Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 200: Thăng Tiên Lệnh (2)



“Trong lần chân truyền đại bỉ này, Tề Minh bộc lộ tài năng, xứng đáng để trở

thành đệ tử chân truyền của Thiên Khải Tông, bước vào Thiên Khải tiên sơn tu

hành, dĩ khuy tiên đạo.”

“Vâng.”

Tề Minh hít sâu, chắp tay cúi người, hành lễ với ba vị Thái thượng trưởng lão:

“Đệ tử tuân mệnh.”

“Được.”

“Đồng ý.”

“Tốt lắm, tốt lắm.”

“...”

Hiện tại.

Không gian khắp bốn phía vang lên từng giọng nói uy nghiêm, mọi người chỉ

có thể nghe thấy giọng nói nhưng lại không cách nào nhìn thấy bóng dáng bọn

họ. Họ đều là Thái thượng trưởng lão của Thiên Khải Tông.

Tề Minh sẽ trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Khải Tông, bước vào Thiên

Khải tiên sơn tu hành, nhất định phải nhận được sự đồng thuận và tán thành của

tất cả các vị Thái thượng trưởng lão mới được.

“Quá tốt rồi.”

Nụ cười trên gương mặt Miêu Hoành Kiếm tươi rói: “Điều này quá tốt rồi, sau

một nghìn năm, cuối cùng Thanh Vân Phong cũng lại có đệ tử chân truyền bước

vào Thiên Khải tiên sơn tu hành.”

“Đúng thế, đúng thế.”

“Đây đúng là chuyện rất tốt.”

“...”

Xích Hà, Phùng Tử Mục và các vị trưởng lão chân truyền của Thanh Vân

Phong cũng cùng gật đầu.

Tâm trạng của bọn đều vô cùng vui vẻ.

“Sư đệ, ngươi làm được rồi, ngươi thực sự làm được rồi.”

Trong lòng Lữ Thanh Nhan ngập tràn những câu chúc mừng Tề Minh: “Ngươi

dùng tu vi Kết Đan hậu kỳ, đánh vỡ lệ thường, tạo ra một kỳ tích.”

“Tề Minh! Tề Minh! Tề Minh!”

Tiếp nữa.

Các vị trưởng lão Thanh Vân Phong cùng nhau hô lên.

Giọng nói vang dội.

Sóng sau cao hơn sóng trước.

Coi như.

Là đang tạo thế cho Tề Minh.

“Chúc mừng, chúc mừng.”

“Chúc mừng Tề Minh trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Khải Tông.”

“...”

Bốn phía.

Các phong chủ và trưởng lão những phong khác cũng đang chúc mừng.

“Quả thực là tốc độ của Tề Minh này nhanh đến nỗi khiến người ta cảm thấy

không thể tưởng tượng nổi.”

Ánh mắt của Phượng Hi tiên tử dừng trên người Tề Minh, rơi vào trong suy tư:

“Trước kia chỉ là một đệ tử tạp dịch, ở thời điểm đó, thậm chí còn sử dụng

Huyết Quỷ Đan.”

“Chỉ qua khoảng mười mấy năm.”

“Hắn đã dùng tư thế bay lên đứng dậy, từ đệ tử tạp dịch một bước lên trời, thể

hiện thiên phú vô cùng ưu tú, được Phùng Tử Mục nhìn trúng, trở thành đệ tử

chân truyền của Thanh Vân phong.”

“Bây giờ.”

“Trong hơn một nghìn đệ tử hắn lại để lộ tài năng, nhận được sự tán thành của

tất cả các vị Thái thượng trưởng lão, trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Khải

Tông.”

“Nhất định trên người kẻ này có bí mật lớn.”

Phượng Hi tiên tử suy tư.

Trên quảng trường.

Tầm mắt Ngu Tuyết Lan nhiều lần dừng trên người Tề Minh, vốn nàng còn định

nhân dịp này lập kế hoạch và tính kế Tề Minh trong chân truyền đại bỉ, nhưng

kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi.

Kế hoạch trong lòng nàng còn chưa kịp triển khai đã chết từ trong trứng nước.

“Quả nhiên Tề Minh này…”

Ngu Tuyết Lan hít sâu.

Có điều.

Sự việc đã đến nước này.

Thì cũng không thay đổi được gì nữa.

Chỉ có thể tiếp thu.

Đúng lúc này.

Dương Lệ, Tông chủ Thiên Khải Tông xuất hiện.

“Bái kiến tông chủ.”

Mọi người đồng thời lên tiếng hành lễ.

“Ừ.”

Dương Lệ gật đầu đáp lại.

“Tề Minh, ngươi tiến lên trước.”

Dương Lệ nói

“Vâng.”

