Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 185: Các ngươi có tư cách bắt ta trả giá đại giới sao? (2)



“Vừa hay Tề Minh lại từ bên trong Ứng Long thần điện đi ra.”

“Lúc này đây, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cho rằng Tề Minh đã lấy được Thượng

Cổ di bảo và truyền thừa bên trong Ứng Long thần điện, hắn sẽ trở thành mục

tiêu công kích!”

“Tề Minh!”

Tâm trạng cùng ý nghĩ của Đổng Nguyên lúc này cũng không khác lắm với

Đường Bân Thuận: “Nếu như hậu bối chân truyền của khắp thế lực vây công Tề

Minh, sợ là Tề Minh sẽ lành ít dữ nhiều.”

“Tề Minh sắp gặp phiền toái.”

“Tình cảnh hiện tại của hắn rất nguy hiểm.”

“Có cần giúp một tay không?”

“...”

Chung quanh, trong lòng Khâu Lập Xuân, Lâm Tiên Nhi, Mã Thế Luân còn

đang suy nghĩ.

“Tề Minh.”

“Đệ tử chân truyền Thiên Khải tông, Tề Minh.”

“Không ngờ hắn lại ở nơi này.”

“Lại còn là từ bên trong Ứng Long thần điện đi ra, như vậy, Tề Minh này đã tới

trước chúng ta một bước, Thượng Cổ di bảo và truyền thừa bên trong Ứng Long

thần điện sợ là đã rơi vào trong tay hắn rồi.”

“...”

Bọn hậu bối chân truyền của khắp các thế lực đều rơi vào trầm tư.

Lúc này, tình huống bên Ứng Long thần điện này, thông qua mấy thứ thần thông

thuật pháp trên người các hậu bối chân truyền này, đều có thể truyền đến các đại

thế lực cùng các đại tông môn, tất cả mọi người đều đang theo dõi tình huống

bên này.

“Tề Minh!”

Phùng Tử Mục nhìn thấy tình cảnh bên trong hình chiếu, sắc mặt vô cùng

ngưng trọng: “Lần này thật là phiền toái, tình huống hiện tại, sợ là Tề Minh chỉ

cần hơi không cẩn thận, sẽ có nguy cơ mất mạng.”

“Sư đệ!”

Trong mắt Lữ Thanh Nhan toàn là lo lắng.

“Tuyệt đối đừng có chuyện gì xảy ra!”

“Nếu thực sự không xong, cũng chỉ có thể nghĩ biện pháp phá vây chạy trốn.”

“Đừng gục ngã!”

“...”

Các vị các trưởng lão Thiên Khải tông đều đang thầm nói.

“Các ngươi cảm thấy thế nào?”

Dương Lệ hỏi.

“Tề Minh thật sự quá xui xẻo, nếu như hắn có thể đi ra sớm hơn một chút, cũng

không đến mức vừa vặn đụng phải hậu bối chân truyền của các đại thế lực, tình

huống hiện tại, cho dù Tề Minh không tìm được bảo vật, chỉ sợ cũng không thể

nói rõ ràng.” Tử Tiêu chân nhân nói.

“Xui xẻo sao?”

Giọng Vô Yếm lão tổ cười lạnh: “Có phải thật là như thế không? Thật ra ta lại

cảm thấy như là có nhân vật nào đó ở trong bóng tối thao túng đây hết thảy, chỉ

bởi vì muốn đối phó Tề Minh.”

“Hơn nữa rất có thể là Động Thiên Chi Linh.”

“Đúng vậy.”

Thanh Long chân nhân gật đầu: “Động Thiên Thượng Cổ này rõ ràng là do

Thượng Cổ Yêu tộc mở ra, không hề hữu nghị với chúng ta, rất có thể sẽ trù

tính mưu kế, không chỉ vì muốn đối phó với Tề Minh, mà còn muốn hậu bối

chân truyền của các đại thế lực tàn sát lẫn nhau.”

“Chúng ta tiếp yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Dương Lệ trầm giọng nói: “Tình huống hiện tại, thông qua hình ảnh mà tất cả

các đệ tử chân truyền truyền đến, trên cơ bản đã dò xét toà Động Thiên Thượng

Cổ này được bảy tám phần rồi.”

“Đoán chừng các đại thế lực bên kia cũng sắp hành động rồi.”

“Chắc bọn họ đều sắp không kìm nén được ý nghĩ muốn ra tay rồi.”

“Lấy thủ đoạn của Tề Minh, cho dù có gặp phải vây công, đoán chừng cũng

không chết được, chắc chắn là có thủ đoạn tương ứng, nếu thực sự không xong,

thì hãy ra tay cứu hắn.”

