Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 180: Đại kiếp Thượng Cổ, trời đất có khiếm khuyết



Bay tán loạn ra vô số.

“Nếu như là sát trận Thượng Cổ nguyên vẹn, sợ rằng rất khó để ta tìm ra sơ hở

trong đó, nhưng mà sát trận Thượng Cổ có khuyết điểm này thì kém hơn rất

nhiều.”

Tề Minh nói.

Sát trận Thượng Cổ đã bị phá vỡ.

Không gian xung quang cũng khôi phục trở lại bình thường.

Tề Minh vẫn đứng ở trong đại điện của Ứng Long thần điện, từ đầu đến cuối

hắn không hề di chuyển nửa bước.

Ánh mắt đang quan sát tình hình xung quanh.

Đại điện của Ứng Long thần điện rất trống trải, có những cây cột đá khổng lồ

không gì sánh bằng đang chống đỡ đại điện, ở bên trên cây cột đá là bức điêu

khắc của Ứng Long.

Nhưng mà.

Lại có rất nhiều cây cột đá đã nứt gãy ra rồi đổ sập xuống.

Xung quanh của đại điện đều toàn là đá vỡ.

Phía trước mặt.

Ở chủ vị của đại điện.

Còn có một bức điêu khắc Ứng Long.

Chỉ đáng tiếc là.

Bức điêu khắc Ứng Long này đã hỏng rồi.

Vỡ đến không thể tưởng tượng được.

Có thể nói.

Ứng Long thần điện này dường như đã hoàn toàn biến thành một toàn cung điện

bị phá hỏng, triệt để hoang tàn, giống như không thể nào có tồn tại báo vật

Thượng Cổ lưu truyền.

“Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long, cuối cùng cũng là biến mất trong quá trình

dài của lịch sử và năm tháng, cho dù lúc đầu ngươi có mạnh đến cỡ nào, chế

ngự cả một thời đại.”

Tề Minh cảm thán một tiếng: “Cũng không biết rằng ngươi đã rơi xuống địa

ngục, hay là hoá vào hư không thành tiên rồi.”

Trong lúc nói lời này.

Tề Minh đi đến phía trước của bức điêu khắc Ứng Long.

“Lên.”

Vù vù!

Tề Minh giơi tay lên, tay phải đặt bên trên bức điêu khắc Ứng Long bị vỡ, pháp

lực Kim Đan được truyền vào trong đó, kích hoạt pháp trận bên trong bức điêu

khắc Ứng Long.

Rầm rầm!

Ngay sau đó.

Bức điêu khắc Ứng Long rung chuyển kịch liệt, ánh sáng màu vàng xuất hiện ra

rồi tụ lại trước mắt của Tề Minh, tiến vào bên trong rồi ngưng kết thành pháp

tướng Ứng Long màu vàng.

Đương nhiên.

Đây chỉ là pháp tướng Ứng Long mà trận pháp ngưng kết lại, không hề tồn tại

linh hồn và trí lực của chính bản thân.

“Hậu bối.”

Pháp tướng Ứng Long nhìn chăm chú vào Tề Minh, nhưng thực ra sớm đã hiện

ra hình bóng: “Ngươi có thể tìm được tới đây, chứng tỏ là ngươi có duyên với

bổn hoàng ta.”

“Sau khi ngươi có được sự kế thừa của ta, ta không cần ngươi phải tiếp tục

truyền thừa danh tiếng của Yêu hoàng, cũng không cần ngươi dẫn dắt Yêu tộc

một lần nữa vực dậy, trở thành chủ nhân của Huyền giới.”

“Ta muốn ngươi đi tìm ra một sinh linh có kí hiệu hình rồng màu vàng bên

ngoài chân mày.”

“Tìm ra hắn.”

“Đồng thời phụ tá hắn.”

“Ngươi có đồng ý?”

Dường như lúc này.

Pháp tướng Ứng Long đang chăm chú nhìn Tề Minh.

“Không có hứng thú.”

Tề Minh nói.

“Rất tốt.”

Một lúc lâu sau.

Pháp tướng Ứng Long hài lòng gật đầu, dường như là nghe được đáp án mong

muốn: “Ngươi quả nhiên giống như trong dự liệu của ta, nếu như ngươi đã đồng

ý phò tá hắn, vậy thì chân truyền của ta sẽ thuộc về ngươi.”

“Lấy ra đi.”

“Hậu bối.”

Vù vù!

Lời vừa nói xong.

Pháp tướng Ứng Long đã biến mất.

Ầm ầm ầm!!!

Mặt đất rung chuyển kịch liệt, Ứng Long thần điện cũng đang kịch liệt rung

chuyển.