Tề Minh đi đến trước mặt Dương Lệ, nhìn thấy Tô Khinh Âm đứng bên cạnh

Dương Lệ. Thân thể nàng đứng ở phía sau tông chủ nửa bước, mỉm cười nhìn

Tề Minh.

Ngoài ra.

Khí tức của Tô Khinh Âm rõ ràng đã tăng lên rất nhiều.

Thêm nữa.

Khí chất của nàng còn xảy ra sự biến hóa.

Trong đôi mắt nàng.

Dường như nhiều hơn thứ gì đó.

Hiển nhiên.

Trong Ứng Long động thiên, Tô Khinh Âm không vào Ứng Long thần điện, mà

là đi đến một nơi gọi là Thần Mộc điện, đồng thời cũng tại nơi này giành được

tạo hóa.

Còn cụ thể là tạo hóa gì.

Vậy chỉ có bản thân Tô Khinh Âm biết.

“Tề Minh.”

Dương Lệ nói: “Bổn tọa dùng thân phận Tông chủ Thiên Khải Tông, ban cho

ngươi Thăng Tiên Lệnh của đệ tử chân truyền Thiên Khải Tông, nó thể hiện cho

thân phận và địa vị của ngươi ở Thiên Khải Tông.”

“Nắm trong tay Thăng Tiên Lệnh, ngoài tam đại cấm địa của Thiên Khải Tông

ra, nơi nào ngươi cũng có thể xuất nhập.”

“Lại ban cho ngươi pháp bào Thiên Khải và pháp giới Thiên Khải.”

“Nhận lấy.”

“Tạ ơn tông chủ.”

Tề Minh đưa tay ra nhận Thăng Tiên Lệnh, pháp bào Thiên Khải và pháp giới

Thiên Khải, đưa pháp lực vào trong, chỉ trong chớp mắt, đã nhẹ nhàng luyện

hóa chúng.

Thăng Tiên Lệnh của đệ tử chân truyền Thiên Khải Tông là một lệnh bài hình

thoi màu trắng, một mặt là chữ “Thăng” và mặt còn lại là chữ “Tiên”, hai chữ

này đều là kiểu chữ triện.

Ngoài ra.

Pháp giới Thiên Khải trong tay Tề Minh là một chiếc nhẫn trữ vật, bên trong tự

hình thành một không gian riêng, liên kết trực tiếp với không gian trận pháp, có

không gian lưu trữ rất rộng lớn.

Nếu lấy đơn vị tính là mét khối.

Khoảng chừng là rộng khoảng một tỷ mét khối.

Quy đổi sang.

Đó là một kilomet khối.

Soạt!

Tề Minh vung tay phải lên, mặc pháp bào Thiên Khải trên người, đeo pháp giới

Thiên Khải vào ngón út bên tay trái, Thăng Tiên Lệnh của đệ tử chân truyền

Thiên Khải Tông thì đeo bên hông.

Có phần anh tuấn.

Như thể nhân vật thần tiên nào đó.

Thực tế.

Pháp bào Thiên Khải là trang phục chuyên biệt mà mỗi đệ tử chân truyền của

Thiên Khải Tông đều có, nền màu trắng, bên mép áo có thêu hoa văn màu vàng,

trên pháp bào có thêu hoa hình vẽ Thiên Khải tiên sơn.

Ba món đồ này đều là tiêu chuẩn cơ bản tông môn đưa cho mỗi đệ tử chân

truyền Thiên Khải Tông.

“Ừ.”

Dương Lệ gật đầu hài lòng: “Quay về chuẩn bị đi, ba ngày sau chính thức bước

vào Thiên Khải tiên sơn tu hành.”

“Vâng.”

Tề Minh nói.

Tiếp đó.

Dương Lệ dẫn theo đệ tử chân truyền của mình Tô Khinh Âm rời đi trước. Ban

đầu Dương Lệ còn muốn trong chân truyền đại bỉ lần này, để Tô Khinh Âm đối

chiến rồi giành lại chiến thắng trước Tề Minh.

Có điều.

Sau khi hắn hiểu về thực lực của Tề Minh.

Dương Lệ quả quyết từ bỏ ý định.

Dù Tô Khinh Âm đang được Dương Lệ dạy dỗ, tu vi và thực lực đều không tệ

đến đâu, nhưng đứng trước mặt Tề Minh thì vẫn còn không đủ nhìn, nếu lại giao

chiến, chắc chắn Tô Khinh Âm sẽ thua.

Không cần thiết phải đánh.

Đánh cũng thua.

Tự rước lấy nhục thôi.

“Chân truyền đại bỉ kết thúc.”

Thanh Long trưởng lão nói: “Trưởng lão và đệ tử của các phong đều có thể trở

về.”

“Vâng.”

“Tuân mệnh.”

“...”

Mọi người cùng đồng thanh trả lời.

Soạt! Soạt! Soạt!