“Đương nhiên.”

“Nếu như chúng ta ra tay, chắc chắn sẽ gặp phải sự quấy nhiễu của các thế lực

và tông môn khác.”

“Tông chủ yên tâm.”

Thanh Long chân nhân nói: “Chúng ta đã hoàn toàn chuẩn bị tốt rồi.”

Ở trước Ứng Long thần điện.

“Tề Minh!”

Lúc này đây, một hậu bối long duệ của Tứ Hải Long Cung ánh mắt lạnh lẽo,

thực lực của hắn rất mạnh, tu vi đã đột phá đến Xuất Khiếu sơ kỳ, hơn nữa đã

vững chắc, hắn đứng dậy: “Ngươi giết năm tên Long Duệ của Tứ Hải Long

Cung chúng ta, hiện tại cũng là lúc đến lượt ngươi trả giá rồi.”

“Năm con cá chạch nhỏ thôi mà.”

Tề Minh nhún vai, thản nhiên nói: “Tiện tay thì giết chết thôi, chết thì cũng đã

chết rồi, còn muốn bắt ta trả giá? Các ngươi muốn cái giá gì?”

“Hoặc là nói, các ngươi có tư cách tới bắt ta trả giá sao?!”

Những lời Tề Minh nói thực sự rất ngang ngược, cũng tương đối đủ khí thế.

Ví năm hậu bối long duệ bị giết chết là mấy con cá chạch nhỏ, đối với hậu bối

long duệ Tứ Hải Long Cung mà nói, đó là sự nhục mạ lớn nhất.

Cái này không khác gì mắng chửi người ta không bằng heo chó vậy.

Hơn nữa, giọng điệu Tề Minh hoàn toàn không thèm coi nhóm hậu bối long duệ

Tứ Hải Long Cung ra gì.

“Tên Tề Minh này, quả nhiên là có khí phách.”

“Trong tình huống này, mà hắn còn dám nói năng như thế.”

“Thật là kiêu căng.”

“Ta thấy có mà hắn không biết chữ chết viết ra sao thì có.”

“Ha ha…”

“...”

Nhóm hậu bối chân truyền của các thế lực khác cũng nghị luận vài câu.

“Im miệng cho ta!”

Hậu bối long duệ Tứ Hải Long Cung này đã hoàn toàn nổi giận, đang hằm hằm

nhìn Tề Minh.

Phẫn nộ như vậy không chỉ vì Tề Minh giết chết đồng tộc của bọn họ, mà còn là

vì lời Tề Minh vừa mới nói quả thực làm hắn tức giận.

“Tiện tay thì giết chết thôi ư? Chết thì cũng đã chết rồi ư? Ta không có tư cách

bắt ngươi phải trả giá đại giới ư? Thật không hổ là đệ tử chân truyền của Thiên

Khải tông.”

Hậu bối long duệ này tu vi đã là Xuất Khiếu sơ kỳ, mỗi lần nói ra một câu,

giọng điệu của hắn lại càng lạnh lẽo hơn, khí thế trên người hắn cũng mạnh hơn

một phần, dưới sự cuộn trào mãnh liệt của long khí, xunh quanh người hắn dâng

trào từng luồng ánh hào quang kim sắc: “Càn rỡ như thế, đúng là không ai bì

nổi.”

“Được lắm! Được lắm!!”

“Lư Khâu Duyên Đình ta muốn thử xem Tề Minh ngươi có thể có thủ đoạn gì,

mà dám ở trước mặt mọi người, dám ở trước mặt các hậu bối chân truyền các

đại thế lực, lớn mật hùng biện như thế!”

“Nào! Đến đây!”

Oanh!

Vừa mới nói xong, hậu bối long duệ tự xưng là Lư Khâu Duyên Đình này bỗng

ngang nhiên ra tay, không một chút do dự hay chần chờ nào, trong nháy mắt ra

tay, lộ ra ngay một chưởng, sau đó liền biến thành một cái xích kim long trảo vô

cùng lớn, long khí xích kim sắc vờn quanh, dường như trói buộc lại một khoảng

không gian, để tránh cho Tề Minh thoát đi.

“Đại Tiểu Như Ý.”

Tề Minh căn bản không hề sợ hãi, hắn chính diện đối kháng, dơ tay phải lên,

biến thành một cánh tay vô cùng lớn đến nỗi che lại cả bầu trời, sau đó nắm chặt

thành nắm đấm mà lao tới.

Bành!

Song phương va chạm.