Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 198: Pháp kiếm Thiên Khải (2)



Thái thượng trưởng lão Vô Trần chân nhân của Thiên Khải tông đi đến từ trong

vết nứt thứ hai, hắn tóc bạc mặt hồng hào, áo xanh trường sam, chỗ mi tâm có

một ấn ký dọc màu xanh, “Ngươi đúng thật là có can đảm, quả nhiên là không

biết xấu hổ, dám xuống tay với hậu bối của tông ta.”

“Sắp xong rồi.”

Vô Trần chân nhân lại nói.

“Vô Trần.”

Sinh Tử đạo nhân vung tay phải lên, bàn tay trắng đen tản đi, sinh tử đạo ý tràn

ngập bốn phía cũng tiêu tán trong nháy mắt, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

“Đệ tử Tề Minh, cảm tạ ân cứu mạng của Thái thượng trưởng lão.”

Vù!

Tề Minh thu Kim Thân Vô Cấu lại, kim quang nhàn nhạt trên người biến mất,

pháp lực trong cơ thể tiêu hao quá nhiều, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chắp

tay thi lễ với Vô Trần chân nhân.

“Ừm.”

Vô Trần chân nhân cười khẽ, “Ngươi đừng trách ta ra tay chậm là được.”

“Đệ tử không dám.”

Tề Minh trả lời.

Răng rắc! Răng rắc!

Lúc này.

Ở trên của vòm trời Ứng Long động thiên.

Lục tục.

Lập tức lại xuất hiện bảy vết nứt.

Ứng Long động thiên bị cứng rắn xé rách thành giống như cái túi vải rách.

“A di đà phật.”

Ầm!

Khổ Hạnh Phật Đạo thủ tọa Diệu Bát Đại sư Vạn Phật tự đã đến, phật quang

chiếu sáng khắp nơi, chỗ đứng xung quanh hắn, giống như đã chuyển hóa thành

một khu vực của Phật.

Ngay sau đó.

Thái thượng trưởng lão Từ Trường Sinh của Xuân Thu môn, Thái thượng

trưởng lão Đường Đạo của Cầu Đạo môn, Tây Hải Long Vương Lư Khâu

Thương Di của Tứ Hải Long cung, Yêu Thần Vật Kỳ Á của Yêu Đình, Thành

Hoàng Trọng Duy Linh của Thần Linh Đình, Thái thượng trưởng lão Tôn Vô

Tâm của Ma Tiên tông.

Tất cả bọn họ đều dùng đại pháp lực thần thông qua sông thời không.

Đi đến chỗ này.

Vù! Vù! Vù!!!

Tám vị cường đại có tu vi đạt đến bí hiểm, khó mà ước đoán được cảnh giới đều

tề tụ lại như thế, mặc dù không có động thủ, nhưng chỉ là một cuộc đối đầu

được hình thành bởi khí thế tỏa ra cũng đã làm cho cả Ứng Long động thiên thế

mạnh như nước, linh khí cuộn trào mãnh liệt, sinh ra đủ các loại gió lốc và dị

tượng.

Mọi người cảm nhận được áp lực cực lớn.

Trên thực tế.

Áp lực của Tề Minh là lớn nhất.

Bởi vì.

Sự chú ý của bọn họ đều như có như không rơi vào trên người Tề Minh, giống

như đang đắn đo có nên ra tay đối phó Tề Minh vào lúc này hay không.

Suy cho cùng.

Tề Minh đã biểu hiện quá mức cường đại ở trận chiến lúc trước, thậm chí có

được niềm tin không gì sánh được, đã trấn áp các hậu bối trẻ tuổi của các thế

lực lớn, có thể nói hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu.

Thế nên.

Bọn họ muốn giết Tề Minh chết trước khi hắn kịp trưởng thành.

Bóp chết Tề Minh ở trong nôi.

Nhưng mà.

Vô Trần chân nhân đã dùng pháp bảo bản mệnh chuông Vô Trần để bảo vệ Tề

Minh.

Hơn nữa.

Nếu như bọn họ ra tay, sẽ phải gặp cơn thịnh nộ của Thiên Khải tông.

“Vù...”

Tề Minh hít sâu một hơi, áp lực trong lòng vô cùng lớn, đương nhiên hắn rất

hiểu rõ ý nghĩ của Thái thượng trưởng lão các thế lực lớn, đây cũng là nguyên

nhân Tề Minh không muốn làm náo động.

Nhưng mà.

Chuyện một khi đã xảy ra.

Vậy thì phải đối mặt.

Không thể sợ sệt.

Càng không thể lùi bước.

“Mời pháp kiếm.”

