Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 240: Túc Kỳ Môn (2)



“Cái gì?”

Túc Kỳ Môn sửng sốt, “Linh sủng? Hóa Long kiếp? Cái này… Thiếu chủ...”

“Xác thực có chuyện này.”

Tề Minh gật đầu.

“Hắc Viêm, ra đi.”

Vù!

Tề Minh vung tay phải lên, có một đạo hắc quang hiện lên, Hắc Viêm từ ô linh

sủng đi ra, biến hóa thành hình người, chính là hình dáng của một cậu bé mười

mấy tuổi.

“Chủ nhân.”

Hắc Viêm hành lễ.

“Ừm.”

Tề Minh gật đầu.

“Đây… đây là...”

Túc Kỳ Môn sửng sốt, ánh mắt của hắn nhìn lại, rơi vào trên người Hắc Viêm,

hít vào một ngụm khí lạnh, hoảng sợ nói: “Hóa… Hóa Rồng Chi Đạo, còn…

còn vượt qua Hóa Long kiếp một lần.”

“Rồng! Đúng là rồng!”

Trên thực tế.

Tại Huyền Giới.

Thật sự có yêu tộc có huyết mạch của rồng.

Có thể lựa chọn hai con đường.

Loại thứ nhất.

Hóa Rồng Chi Đạo.

Tu luyện thuộc tính khác nhau và loại hình hóa rồng chân kinh, chỉ cần vượt

qua Hóa Long kiếp, từng bước một trở thành Chân Long, phi thăng thượng giới,

thành Chân Long.

Đến lúc đó.

Cho dù tiến vào thượng giới, địa vị cũng không thấp, sẽ có Chân Long tiên vị.

Loại thứ hai.

Tu Luyện Chi Đạo.

Đó chính là không Hóa Long, chỉ tu công pháp cảnh giới, lấy tình trạng bình

thường từng bước một tăng cao tu vi, cuối cùng phi thăng thượng giới, nhưng

tình huống như vậy, sau khi tiến vào thượng giới, địa vị sẽ rất thấp.

Hóa Rồng Chi Đạo rõ ràng khó khăn hơn Tu Luyện Chi Đạo rất nhiều.

Mà cũng nguy hiểm hơn.

Bởi vì.

Hóa Rồng Chi Đạo không chỉ cần phải vượt qua thiên kiếp, mà còn cần vượt

qua ba lần Hóa Long kiếp, lần sau nguy hiểm hơn lần trước, chỉ cần hơi không

cẩn thận, thì chính là thất bại, thân tử đạo tiêu, triệt để vẫn diệt.

Tu Luyện Chi Đạo thì chỉ cần vượt qua thiên kiếp là được rồi.

Hắc Viêm chỗ đi chính là Hóa Rồng Chi Đạo, mà lại còn không là bình thường

Hóa rồng chi long, tu luyện chính là Càn Khôn Chí Tôn Hóa Long chân kinh,

đây chính là Thượng cổ Yêu Hoàng: Ứng Long pháp môn căn bản.

Túc Kỳ Môn chỗ đi cũng không phải là Hóa Rồng Chi Đạo, bởi vì hắn vốn

chính là Bắc Hải Nghiệt Long, thật Long huyết mạch đã là Rồng cấp độ, đã

từng nghĩ tới đi Hóa Rồng Chi Đạo, nhưng bởi vì quá mức nguy hiểm và khó

khăn mà từ bỏ, đi chính là Tu Luyện Chi Đạo.

“Xin chào.”

Hắc Viêm chào hỏi Túc Kỳ Môn thanh tú động lòng người một tiếng.

“Thiếu… Thiếu chủ... ngài… ngài…”

Biểu cảm của Túc Kỳ Môn đã cứng ngắc ngay tại chỗ, trong lòng của hắn vô

cùng chấn kinh và rung động, điều khiến hắn kinh hãi cũng không chỉ vì Hắc

Viêm đã vượt qua Hóa Long kiếp.

Quan trọng nhất chính là.

Tuổi của Hắc Viêm.

Sau khi Hắc Viêm hóa hình.

Chính là một cậu nhóc mười mấy tuổi.

Tuổi tác quá nhỏ quá nhỏ.

Vậy thì tuổi thật sẽ chưa vượt qua trăm tuổi.

“Cái này sao có thể vậy?”

Túc Kỳ Môn sợ hãi thán phục, “Linh sủng làm sao có thể đi Hóa Rồng Chi

Đạo? Hơn nữa còn thành công, đồng thời vượt qua Hóa Long kiếp, trở thành

rồng.”

“Còn nữa.”

“Tuổi còn nhỏ như vậy đã vượt qua Hóa Long kiếp.”

“Đây quả thực là quá yêu nghiệt.”

“Quá yêu nghiệt!”

“Thiếu chủ.”

