Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 251: Tiến vào Kỳ Môn động thiên (2)



“Ting!”

“Nạp thành công.”

“Linh sủng Tinh Anh: Thục Sơn Thái Cực Kiếm thánh treo máy trưởng thành

với tốc độ tăng tốc một trăm vạn lần… đang dung hợp Tinh thạch truyền thừa

Thục Sơn Thái Cực Kiếm điển…”

Nhắc nhở xuất hiện.

“Tốt lắm.”

Tề Minh gật đầu, đóng lại nhắc nhở.

Sau một ngày.

“Ting!”

“Linh sủng Tinh Anh: Thục Sơn Thái Cực Kiếm thánh treo máy trưởng thành

với tốc độ tăng tốc một trăm vạn lần trong một ngày, đã hoàn mỹ dung hợp Tinh

thạch truyền thừa Thục Sơn Thái Cực Kiếm điển, tiến một bước đề cao trưởng

thành tính và tiềm lực, trên cơ sở vốn có tăng lên, nắm giữ lực lượng Thái Cực

Kiếm đạo, bình minh, hoàng hôn, âm dương thiên đạo, cao nhất có thể lấy

trưởng thành đến Hóa Thần hậu kỳ.”

Nhắc nhở xuất hiện.

“Tốt lắm.”

Tề Minh lại kiểm tra một hồi tin tức cơ bản về Hoắc Trường Thanh.

Hiển nhiên.

Sau khi Hoắc Trường Thanh dung hợp Tinh thạch truyền thừa Thục Sơn Thái

Cực Kiếm điển, cũng không đạt tới trình độ Linh sủng Hi Hữu, có thể thấy được

Linh sủng Hi Hữu không hề tầm thường, không phải dễ dàng như vậy đã có thể

đạt tới.

Có điều.

Trưởng thành tính và tiềm lực của Hoắc Trường Thanh vẫn đã được đề cao, có

thể tiếp tục trưởng thành đến Hóa Thần hậu kỳ.

“Vậy tiếp tục ở trong ô linh sủng treo máy trưởng thành đi.”

Tề Minh nói.

Ngay sau đó.

Lại nạp mười vạn viên linh thạch trung phẩm.

Lại qua ba ngày.

Tề Minh đã chuẩn bị kỹ càng, dự định tiến vào Kỳ Môn động thiên.

“Thiếu chủ, ngài…”

Túc Kỳ Môn vẫn còn có chút lo lắng, “Ngài dự định thật đi vào Kỳ Môn động

thiên sao? Tình huống bên trong đi qua mấy vạn năm, ta cũng không biết bên

trong là tình trạng gì.”

“Thuộc hạ cho rằng, Thiếu chủ ngài hẳn là lại tăng cao tu vi, chờ đến khi thực

lực đủ cường đại hơn rồi hẵng đi.”

“Không cần.”

Tề Minh lại nói: “Bây giờ như vậy là đủ rồi.”

“Cái này…”

Túc Kỳ Môn trầm ngâm trong chốc lát, “Được thôi, nếu là Thiếu chủ phân phó,

thuộc hạ tự nhiên là phải nghe theo, sẽ đi mở ra lối vào Kỳ Môn động thiên cho

ngài.”

“Mời Thiếu chủ đi theo ta.”

“Ừm.”

Tề Minh đuổi theo.

Hai người tới trong đình viện.

“Kỳ Môn, mở.”

Vù!

Túc Kỳ Môn đứng ở phía trước, hai tay vung lên, xuất hiện từng đạo phù văn,

tựa như hồ điệp bay múa, hội tụ ở phía trước, không gian xuất hiện gợn sóng,

lại dần dần biến thành vòng xoáy.

Trong nháy mắt.

Cửa ra vào của Kỳ Môn động thiên đã xuất hiện.

Vòng xoáy màu đen hình bầu dục đường kính khoảng ba mét.

“Thiếu chủ.”

Sau khi Túc Kỳ Môn mở ra Kỳ Môn động thiên, thì đứng ở một bên, báo cáo

với Tề Minh: “Cửa ra vào Kỳ Môn động thiên đã mở ra, ngài có thể tùy thời

xuất nhập Kỳ Môn động thiên.”

“Ừm.”

Tề Minh khẽ gật đầu.

“Giỏi lắm lão già khốn nạn kia, mở Kỳ Môn động thiên ra cũng không nói với

ta một tiếng, mau nói, ngươi có phải là có chuyện gì muốn giấu diếm ta không?

Hay là nói ngươi muốn làm chuyện xấu gì?”

Thượng Quan Văn Cát chạy tới, chỉ vào Túc Kỳ Môn mắng một trận xối xả.

“Im miệng.”

Túc Kỳ Môn lại trừng Thượng Quan Văn Cát một cái.

“Ha ha.”

Thượng Quan Văn Cát khoanh hai tay trước ngực, đắc ý nói: “Thế nào? Đây là

bị ta nói trúng tim đen, cho nên thẹn quá thành giận rồi?”