Keng!

Một Thái thượng trưởng lão khác của Thiên Khải tông là Kim Vân bà bà đi tới,

nàng không cao, hơn nữa dáng người khom khom, trên mặt đầy nếp nhăn, giống

như một bà lão gần đất xa trời.

Chỉ thấy.

Kim Vân bà bà nhìn về một nơi khom mình hành lễ.

Tiếng kiếm vang lên.

Rồi sau đó.

Chính là một thanh pháp kiếm màu xanh xuất hiện, tựa như vật còn sống, có

được linh trí bình thường, lơ lửng ở trước mặt Kim Vân bà bà, nhập vào xuất ra

kiếm khí màu xanh.

“Đây là...”

“Pháp kiếm Thiên Khải!”

“Pháp kiếm của tông chủ Thiên Khải tông Dương Lệ.”

“Cái này…”

Các thế lực khắp nơi đều giật mình.

Không nhịn được.

Bọn họ cũng thu hồi lại sát tâm đối với Tề Minh.

Hiển nhiên.

Kim Vân bà bà có thể mời ra pháp kiếm của tông chủ Dương Lệ, cũng đủ để nói

rõ, Thiên Khải tông muốn nỗ lực bảo vệ Tề Minh, tuyệt đối sẽ không để Tề

Minh phải bỏ mình ở chỗ này.

Dưới tình huống như thế.

Trừ khi bọn họ đã chuẩn bị xong tinh thần khai chiến với toàn bộ Thiên Khải

tông.

Nếu không.

Bọn họ không dám ra tay.

“Đệ tử chân truyền mười hai Phong Thiên Khải tông nghe lệnh.”

Kim Vân bà bà trầm giọng quát lên: “Chân truyền đại bỉ lần này đến đây kết

thúc, tông môn mở ra Không gian thông đạo, tất cả mọi người đều trở về tông

môn.”

“Mở!”

Vù!

Tiếng nói vừa dứt.

Pháp kiếm Thiên Khải chém về phía trước một nhát, chém rách thời không, xuất

hiện một vết nứt to lớn, Kim Vân bà bà hai tay nắm ấn, tạo thành pháp ấn không

gian.

Trong nháy mắt.

Lập tức xây dựng một không gian thông đạo cực kỳ vững chắc.

Sau đó.

Các đệ tử chân truyền mười hai Phong Thiên Khải tông liếc mắt nhìn nhau,

không chần chờ, lục tục ngự không bay về phía không gian thông đạo mới vừa

xây dựng ra, trở về Thiên Khải tông.

Tề Minh đương nhiên cũng ở trong đó rồi.

Tề Minh đã đạt được mục đích, hành trình đi Ứng Long động thiên không còn

gì nuối tiếc.

Các Thái thượng trưởng lão của những thế lực lớn lần lượt nhúng tay vào, cấp

độ của sự kiện đã tăng cao, đã không còn là sự kiện mà nhóm người Tề Minh có

thể chi phối và tham dự vào.

Mặt khác.

Không chỉ là Thiên Khải Tông.

Các Thái thượng trưởng lão này cũng lần lượt mở ra không gian thông đạo, để

nhóm hậu bối chân truyền của các thế lực lớn thông qua không gian thông đạo

đã được gia cố rời khỏi Ứng Long động thiên, đều trở về tông môn của mỗi

người.

Tất cả mọi người đều có sự ăn ý với nhau.

Không tham dự vào chuyện của nhau, và đang chờ đợi trong im lặng.

Thời gian trôi qua.

Một lát sau.

Tất cả các hậu bối chân truyền của mọi thế lực lớn trong Ứng Long động thiên,

đều rời đi bằng không gian thông đạo đã được gia cố. Đệ tử chân truyền mười

hai phong cũng đều quay về đến cung điện tổ chức chân truyền đại bỉ của Thiên

Khải Tông.

Cung điện chân truyền đại bỉ của Thiên Khải Tông.

Vù!

Không gian thông đạo được mở ra.

Đó là một cái cửa có hình dạng xoắn ốc.

Soạt! Soạt! Soạt!

Ngay sau đó.

Bóng từng người đi ra từ trong chiếc cửa có hình dạng lốc xoáy này, lần lượt

đứng trên quảng trường Cung điện chân truyền đại bỉ của Thiên Khải Tông.

“Quay về rồi.”

Bóng dáng Tề Minh lóe lên, hắn cũng bay ra từ trong chiếc cửa có hình dạng

lốc xoáy này, đứng trên quảng trường, nhìn hoàn cảnh quen thuộc xung quanh,

trong lòng thở phào nhẹ nhõm.