Thượng Quan Văn Cát lại nói: “Túc Kỳ Môn là Bắc Hải Nghiệt Long, mức độ

huyết thống chân long trong cơ thể cực cao, mà tu vi lúc trước của hắn cũng

không thấp, nếu linh sủng của Thiếu chủ nuốt Túc Kỳ Môn, tin tưởng sẽ có tăng

lên rất nhiều.”

“Ngươi… Ngươi đánh rắm…”

Túc Kỳ Môn lấy lại tinh thần, hắn bị giật nảy mình, thần sắc trắng bệch, hắn

mới vừa thức tỉnh sau khi ngủ say mấy vạn năm, cũng không muốn vừa tỉnh dậy

đã bị một tên tiểu long miệng còn hôi sữa nuốt.

“Thiếu… Thiếu chủ.”

Túc Kỳ Môn vội vàng nói: “Ngài tuyệt đối đừng nghe cái tên Thượng Quan

Văn Cát hỗn trướng này nói hươu nói vượn, linh sủng của Thiếu chủ tư chất vô

song, thiên hạ hiếm thấy.”

“Dưới tình huống như vậy.”

“Linh sủng của Thiếu chủ là vượt qua Hóa Long kiếp để lên cấp, nếu như nuốt

thuộc hạ, không chỉ không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với linh sủng của Thiếu

chủ, mà sẽ còn làm bẩn huyết mạch linh sủng của Thiếu chủ, thật sự là được

không bù mất.”

“Thượng Quan Văn Cát căn bản không biết những cái này, cho nên mới nói

hươu nói vượn.”

“Xin Thiếu chủ nghĩ lại.”

Túc Kỳ Môn hành lễ.

“Vào đi.”

Xoát!

Tề Minh vung tay phải lên, để Hắc Viêm về lại ô linh sủng tiếp tục treo máy

trưởng thành.

“Hai người các ngươi không hợp nhau tới vậy sao? Vừa thấy nhau đã muốn giết

chết đối phương?”

Tề Minh nhìn qua Túc Kỳ Môn và Thượng Quan Văn Cát, bởi vì hai bọn họ đối

đầu thật sự là quá rõ ràng, chỉ cần không phải đồ đần đều có thể nhìn ra, “Là có

chuyện gì?”

“Không ngại nói ta nghe một chút?”

“Cái này…”

Túc Kỳ Môn trầm ngâm.

“Ha ha.”

Thượng Quan Văn Cát cười lạnh vài tiếng, ngữ khí còn có chút khinh thường

nói: “Chuyện này rất đơn giản, lúc đầu ta bởi vì bị Thiên Cơ lão tổ cái bẫy, rơi

vào bẫy rập của hắn, cá cược với hắn, kết thúc lại thua cược, không có cách nào

khác, lúc này mới phải trở thành bộ hạ của hắn.”

“Trận chiến kia đánh tới long trời lở đất, rất nhiều bảo bối của Thiên Cơ lão tổ

đều bị hủy, sau khi chiến đấu kết thúc, hắn chỉ có thể nghĩ cách luyện chế lại

một lần các loại pháp bảo.”

“Thiên Cơ lão tổ muốn luyện chế Thiên Cơ phủ, lại thiếu thiếu một cái phủ linh,

thế là, Thiên Cơ lão tổ lấy thiên cơ thôi diễn, tính được Túc Kỳ Môn cái tên Bắc

Hải Nghiệt Long này là phủ linh thích hợp nhất cho Thiên Cơ phủ.”

“Lúc trước chính là ta xuất thủ bắt được hắn.”

“Cái tên khốn nạn này lẩn như chạch ấy, miệng còn rất là thúi, lúc ấy cũng

không ít bị đánh…”

“Thượng Quan Văn Cát.”

Túc Kỳ Môn quát: “Ngươi ở đó đắc ý cái gì? Lúc trước nếu không phải là bị

Thiên Cơ đại trận của Thiên Cơ lão tổ nhốt lại, ta phát huy không được tới một

nửa thực lực và thần thông, ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta.”

“Nhìn ngươi không phục kìa.”

Thượng Quan Văn Cát thản nhiên nói: “Ngươi không phục hả? Thế đánh thêm

lần nữa?”

“Đánh thì đánh, ta há lại phải sợ ngươi sao?”

Túc Kỳ Môn quát.

“Được rồi.”

Tề Minh quát lớn, “Hai người các ngươi đều im miệng lại cho ta, với số tuổi

của các ngươi, cả hai cộng lại cũng đã trên dưới mười vạn tuổi rồi, có thể nào

ổn trọng chút được không hả?”

“Chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi, còn níu mãi không buông?”

“Thiếu chủ dạy chí phải.”

Túc Kỳ Môn cúi đầu.

“Nếu Thiếu chủ đã nói vậy, thế thì tha cho hắn một lần.”

Thượng Quan Văn Cát nhún vai.

“Ngươi…”

Túc Kỳ Môn trừng mắt quét qua, Thượng Quan Văn Cát cũng trừng lại.

“Hai người các ngươi đi xuống đi.”

Tề Minh nâng tay đỡ trán, khoát khoát tay áo.