Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 207: Lê Vũ Lân (2)



Tề Minh nói: “Chúng ta có thể xuất phát rồi.”

“Ừ.”

Lê Vũ Lân khẽ trả lời.

Vụt!

Pháp lực vận chuyển.

Chiếc Pháp Thuyền màu bạc thuần như một luồng sáng màu bạc biến mất ngay

tại chỗ chỉ trong chớp mắt, rời đi giữa không trung, hóa thành một điểm sáng

biến mất ở phương xa.

Ở xung quanh Lạc Vân phong.

Nhóm Lữ Thanh Nhan vẫy tay từ biệt Tề Minh.

Tề Minh đứng trên boong Pháp Thuyền màu bạc thuần, nhìn bóng dáng quen

thuộc trước mắt biến mất nhanh chóng ngay trong tầm mắt mình, tâm tình hắn

có chút dao động nhưng cũng nhanh chóng khôi phục bình thường.

Bất kể thế nào.

Thì chỉ là rời khỏi Thanh Vân phong đến Thiên Khải tiên sơn mà thôi.

Cũng là ở trong Thiên Khải tông.

Đâu phải là sinh ly tử biệt gì đó.

“Lê sư huynh.”

Tề Minh chắp tay thi lễ với Lê Vũ Lân: “Lần này làm phiền ngươi rồi.”

“Chuyện nhỏ thôi.”

Lê Vũ Lân nói: “Ngươi cũng đã đến Thiên Khải tông lâu lắm rồi, hẳn là hiểu rõ

Thiên Khải tông quản lý đệ tử môn hạ tương đối thoải mái.”

“Tình hình ở Thiên Khải tiên sơn cũng giống vậy.”

“Đến lúc đó.”

“Ngươi cần phải bái nhập môn hạ của một vị Thái thượng trưởng lão. Đương

nhiên, nếu ngươi có vận khí tốt hoặc có thiên phú bất phàm, đạt đến đỉnh cao

của Huyền Giới, không chừng sẽ có lão tổ nhìn trúng ngươi, thu ngươi vào môn

hạ.”

“Còn chuyện cụ thể thì vẫn cần đợi ngươi gặp được các tông chủ rồi hẵng nói.”

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu.

Trong lúc nói chuyện.

Pháp Thuyền bạc thuần đã đột phá tầng Vân Vụ, đến được tầng Cương Khí, sau

khi xuyên qua tầng Cương Khí thì thành công đến giữa tầng Cương Khí và tầng

Hư Vô.

Thiên Khải tiên sơn lần nữa đập vào tầm mắt Tề Minh.

Mặc dù.

Tề Minh đã không còn là lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Khải tiên sơn nhưng vẫn

bị rung động bởi sự hùng vĩ và tráng lệ của nó, quả thật giống như tiên cảnh, tựa

như tiên sơn ở Tiên giới vậy.

Khiến người ta ao ước vô cùng.

“Bái kiến Lê chân truyền.”

Hai thủ vệ của Thiên Khải tiên sơn cung kính tiến đến đón tiếp.

“Ừ.”

Lê Vũ Lân gật đầu: “Tề sư đệ, đi theo ta nào.”

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu đi theo.

“Bái kiến Tề chân truyền.”

Hai thủ vệ lại nhanh chóng cúi đầu chào Tề Minh.

“Ừm.”

Tề Minh gật đầu coi như đáp lại.

Rồi sau đó.

Tề Minh đi theo Lê Vũ Lân tiến vào Thiên Khải tiên sơn, đến chân núi của ngọn

tiên sơn ở giữa kia, đi dọc theo cầu thang hẹp dài hướng lên ngọn núi.

“Lại thêm một chân truyền lên núi rồi.”

Một vị thủ vệ trong đó nhìn chăm chú vào bóng lưng của Tề Minh và Lê Vũ

Lân, ánh mắt hắn đầy kính nể: “Vị chân truyền mới lên núi này hơi quen mắt,

hình như lúc trước có gặp qua.”

“Ta nhớ vào mấy năm trước, Miêu Phong chủ đã từng dẫn vị chân truyền này

đến đây.”

Thủ vệ còn lại nói.

Trên đỉnh núi.

Điện Tông chủ.

“Đệ tử Lê Vũ Lân, đã phụng mệnh dẫn đệ tử chân truyền Tề Minh mới thăng

cấp của Thiên Khải tông đến đây.”

Lê Vũ Lân hành lễ về phía điện Tông chủ rồi cất lời.

“Tốt.”

Ngay sau đó.

Giọng nói của Dương Lệ truyền ra từ trong điện: “Lê Vũ Lân, ngươi có thể trở

về rồi.”

“Vâng.”

Lê Vũ Lân gật đầu.

Sau đó.

