Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 209: Bái sư Thiên Cơ lão tổ (2)



Tề Minh thẳng thắn hỏi: “Dám hỏi tông chủ có biết nguyên do bên trong hay

không?”

“Ha ha ha…”

Dương Lệ cười lớn, lại không hề trách cứ, “Tề Minh à Tề Minh, ngươi đúng là

dám nói thẳng, chỉ có điều, tu vi của ngươi hiện tại mới chỉ là Kết Đan hậu kỳ,

còn chưa phải Nguyên Anh, đã bắt đầu nghĩ đến những chuyện này, ngươi

không thấy quá sớm sao?”

“Được rồi.”

Dương Lệ phất phất tay, ngắt lời Tề Minh, “Giờ ngươi đã là đệ tử của Thiên Cơ

lão tổ, theo vai vế mà nói, ở Thiên Khải tông đã coi như là rất cao rồi.”

“Thiên Cơ lão tổ đã tặng Thiên Cơ phủ cho ngươi, cũng không cần phải sắp xếp

phủ đệ ở Thiên Khải Tiên Sơn cho ngươi nữa.”

“Vâng.”

Tề Minh đành phải gật đầu.

“Đi thôi.”

Dương Lệ đã rời đi, Tề Minh còn không để ý được Dương Lệ đi như thế nào,

cũng không có bất cứ cảm giác gì, điều này là bởi vì khoảng cách cảnh giới quá

lớn.

Sau đó

Tề Minh rời khỏi điện Tông Chủ.

Ngay sau đó.

Tề Minh đã luyện hóa sơ bộ Thiên Cơ phủ lệnh, biết được tình hình liên quan

đến Thiên Cơ phủ từ Thiên Cơ phủ lệnh, cũng biết được tin tức cơ bản của

Thiên Khải Tiên Sơn từ đó.

Đầu tiên.

Thiên Khải Tiên Sơn được tạo thành bởi ba ngọn tiên sơn.

Lần lượt là Bồng Lai, Phương Trượng và Doanh Châu.

Tiên sơn nơi có điện tông chủ chính là Bồng Lai, tiên sơn có Thiên Cơ phủ là

Phương Trượng, và nằm ở lưng chừng của Phương Trượng tiên sơn.

Ngoài ra.

Những cung điện và kiến trúc mà Tề Minh nhìn thấy trên đường, khi lần đầu

tiên đến Thiên Khải Tiên Sơn cùng với Miêu Hoành Kiếm, phần lớn đều là

cung điện phủ đệ của đệ tử chân truyền Thiên Khải tông.

Ngoài ra.

Còn có phủ đệ và động thiên của Thái thượng trưởng lão.

Tam đại cấm địa của Thiên Khải Tiên Sơn.

Trên mỗi ngọn tiên sơn đều có một nơi cấm địa.

Trong đó Thiên Vẫn cấm địa nằm trên Phương Trượng tiên sơn, vị trí cụ thể

nằm gần đỉnh núi, Thiên Vẫn cấm địa được bao phủ bởi khí cơ khó đoán, bên

trong cấm địa tự thành không gian, không được bước vào trong đó.

Trên thực tế.

Ba trăm năm trước.

Đã có một đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông bước chân vào Thiên Vẫn

cấm địa, mất tích tròn ba năm, rất nhiều người đều tưởng rằng hắn chết rồi,

không ngờ rằng vào một ngày nọ của ba năm sau hắn ta lại xuất hiện.

Thế nhưng lại bị điên.

Hơn nữa.

Miệng không ngừng la hét Thiên hàng bất tường, thiên vẫn địa băng, lượng kiếp

dĩ khởi, thiên địa trọng chú.

Không ngừng lặp đi lặp lại.

Sau ba nhịp thở.

Trước mắt bao người.

Toàn thân đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông này hoá thành một luồng khói

xanh và tan biến giữa trời đất, như thể không còn bất cứ dấu vết tồn tại nào.

Chuyện này đã gây ra chấn động rất lớn ở Thiên Khải Tiên Sơn.

Động tĩnh rất lớn.

Một lúc sau.

Tề Minh đã đến Phương Trượng tiên sơn, và dựa theo chỉ dẫn được ghi chép

trên Thiên Cơ phủ lệnh, tìm được Thiên Cơ phủ, phủ đệ cổ xưa và có hơi tồi tàn

hiện ra trước mắt.

Thiên Cơ phủ có tường sân cũ kỹ cao khoảng ba mét, giống như sân của phủ đệ

thời kỳ phong kiến, cửa sân rất cao, phía trên có khắc hoa văn bát quái.

Tấm bảng hiệu trên cửa chính có ghi: Thiên Cơ phủ.

Quan sát xung quanh.

