nữa, nó có uy lực rất lớn, tạo cho người ta cảm giác bị chèn ép.

“Người bảo vệ của Ứng Long động thiên.”

Tề Minh nhìn, đánh giá con Rồng Sa Mạc đang đứng trước mặt mình này, hắn

nói ra thân phận của đối phương: “Nói cách khác, chắc nên gọi ngươi là linh

hồn bảo vệ của Ứng Long thần điện.”

“Ngươi…”

Rồng Sa Mạc ngơ ra: “Sao ngươi lại biết những điều này? Đây là bí mật, rốt

cuộc thì ngươi là ai?”

Thực ra với Tề Minh thì Ứng Long động thiên chẳng có bí mật gì cả, bởi vì hắn

lội ngược lại dòng lịch sử để dự đoán tương lai, Tề Minh gần như đã biết hết tất

cả mọi chuyện rồi.

Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long mở ra Ứng Long động thiên xong thì đã phải

trả giá, Rồng Sa Mạc trước mắt này chính là động thiên chi linh tạo ra, nó chính

là người bảo vệ của Ứng Long động thiên.

Đồng thời, nó cũng đang bảo vệ cả Ứng Long thần điện.

“Tránh ra.” Tề Minh nói.

“Nhân tộc.”

Rồng Sa Mạc bình tĩnh lại: “Cho dù ngươi là ai, từ đâu đến, sao lại biết những

chuyện này, thì nơi này cũng không phải nơi ngươi có thể bước chân vào được.”

“Mời ngươi rời đi ngay.”