Hắn nhìn Tề Minh một cái mà không nói gì thêm rồi xoay người rời đi, đi dọc

theo cầu thang hướng xuống dưới, lại rẽ vào một lối nhỏ rồi rời khỏi đây.

“Vào đây.”

Giọng của Dương Lệ lại truyền đến lần nữa: “Đẩy cửa điện ra.”

“Vâng.”

Tề Minh gật đầu, tiến về phía trước, đứng ngay trước cửa điện. Hắn nhìn cửa

điện hùng vĩ rồi hít sâu một hơi, giơ hai tay lên đặt trên đó, dùng sức đẩy về

trước một cái.

Thế nhưng.

Cửa điện lại không hề xê dịch.

Vù!

Thế là…

Tề Minh vận chuyển pháp lực Kim Đan rót nhập vào trong, cửa điện lóe lên

từng đợt ánh sáng, đang triệt tiêu pháp lực của Tề Minh nhưng pháp lực Kim

Đan của hắn dồi dào mà đông đặc vô cùng.

“Mở!”

Tề Minh quát lên một tiếng thật trầm.

Rầm ầm ầm!

Lúc này cửa điện Tông chủ mới bị Tề Minh dùng sức đẩy ra được.

“Phù…”

Tề Minh thu hai tay lại, ổn định pháp lực chấn động quanh thân rồi nhìn về phía

trước, đập vào mắt hắn chính là một nơi như động thiên phúc địa, một cảnh

tượng tựa như tiên cảnh.

Rõ ràng.

Nhìn từ bên ngoài.

Điện Tông chủ giống như một tòa phủ đệ cung điện nhưng bên trong lại có càn

khôn khác, tự lập nên một thế giới nhỏ hơn, phạm vi không gian lớn hơn quá

nhiều so với góc nhìn từ bên ngoài.

Cảnh tượng như vậy rất khác những gì trước đây Tề Minh đã từng thấy.

“Thật không hổ là điện Tông chủ.”

Tề Minh cảm khái một câu rồi cất bước đi vào.

Ầm!

Cửa điện tự động đóng lại.

“Tề Minh.”

Lúc này.

Vụt! Vụt! Vụt!

Ngay lập tức.

Trên không trung.

Xuất hiện bảy bóng dáng.

Ngoài ra.

Tông chủ Dương Lệ đứng ở phía trước nhất, sáu vị khác chính là các Thái

thượng trưởng lão của Thiên Khải tông, họ đã ở đây đợi Tề Minh từ sớm.

“Đệ tử Tề Minh, bái kiến tông chủ, bái kiến sáu vị Thái thượng trưởng lão.”

Tề Minh chắp tay hành lễ.

“Ừ.”

Dương Lệ gật đầu, đứng trên không trung, hai tay chắp sau lưng, quan sát Tề

Minh rồi nói: “Bổn tọa đã truyền đạt lại các loại sự tình liên quan đến ngươi

trong ba ngày nay cho tất cả Thái thượng trưởng lão của Thiên Khải tông biết.”

“Bây giờ.”

“Cả sáu vị Thái thượng trưởng lão đều có hứng thú nhận ngươi làm đồ đệ.”

“Ngươi có thể lựa chọn một vị trong đây rồi bái nhập môn hạ người đó.”

Sáu vị Thái thượng trưởng lão.

Tề Minh quen biết bốn vị.

Vô Yếm lão tổ, Vô Trần chân nhân, Kim Vân bà bà và cả Tử Tiêu chân nhân,

còn hai vị Thái thượng trưởng lão khác thì Tề Minh không quen biết, đó là một

vị lão giả tóc trắng mặc đạo bào, và một phụ nhân xinh đẹp gợi cảm.

Đương nhiên.

Tuy vị phụ nhân xinh đẹp ấy trông trẻ tuổi gợi cảm.

Nhưng thực tế thì…

E rằng tuổi tác của nàng có thể làm bà cố của Tề Minh luôn rồi.

Thậm chí còn hơn cả như vậy.

“Chọn đi.”

Dương Lệ nói.

“Dạ…”

Tề Minh nhìn lên sáu vị Thái thượng trưởng lão không nói một lời, hắn cảm

thấy hơi rối rắm, bởi vì hắn chẳng hề biết gì về sáu vị Thái thượng trưởng lão

này, cũng không biết tình hình thế nào, thật sự không biết nên chọn ai.

Thế nên.

Vậy chính là cần Tề Minh tự chọn rồi.

Nghĩ đến đây.

Tề Minh nảy ra một suy nghĩ, muốn giấu hai tay vào trong tay áo, định lén thi

triển Hồi Thiên Phản Nhật và Nghịch Tri Vị Lai, để suy diễn lai lịch của sáu vị

Thái thượng trưởng lão.

Không thể không nói.

Lá gan của Tề Minh thật sự rất lớn, hắn dám thi triển hai môn thuật thần thông

huyền pháp này trong tình huống như vậy.

Thế nhưng.