Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 213: Thiên Cơ nhất mạch điêu linh (2)



“Là sư tôn bảo ta tới thăm ngươi.” Tô Khinh Âm nói.

“Ồ.” Tề Minh nói: “Đã làm phiền tông chủ phải quan tâm rồi.”

“Aiz…”

Tô Khinh Âm thở dài, “Thực ra ta cảm thấy ngươi không nên bái Thiên Cơ lão

tổ làm sư tôn, sau vị Thái thượng trưởng lão, ngươi thích chọn ai cũng tốt hơn

so với chọn Thiên Cơ lão tổ.”

“Bởi vì Thiên Cơ lão tổ đã tự phong ở bên trong cấm địa, căn bản không quản

được ngươi.”

“Ngươi nhìn tình huống hiện tại một chút xem.”

“Mặc dù ngươi trở thành đệ tử chân truyền của Thiên Cơ lão tổ, nhìn xuống thì

cảm thấy giống như rất là lợi hại, rất đáng kiêu ngạo, thân phận và địa vị so với

chúng ta cũng cao hơn.”

“Nhưng trên thực tế lại chẳng được như vậy.”

“Thiên Cơ nhất mạch chỉ còn lẻ loi có một mình ngươi như thế, hai vị lão tổ

tông khác còn tốt hơn được một chút, ít nhất cũng không lụi tàn giống như

Thiên Cơ nhất mạch.”

“Còn có.”

“Nếu như ngươi bái bất kì vị Thái thượng trưởng lão nào làm sư, gặp phải tình

huống như thế này, ít ra còn có các sư huynh đệ cùng mạch giúp đỡ ngươi.

“Trong tình huống như bây giờ, các sư huynh sư tỷ từng cùng ngươi ra khỏi

Thanh Vân Phong cũng không dám thay ngươi biện giải.”

“Giờ thì hay rồi, ngươi chỉ có thể tự mình đối mặt.”

“Không có việc gì.”

Tề Minh cười cười, “Dù sao ta cũng không có ý định ra ngoài, hơn nữa miệng ở

trên người bọn họ, bọn họ muốn kêu to gọi nhỏ thế nào thì làm thế ấy, lẽ nào ta

còn có thể quản được miệng họ sao?”

“Nói thì nói vậy, nhưng mà…”

Tô Khinh Âm nhếch miệng.

“Được rồi.”

Tề Minh khoát tay áo, “Tô sư muội, mấy khi mới gặp nhau, đừng mãi nói mấy

chuyện không vui thế này, gần đây ngươi tu hành thế nào rồi?”

“Cũng tạm được.”

Tô Khinh Âm nhún vai, “Ta lấy được truyền thừa ở trong Ứng Long động thiên,

giống như đã thức tỉnh túc tuệ từ kiếp trước, hiện tại đã tu luyện lên Nguyên

Anh hậu kì.”

“Nhanh quá.”

Tề Minh hơi kinh ngạc, “Chúc mừng sư muội.”

“Như thế cũng không đọ lại được với ngươi.”

Tô Khinh Âm nói: “Mặc dù ta là Nguyên Anh hậu kì, nhưng nếu như muốn

khiêu chiến với ngươi, chỉ sợ ngay cả một chiêu của ngươi cũng không chống

đỡ được, ngươi đúng là quái vật mà.”

“Ta nghe sư tôn nói ngươi một mình đối phó với hơn mười vị chân truyền hậu

bối của tất cả các thế lực lớn, hơn nữa mỗi người đều đã là Xuất Khiếu sơ kì,

mà ngươi mới chỉ là Kết Đan hậu kì.”

“Thực lực như vậy.”

“Thật sự là quá mạnh, quá mạnh.”

“Lúc ấy, sau khi nghe xong ta đều sợ ngây người.”

“Không phải bọn họ không đủ mạnh, mà chỉ là bởi vì bọn họ gặp ta.” Tề Minh

nói ra.

“Tề sư huynh, ngươi nói chuyện thật hài hước.” Tô Khinh Âm cười nói.

“Ta đang nói sự thật.”

“Được rồi được rồi…” Tô Khinh Âm nói.

“Tô sư muội.”

Tề Minh nói: “Ngươi nghĩ xem nhưng đệ tử chân truyền trong Thiên Khải Tông

sao cứ nhìn ta chằm chằm không buông chứ? Ta cũng không nhớ rõ mình có

từng đắc tội với bọn họ không.”

“Cái này, ta cũng không rõ ràng lắm.”

Tô Khinh Âm nghĩ nghĩ, “Tề sư huynh, mặc dù ngươi chưa từng đắc tội với bọn

họ, nhưng ngươi là Thiên Cơ lão tổ đệ tử chân truyền, cái danh này rất lớn.”

