Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 224: Một đám rác rưởi



Nhưng mà.

Bọn họ đã đánh giá thấp Hắc Viêm rồi.

Phải biết.

Hắc Viêm cũng không là linh sủng bình thường, công pháp nó tu luyện là Càn

Khôn Chí Tôn Hóa Long chân kinh và Ứng Long cửu biến, đây chính là pháp

môn mà Yêu hoàng Thượng cổ Ứng Long tu luyện, không phải bình thường,

căn cơ thâm hậu.

Rống!

Thế là.

Hắc Viêm trực tiếp phun ra một ngụm long tức, hóa giải thần thông pháp thuật

của cả năm vị chân truyền, hơi thở Hắc Viêm Long bạo tạc lực lượng, đánh bay

toàn bộ năm người bọn họ.

“Aaaa!!!”

Phốc! Phốc! Phốc!!!

Tiếng kêu rên liên hồi, miệng phun máu tươi.

Năm vị chân truyền chống nổi một chiêu của Hắc Viêm, không những thế còn

bị đả thương, vết thương còn không nhẹ, bị đánh bay xuống khỏi lôi đài, chật

vật không chịu nổi.

“Thật sự là kém quá xa.”

Tề Minh lắc đầu, “Chỉ bằng thực lực này của các ngươi mà còn muốn khiêu

chiến với ta? Ngay cả linh sủng của ta các ngươi cũng đánh không lại, cũng

không biết các ngươi lấy đâu ra tự tin.”

“Thật sự là buồn cười.”

Tề Minh ngữ khí khinh miệt, “Thiên Khải tiên sơn cũng có đệ tử chân truyền

thật giả lẫn lộn sao?”

Phải biết.

Tề Minh lúc trước bởi vì tu vi không đủ, đối diện với sự khiêu khích và khiêu

chiến của mấy đồng môn, chỉ có thể lựa chọn yên lặng chịu đựng, đóng cửa

không ra, bế quan từ chối tiếp khách.

Bây giờ.

Tu vi của Tề Minh đột phá, thực lực tăng mạnh.

Nhưng mà.

Vẫn còn có không ít đồng môn đang hoài nghi Tề Minh, cảm thấy Tề Minh

không thể nào lợi hại như vậy, không có khả năng tạo thành loại dị tượng kia,

cho rằng Tề Minh đang lòe người, vẫn muốn khiêu chiến Tề Minh.

Tề Minh cũng mặc kệ bọn họ đến cùng là nghĩ như thế nào, hay là có nguyên

nhân khác gì.

Hắn đã không có ý định nhịn thêm nữa rồi.

Trước kia là bởi vì thực lực không đủ, cho nên tạm thời ẩn nhẫn, bây giờ thực

lực đã đủ rồi, đột phá tu vi, với tính cách của Tề Minh, đương nhiên không có

khả năng tiếp tục nhịn thêm nữa.

Tới một cái người đánh một người, tới một đôi đánh một đôi.

Toàn bộ đánh cho tàn phế lại nói.

Khoái ý ân cừu.

Tề Minh nhún vai, “Thật sự là chả có gì thú vị, còn tưởng là trong đám các

ngươi có thể có mấy người có thể đánh, kết quả ngay cả linh sủng của ta cũng

đánh không lại.”

Đương nhiên.

Tề Minh cũng biết.

Năm đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn nhảy lên lôi đài khiêu chiến

mình này, thực lực chỉ có thể coi là xếp ở cuối cùng, tu vi và thực lực đều tương

đối.

Cao thủ chân chính còn chưa xuất hiện.

Tề Minh cũng chờ mong sẽ có cao thủ chân chính xuất hiện, có thể làm cho

mình thử một chút khả năng hiện giờ.

Trên lôi đài Tứ Phương, Hắc Viêm Giao Long hình thể khổng lồ, đạt đến trăm

mét, quanh người không ngừng bốc lên lấy ngọn lửa màu đen, long uy vô hình

khuếch tán ra bốn phía.

Từng khối vảy màu đen như sắt lỏng đổ bê tông mà thành, tứ chi tráng kiện,

long trảo sắc bén, tràn đầy cảm giác áp bách.

“Để ta!”

“Lên!”

“Ta nữa.”

“Ta cũng không tin, chỉ là linh sủng mà thôi, có thể có thực lực gì? Cho dù là

Xuất Khiếu hậu kỳ, ta cũng không có khả năng thật sự thua một con linh sủng.”

