Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 345: Bốn toà Thiên Môn, tiến vào Trung Ương Giới



Tề Minh ho ra máu tươi, quần áo trên người cũng rách không ít, trông tả tơi,

khuôn mặt trắng bệch, hắn đã dùng thần thông của Thai Hoá Dịch Hình để biến

thành hình dáng của Nhân Bảo Kỳ.

Hơn nữa.

Bây giờ Tề Minh đang đóng vai tỏng trạng thái bị thương nặng, “Sư... sư tôn…,

đệ... đệ tử vô năng…, thực lực của Tề Minh quá mạnh, hắn thậm chí đã cơ bản

nắm giữ truyền thừa của Thiên Cơ lão tổ, đệ tử tính sai rồi, còn bị Tề Minh biến

thành kẻ ngốc và rơi vào mai phục của hắn.

“Ta… ta…”

Tề Mình thể hiện sắc mặt vô cùng căm phẫn và nhục nhã, “Đệ... đệ tử... thua

rồi…, ta…”

“Đủ rồi!”

Linh Lung Tiên Vương hít một hơi thật sâu, hắn đã suy ra chân tướng của

chuyện này, chỉ có điều, chân tướng mà hắn tìm ra là chân tướng mà Tề Minh

đã dùng Di Tinh Hoán Đẩu để thay đổi ra, “Không cần nói nữa, ngươi có thể

trốn thoát khỏi tình cảnh đó, đã coi như phúc lớn mệnh lớn rồi.”

“Thật không ngờ, Tề Minh không chỉ là Đấu Chiến thánh thể, trong thiên phú

của Thiên Cơ nhất đạo, lại có thể đạt đến trình độ như vậy, chẳng trách Thiên

Cơ lão tổ lại đặc cách để hắn sống lại lần nữa, và thu nhận Tề Minh làm đệ tử.”

“Tiếp theo đệ tử phải làm sao? Có cần tiếp tục theo dõi Tề Minh không?”

Tề Minh hỏi.

“Không cần đâu.”

Linh Lung Tiên Vương nói: “Tiếp tục theo dõi Tề Minh đã không còn gì nghĩa

gì nữa, hắn đã rời đi, chắc là quay về Thiên Khải tông, Thiên Cơ của hắn lại bị

che giấu lần nữa.”

“Ngươi mau chóng quay lại đi.”

“Vẫn còn nửa năm, Tiên Vương động thiên sắp mở, ngươi chỉ còn lại một cơ

hội cuối cùng để vào Tiên Vương động thiên thôi, lần này vào đó, hy vọng

người sẽ có thu hoạch.”

“Vâng, tuân lệnh.”

Tề Minh chắp tay hành lễ.

Vèo!

Hình chiếu của la bàn Linh Lung biến mất.

Chính là vậy.

Đến sớm không bằng đến đúng lúc.

Tiên Vương động thiên sẽ được mở sau nửa năm nữa, còn Nhân Bảo Kỳ do Tề

Minh đóng vai vừa hay sẽ có thêm cơ hội vào Tiên Vương động thiên.

Đương nhiên.

Khi Tề Minh thôi diễn quá khứ và lịch sử của người thứ năm là Nhân Bảo Kỳ,

hắn đã biết chuyện này, lần này lại nghe Linh Lung Tiên Vương chính miệng

nói ra, thì hắn có thể hoàn toàn chắc chắn rồi.

Còn nữa.

Bốn người Khâu Kỷ Linh bọn họ đã từng vào Tiên Vương động thiên ba lần,

không có cơ hội vào đó nữa, cho nên, Tề Minh mới quyết định sẽ mượn thân

phận của Nhân Bảo Kỳ để lẻn vào Trung Ương Giới.

“Làm quen một lúc rồi xuất phát thôi.”

Tề Minh hít thở sâu, “tiếp theo, chỉ cần Thai Hoá Dịch Hình có thể giấu giếm

Tiên tộc hoàn toàn, thì ta có thể tiến vào Tiên Vương động thiên, Linh Lung

Tiên Vương không thể nhìn thấu biến hoá thần thông của ta khi hình chiếu liên

lạc với ta, nghĩ lại chắc không đáng quan ngại.”

Tề Minh không hề nôn nóng vào Trung Ương Giới, trong khoảng thời gian tiếp

theo, hắn đi một chuyến đến Xuân Thu môn và Vạn Phật tự, ngao du gần hết

Nam vực.

Ngoài ra.

Trong những ngày này.

Tề Minh không ngừng đánh bóng bản thân, và thử diễn tập Thai Hoá Dịch

Hình, thậm chí còn tự mình treo máy tu luyện Thai Hoá Dịch Hình nhờ vào

phần mềm treo máy, với hy vọng nó có thể che giấu được Tiên tộc.

Đồng thời.