Bức điêu khắc Ứng Long dần dần di chuyển sang bên cạnh.

Mặt đất của Ứng Long thần điện nứt ra.

Xuất hiện ra một lối vào vuông vức.

Tề Minh rõ ràng đã từ chối, nhưng pháp tướng Ứng Long lại nói Tề Minh đã

đồng ý rồi.

“Có thể nói.”

Tề Minh vươn vươn vai nói: “Đây nếu như là người khác, đoán là đã bị pháp

tướng Ứng Long doạ sợ rồi, nhưng pháp tướng Ứng Long này chẳng qua chỉ là

hình ảnh từ thời Thượng Cổ để lại mà thôi, chỉ có hình ảnh chứ không hề có sức

mạnh nào, cũng chỉ chính là hổ giấy mà thôi!”

“Những lời vừa nói đều là chuyện đã ước tính sẵn mà thôi.”

“Đoán rằng vị Yêu Hoàng đó đến bản thân hắn cũng không biết mình đã bị từ

chối rồi đâu.”

“Nhưng mà có điều…”

Tề Minh đắn đo, trong lòng đang suy nghĩ: “Sinh linh có kí hiệu hình rồng màu

vàng bên ngoài chân mày? Sẽ là ai đây? Lại đang ở nơi nào? Tại sao Ứng Long

muốn ta phò trợ hắn?”

“Như vậy xem ra.”

“Trong lòng của Ứng Long, vị sinh linh có kí hiệu hình rồng bên ngoài chân

mày đó vô cùng quan trọng.”

“Sinh linh có thể khiến Yêu hoàng xem trọng.”

Lúc này Tề Minh vẫn không có bất kì manh mối nào.

Tiếp theo đó.

Tề Minh đi vào bên trong đường hầm, theo cầu thang đi xuống, trên hai bức

tường bên cạnh cầu thang, xuất hiện ánh sáng của trận phap, khiến cho cả

đường hầm tối đen được chiếu sáng.

Lúc này.

Tề Minh nhìn bức tranh hoàn chỉnh ở trên tường, bức tranh này rất dài, chủ yếu

nói về các sự tích của Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long.

Từ lúc bắt đầu.

Lúc Ứng Long chỉ là một con rắn nhỏ, nó từng bước vươn lên, vượt qua khó

khăn này đến khó khăn khắc, nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, từng bước

từng bước trở thành Yêu Hoàng Thượng Cổ.

Ở vị trí chính giữa nhất.

Cũng chính là sau khi Ứng Long trở thành Yêu hoàng, hắn đã xây dựng nên

Yêu Đình Thượng Cổ, thống lĩnh Yêu tộc chế ngự Huyền giới, dường như đã

trở thành chủ của Huyền giới.

Thời đại đó.

Trong Huyền giới.

Thần, tiên, ma, nhân, yêu, quỷ đều tôn “Yêu tộc” làm chủ.

Có thể nói là thời kì huy hoàng nhất.

Nhưng mà.

Tới mặt sau của bức tranh.

Bắt đầu xuất hiện sự biến đổi cực kì lớn.

Bởi vì đại kiếp của Thượng cổ đã giáng xuống.

Giết chóc xảy ra, nhân quả hỗn loạn, đại nạn bắt đầu.

Vì thế nên.

Sau cùng của đại kiếp đó.

Thậm chí đã xuất hiện cảnh tượng nứt trời.

Trời đất có khiếm khuyết.

Tại lúc này.

Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long đã ra tay.

Hắn dùng sức mạnh vô thượng, dốc hết mọi tâm huyết, lấy thân thể Ứng Long

đã tu luyện gần vạn năm của chính mình để đắp lại lỗ hổng đó.

Cứ như thế.

Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long cũng đã vẫn lạc.

Thân thể Ứng Long của hắn cũng đã trở thành một bộ phận của trời đất.

Đại kiếp Thượng cổ cũng biến mất.

Đại nạn cũng đã qua.

Nhưng mà.

Bởi vì Yêu Hoàng Thượng Cổ Ứng Long vẫn lạc, cho nên dẫn đến việc không

có ai dẫn dắt đám rồng Yêu Đình Thượng Cổ, nội chiến không ngừng, năm tộc

thần, tiên, nhân, ma, quỷ nhân cơ hội này liên thủ với nhau tấn công Yêu Đình

Thượng Cổ.

Chiến tranh liên miên.

Cuối cùng.

Yêu Đình Thượng Cổ chế ngự cả một thời đại cứ thế mà đã sụp đổ hoàn toàn.

“Có thể nói.”