Tề Minh nhìn thấy rất nhiều cây cổ thụ, đường kính của cây cổ thụ rất lớn, cần

khoảng bốn năm người nối tay nhau mới có thể ôm hết được, chỉ là những cây

cổ thụ này không có chồi non, chứa đầy vẻ cằn cỗi, lá cây rải rác trên những

cành cây cũng khô héo.

Trên mặt đất đầy cỏ dại.

Không có chút tăm hơi của người ở nào.

Hiển nhiên là đã rất lâu không có ai đến đây.

Trên thực tế.

Thiên Cơ phủ vốn dĩ chính là phủ đệ của Thiên Cơ lão tổ ở Thiên Khải Tiên

Sơn, chỉ là, Thiên Cơ lão tổ tự phong ấn mình ở Thiên Vẫn cấm địa, cách nay

đã qua rất lâu rồi.

Cho nên.

Thiên Cơ phủ cũng đã hoàn toàn bị bỏ hoang.

Trở thành dáng vẻ như bây giờ.

“Mặc dù trông rất cũ nát, nhưng ít nhất cũng là phủ đệ của lão tổ.”

Tề Minh nói: “Hơn nữa, có dù sao cũng tốt hơn không.”

Thế là.

Tề Minh tiến đến, lấy Thiên Cơ phủ lệnh ra, truyền pháp lực vào trong đó,

Thiên Cơ phủ lệnh lập tức xuất hiện ánh sáng, treo lơ lửng trên không, hoá

thành một đạo lưu quang màu đen, hoà vào cửa sân trước mặt.

Vù! Vù!

Ngay lập tức.

Cửa sân giống như xuất hiện từng đợt sóng gợn.

Ánh sáng lập loè.

Có những dao động kỳ lạ lan rộng.

Két két…

Cửa sân vang lên một loại âm thanh vừa chói tai vừa trầm thấp, rồi từ từ tự

động mở ra, trước mặt có một luồng gió nhẹ trong lành thổi tới, vô cùng tươi

mát.

Soạt!

Sau đó.

Thiên Cơ phủ lệnh lại bay trở về tay Tề Minh.

“Đã xong.”

Tề Minh thu Thiên Cơ phủ lệnh lại, đi vào bên trong, vừa mới đi vào trong sân,

bên trong rất sạch sẽ, trong phòng và sân trong cũng không có tí bụi bặm nào.

Cỏ cây hoa lá trong sân đều được cắt tỉa gọn gàng.

Rất có mỹ cảm.

Nói thật thì.

Cảnh tượng như vậy nằm ngoài dự đoán của Tề Minh.

Phải biết là.

Thiên Cơ phủ đã bỏ hoang nhiều năm như vậy, đáng nhẽ không có ngươi dọn

dẹp mới đúng, sân trong, còn cả những gian phòng này nữa, đáng nhẽ phải mọc

đầy các loại cỏ dại, hoặc là phủ đầy bụi bặm mới phải.

Tình cảnh bây giờ cũng quá sạch sẽ rồi.

Giống như có người đặc biệt đến Thiên Cơ phủ dọn dẹp vậy.

Hay là.

Bên trong Thiên Cơ phủ có bố trí trận pháp, cho nên có thể tự động dọn dẹp?

“Khụ khụ…”

Lúc này.

Tề Minh nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng ai đó ho,

quay người lại nhìn, thì thấy một lão già tóc bạc trắng đầu xuất hiện.

“Ngươi là?”

Tề Minh đang quan sát lão già tóc bạc trắng đầu này.

Cái nhìn đầu tiên.

Tề Minh thấy lão già này rất sạch sẽ, mặc dù mặt đầy nếp nhăn, thậm chí quần

áo mặc trên người có rất nhiều chỗ vá, nhưng đầu tóc và mặt của hắn đều rửa rất

sạch sẽ, không nhìn thấy chút vết bẩn nào, bộ quần áo màu xanh trên người đã

bị giặt đến bạc màu, hai tay cũng rửa rất sạch sẽ.

Cái nhìn thứ hai.

Tề Minh không cảm nhận được trên người lão già này có bất cứ pháp lực gì,

hắn chỉ là một người bình thường, hơn nữa còn nhìn trông giống một ông già

tuổi thọ sắp tận.

Cầm trong tay không ít công cụ quét dọn và dọn dẹp bình thường.

Cái nhìn thứ ba.

Tề Minh cảm thấy lão già nhìn trông quá bình thường, thật sự rất bình thường,

giống như một người bình thường thật sự bình thường.

Phải biết.

Nơi này là Thiên Khải Tiên Sơn.

Sao lại có thể có một người thường xuất hiện ở đây?

Điều này rất kỳ lạ.

Bởi vì quá bình thường, cho nên có vẻ rất kỳ lạ.

“Lão nô Thượng Quan Văn Cát, bái kiến thiếu chủ.”

Bịch một tiếng.

Lão già tóc bạc này tự xưng là lão nô, rồi quỳ gối trước mặt Tề Minh.