Cũng để đợi Hắc Viêm dung hợp hoàn toàn tinh thạch huyết mạch – Chân Long

Hư Không và tinh thạch truyền thừa – Chân Kinh Hư Không, hoàn thành việc

tiến hoá.

Trong nháy mắt.

Một tháng sau.

“Ting!”

“Với tình hình biên độ tăng trưởng của linh sủng thường: Hắc Viêm tăng trăm

triệu lần, treo máy đã trưởng thành trong ba mươi ngày, dung hợp hoàn hảo tinh

thạch huyết mạch – Chân Long Hư Không với tinh thạch truyền thừa – Chân

Kinh Hư Không, kết thúc quá trình lột xác và tiến hoá chưa từng xảy ra, và trở

thành tiên sủng thường: Chân Long Hư Không, nắm giữ đạo không gian và đạo

hư không, bởi vì cực hạn phát triển của nó đã vượt qua giới hạn của Huyền

Giới, cho nên mới chịu sự ngăn cấm của thiên địa, chỉ có thể phát triển đến Đại

Thừa cảnh.”

Thông báo xuất hiện.

“Ha ha ha…”

Tề Minh ngước lên trời cười lớn, không che giấu nổi sự vui sướng trên khuôn

mặt, “Tốt lắm, đúng là quá tốt rồi, tinh thạch huyết mạch – Chân Long Hư

Không và tinh thạch truyền thừa – Chân Kinh Hư Không đã dung hợp thành

công, từ linh sủng thường, Hắc Viêm đã vượt qua hai cấp lớn là linh sủng Tinh

Anh và linh sủng Hi Hữu, trở thành tiên sủng thường.

“Có thể lên thẳng đến Đại Thừa cảnh, đạt đến tu vi giới hạn của Huyền Giới.”

“Cái này mạnh hơn nhiều so với Ứng Long thiên địa.”

“Dẫu sao.”

“Ứng Long thiên địa cũng không phải tiên sủng.”

“Di Tinh Hoán Đẩu.”

Vù!

Tề Minh khua tay phải, thi triển thuật thần thông huyền pháp, tạo ra không gian

độc lập, phong toả xung quanh, che giấu hết khí cơ.

“Hắc Viêm, ngươi ra được rồi.”

Tề Minh nói.

Vù! Vù!

Gừ!!!

Hắc quang kéo đến, cùng với đám mây mù màu xám dày đặc, không gian dao

động, lúc ánh sáng chói loá tản đi, chân thân của Hắc Viêm xuất hiện quanh tầm

mắt của Tề Minh.

Long gầm Cửu Tiêu, chấn động trời đất.

Ầm Ầm!!!

Dường như trời đất đang rung lắc.

Có điều.

Tề Minh đã giấu đi khí cơ của thiên địa bên này nhờ vào thuật đại thần thông

của Di Tinh Hoán Đẩu, ngăn cách triệt để mọi hành động mà Hắc Viêm tạo ra,

và không thể phát hiện ra bất cứ điều gì.

“Chủ nhân.”

Tiếng của Hắc Viêm vang lên trong đầu Tề Minh, “Giờ ta đã là Chân Long Hư

Không, đã phá bỏ cực hạn của Huyền Giới, cho nên phải nhận sự hạn chế của

thiên địa, không thể trở thành tiên sủng thực sự được.”

“Không sao.”

Tề Minh nhìn về phía Hắc Viêm đã tiến hoá thành Chân Long Hư Không, hắn

vô cùng hài lòng, càng nhìn càng thích, chân long chi khu to lớn chiếu vào tầm

mắt.

Đây chính là chân long thực sự.

Chân long Tam Trảo.

Cơ thể nó bò giống như dãy núi quanh co, bởi vì vừa lột xác tiến hoá thành

công mĩ mãn, cho nên tu vi của Hắc Viêm còn chưa khôi phục hẳn, cho dù là

vậy, cơ thể chân long cũng to lớn cả vạn mét.

Đầu nó to lớn, sừng nó hung tợn, còn có bộ râu phất phơ, vảy thì đen nhánh,

sương mù màu xám dày đặc bao phủ toàn thân.

“Đạt đến trình độ như vậy đã đủ mạnh rồi.”

Tề Minh nói: “Vả lại, cho dù ngươi đã là Chân Long Hư Không, muốn trở thành

tiên sủng, thì phải trải qua chín lần thiên kiếp khi ở cảnh giới Độ Kiếp, còn sớm

lắm, đừng vội.”

“Vâng, chủ nhân.”

Hắc Viêm trả lời.

“Ngươi trở về ô linh sủng, hãy mau chóng khôi phục tu vi và sức mạnh trước

đây đi.”

Tề Minh nói.

“Vâng.”

Hắc Viêm đáp.

Soạt!

Ánh sáng loé qua