“Thiếu chủ.”

“Vì phòng ngừa vạn nhất, hãy cho lão nô ta cùng ngài tiến vào Kỳ Môn động

thiên.”

“Lão già, ta thấy là ngươi muốn vào Kỳ Môn động thiên thì có.”

Túc Kỳ Môn quát: “Ngươi vì sao lại muốn vào Kỳ Môn động thiên như vậy?

Có phải là ngươi để lại thứ gì trong Kỳ Môn động thiên này không? Còn không

mau chóng khai ra?”

“Ngươi đánh rắm ấy.”

Thượng Quan Văn Cát quát.

“Ta thấy ngươi chính là mưu đồ làm loạn.”

Túc Kỳ Môn quát.

“Không được ầm ĩ.”

Tề Minh đưa tay ngăn lại, “Lần này ta một người đi qua xem thử tình hình rồi

lại nói, các ngươi ở chỗ này trông coi, không cho phép bất kỳ ai tới gần hoặc là

tiến vào Kỳ Môn động thiên.”

“Có nghe không?”

Tề Minh trầm giọng nói.

“Được rồi, biết rồi.”

Thượng Quan Văn Cát nói.

“Tuân mệnh, Thiếu chủ.”

Túc Kỳ Môn hành lễ.

“Ừm.”

Tề Minh gật đầu, đi vào Kỳ Môn động thiên.

Vù!

Thân ảnh Tề Minh biến mất bên trong vòng xoáy màu đen hình bầu dục.

“Thiếu chủ sẽ có thu hoạch sao?”

Túc Kỳ Môn nói.

“Ta làm sao mà biết được?”

Thượng Quan Văn Cát nhún vai, “Vốn còn muốn cùng Thiếu chủ đi vào, nói

không chừng có thể hỗ trợ cái gì, để lại chút ấn tượng tốt trước mặt thiếu chủ,

kết quả đều bị ngươi hủy rồi.”

“Ha ha.”

Túc Kỳ Môn cười khẽ âm thanh, “Ngươi mà lại có lòng tốt như vậy á? Ta cũng

không tin, có phải lại đang tính toán cái gì không? Xin lỗi ha, có ta nhìn chằm

chằm, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“Kỳ Môn động thiên là động thiên thế giới đầu tiên trong chín động thiên.”

Thượng Quan Văn Cát nói: “Trôi qua mấy vạn năm, bên trong chỉ sợ sớm đã có

sinh linh tới cảnh giới Hợp Đạo, Tề Minh đi vào thế này, nếu không cẩn thận

bại lộ thân phận, hay là bị lão quái vật bên trong thế giới Kỳ Môn phát hiện, sợ

là sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ.”

“Bình thường mà nói.”

“Tối thiểu cũng phải tới cảnh giới Hoá Thần mới có thể để cho Tề Minh tiến

vào Kỳ Môn động thiên, ngươi vì sao bây giờ đã mở ra Kỳ Môn động thiên cho

Tề Minh rồi? Ngươi muốn làm Tề Minh chết bên trong Kỳ Môn động thiên

sao?”

“Nói hươu nói vượn.”

Túc Kỳ Môn lạnh lùng nói: “Thiếu chủ thực lực cường đại, phúc duyên thâm

hậu, không ai sánh bằng, với năng lực của Thiếu chủ, lần này tiến vào Kỳ Môn

động thiên, tất nhiên có thể hoàn toàn thu phục thế giới trong Kỳ Môn động

thiên.”

“Ta cũng không tin.”

Thượng Quan Văn Cát nói: “Ngươi chính là muốn mưu hại Thiếu chủ.”

“Lão già kia, ngươi có phải lại muốn đánh nhau không?”

Túc Kỳ Môn quát.

“Ngươi đánh thắng được ta chắc?”

Thượng Quan Văn Cát khinh thường cười lạnh.

“Ta đánh ngươi đơn giản như ăn cháo nhé.”

Túc Kỳ Môn nói.

Lúc này.

Tề Minh đã tiến vào Kỳ Môn động thiên thế giới, hình tượng nhất chuyển, hắn

đã đi tới vùng ngoại thành bên trong Kỳ Môn động thiên thế giới, quan sát bốn

phía.

Tề Minh thấy rõ ràng hoàn cảnh chung quanh, là một chỗ tương đối bằng phẳng

và hoang dã, cách đó không xa, phía đông nam có một thôn trang, hướng tây

bắc chỗ xa hơn còn có một thành trấn.

Bên trong Kỳ Môn động thiên có nhân tộc sinh tồn.

“Ừm.”

Tề Minh trầm ngâm, “Ta trước tiên tìm một nơi đặt chân đã, rồi lại sử dụng hai

môn thuật thần thông huyền pháp Hồi Thiên Phản Nhật và Nghịch Tri Vị Lai để

thôi diễn lịch sử và tương lai của Kỳ Môn động thiên.”