“Nếu như bọn họ có thể thắng ngươi, cho dù có thắng cũng không vẻ vang gì,

nhưng đối với bọn họ mà nói, cũng là một chuyện rất đáng giá để mang đi khoe

khoang.”

“Chắc chắn luôn có vài người thích thể hiện.”

“Còn có nữa,” Tô Khinh Âm trầm ngâm một hồi, thận trọng nói: “Ta… Đây

cũng là ta nghe nói thôi, nói đúng phải là, có nhiều vị Thái thượng trưởng lão

muốn thăm dò Thiên Cơ nhất mạch, cho nên mới để những đệ tử chân truyền

này đến dẫn đầu.”

“Ồ.”

Tề Minh mắt sáng lên, trầm ngâm.

Còn có chuyện như vậy sao, Thái thượng trưởng lão muốn thăm dò?

Trò chuyện thêm vài câu thì Tô Khinh Âm rời đi.

Thiên Cơ nhất mạch mặc dù tàn lụi, chỉ còn dư lại một mình Tề Minh, nhưng kì

thật còn có một lão quái vật nữa, chính là Thượng Quan Văn Cát.

Phải biết rằng.

Lão quái vật này là người cùng một thời với Thiên Cơ lão tổ.

Nhưng mà.

Tề Minh không thể ra lệnh được cho hắn.

Thượng Quan Văn Cát cũng vui vẻ xem Tề Minh chịu chê cười, thậm chí mỗi

ngày không có việc gì sẽ chạy tới giễu cợt Tề Minh, rõ ràng muốn làm một tên

quần chúng ngồi hóng chuyện.

Có điều, Tề Minh biết rằng, bởi vì những ràng buộc và hạn chế, Thượng Quan

Văn Cát không thể nào rời khỏi Thiên Cơ Phủ quá phạm vi trăm mét, nếu có

người tự tiện xông vào Thiên Cơ Phủ, hắn nhất định cũng sẽ ra tay trục xuất.

Cho nên, Tề Minh mới dám thoải mái nhàn nhã mỗi ngày chết dí trong Thiên

Cơ Phủ.

Có Thượng Quan Văn Cát trông coi, Thiên Cơ Phủ chính là chỗ an toàn nhất.

Nếu ai dám đi vào, Thượng Quan Văn Cát chắc chắn sẽ dạy bọn họ biết thế nào

là lễ độ.

“Vậy thì Thái thượng trưởng lão muốn dò xét cái gì đây?”

Trong lòng Tề Minh thầm phỏng đoán, “Là muốn thăm dò Thượng Quan Văn

Cát sao? Chỉ sợ cũng chỉ có Thượng Quan Văn Cát đáng giá cho các Thái

thượng trưởng lão thăm dò thôi, bọn họ không dám đi dò xét sư tôn Thiên Cơ

lão tổ đâu.”

Mà ngày hôm nay.

Buổi chiều.

Có hai đệ tử chân truyền đến bên ngoài Thiên Cơ phủ.

Bọn họ vẫn như mọi ngày.

Tiên lễ hậu binh.

Đầu tiên, bọn họ lễ phép đến chào hỏi Tề Minh, muốn so tài với Tề Minh,

nhưng Tề Minh một lần nữa lấy lý do bế quan tu luyện, từ chối bọn họ.

Lần này.

Hai đệ tử chân truyền lại không hề rời đi, mà định xông vào Thiên Cơ phủ, sau

khi liếc nhau một cái, khi không được Tề Minh cho phép, trực tiếp đi vào Thiên

Cơ phủ.

“Thượng Quan Văn Cát.”

Tề Minh cười, hắn đang chờ bọn họ làm như này, “Đến lượt ngươi ra tay.”

“Mấy tên phế vật này.”

Sắc mặt của Thương Quan Văn Cát trở nên đen sì.

Xoạt!

Sau một khác.

Hắn đã xuất hiện trước mặt hai đệ tử chân truyền này của Thiên Khải tông.

“Là ai?!”

Hai đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông đều giật mình.

“Hai tên phế vật các ngươi.”

Oanh!

Tay phải của Thượng Quan Văn Cát vung lên, một sức mạnh kinh khủng, mạnh

mẽ thoát ra, trực tiếp đánh hai đệ tử chân truyền của Thiên Khải Tông bay ra

khỏi Thiên Cơ phủ.

“Aaaa!!!”

Tiếng thét hoảng sợ chói tai vang lên

“Cút!!!”

Thượng Quan Văn Cát tức giận hét lớn.

“Nhanh… Chạy mau…”

Trên mặt hai đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông lộ vẻ hoảng sợ và sợ hãi,

không chút chần chờ, cơ thể hóa thành hai tia sáng, chạy mất trong chớp mắt.

“Cảm ơn.”

Tề Minh đi tới, hành lễ với Thượng Quan Văn Cát.