“Giết!”

“...”

Thế là.

Lại có rất nhiều các đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn xông lên lôi đài.

Mặc dù bọn họ rất khó chịu khi Tề Minh chỉ để linh sủng ra chiến đấu với bọn

họ, nhưng tình huống hiện tại, nếu không thắng được linh sủng của Tề Minh, thì

bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội giao thủ với Tề Minh cũng không có.

Cho nên.

Bọn họ chỉ có thể xông lên lôi đài, dự định thắng linh sủng của Tề Minh trước,

lại thu thập Tề Minh.

Thế là.

Liên tiếp lôi đài chiến bạo phát.

Ở mấy lần lôi đài chiến sau đó, không còn có đệ tử chân truyền của Thiên Khải

tiên sơn Xuất Khiếu cảnh trở xuống ra sân, ra sân đều là đệ tử Xuất Khiếu cảnh.

Nhưng mà.

Nghĩ thì đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc.

Rống!!!

“Ứng Long cửu biến.”

Oanh! Oanh!!

Hắc Viêm bạo phát ra toàn bộ lực lượng, cho thấy thực lực phi thường cường

đại, càng là phát huy toàn ra bộ uy lực của Ứng Long cửu biến và Càn Khôn

Chí Tôn Hóa Long chân kinh.

Thế là.

Hết người này tới người kia bị đánh bay ra khỏi lôi đài, toàn bộ đều bị thương,

khắp khuôn mặt là vẻ khiếp sợ.

Lúc này.

Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Con linh sủng này của Tề Minh thật sự vô cùng cường đại, không tầm thường

chút nào, tuyệt đối không phải linh sủng bình thường như những gì bọn họ biết,

sức chiến đấu quả thực là mạnh bạo, trong cùng cảnh giới, thậm chí còn ngang

ngửa với bọn họ.

Đáng sợ!

Quá là đáng sợ!

Mà lại.

Bọn họ chưa bao giờ thấy có Ngự Thú Sư nào có thể bồi dưỡng linh sủng đến

trình độ như vậy, đây cơ hồ là một chuyện không thể làm được.

Nhưng Tề Minh lại làm được.

Thật sự là quá khiến bọn họ rung động.

“Con… con Giao Long này sao lại sẽ mạnh như vậy?”

“Ực ực…”

Đám người nuốt nước miếng một cái.

“Ôi trời…”

“Con linh sủng này của Tề Minh quả thật không bình thường.”

“Con Giao Long này rõ ràng chỉ là một linh sủng mà thôi, nhưng tại sao lại có

thể có thực lực mạnh như vậy? Mà linh sủng của Tề Minh đã lợi hại như vậy,

vậy thực lực của Tề Minh sẽ còn mạnh tới cỡ nào?”

“Ngẫm lại đều cảm thấy khủng bố.”

“...”

Chung quanh.

Có không ít đệ tử chân truyền của Thiên Khải tiên sơn cũng không khỏi hít vào

một ngụm khí lạnh, mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, bọn họ đúng là bị tình huống này làm

cho khiếp sợ, chưa bao giờ gặp qua tình hình như vậy.

Mà thực lực cường đại Hắc Viêm thể hiện ra, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của

bọn họ, lần lượt lôi đài chiến, toàn bộ bọn họ vậy mà lại thua.

Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

“Thực lực không tệ.”

Tề Minh an vị ngồi trước cổng Thiên Cơ Phủ, hắn dựa lưng vào ghế nằm,

Thượng Quan Văn Cát giống như một lão bộc, cung kính đứng ở bên cạnh.

“Chiến lực của Hắc Viêm thật ra cũng có chút ngoài dự kiến của mình.”

Tề Minh trầm ngâm, tâm trạng khá tốt, “Có thể đạt tới trình độ như vậy, chỉ có

thể nói không hổ là phương pháp tu hành của Thượng Cổ Yêu Hoàng Ứng

Long.”

Đương nhiên.

Đây cũng là bởi vì tu vi của Hắc Viêm đã đạt đến Xuất Khiếu hậu kỳ, các đệ tử

chân truyền của Thiên Khải tiên sơn liên tiếp xuất chiến về mặt tu vi đều hơi

thấp hơn Hắc Viêm, cho nên mới tạo thành cục diện bây giờ.

“Thiếu chủ.”