Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 434: Phá tan tâm ma, Nhân Quả kiếp



Lâm Tiểu Quả hơi nâng cái cằm trong suốt như ngọc lên, trừng mắt nhìn Tề

Minh bằng đôi mắt rực rỡ phảng phất như ngôi sao lấp lánh, cần cổ thiên nga

trắng nõn, tư thái đẹp đẽ nhô ra từ trong chiếc áo len cao cổ màu xám nhạt,

được bao bọc bởi len mềm mại, nhẹ nhàng như hồng nhạn, ấm áp và thoải mái

lộ ra một chút da thịt trắng như tuyết, tinh sảo như gốm sứ, làm cho người ta

suy nghĩ xa vời.

“Ừm.”

Tề Minh mỉm cười, anh mở hộp cơm giữ nhiệt ra, bên trong là sủi cảo nhân cải

trắng thịt lợn anh thích ăn, ăn mấy cái, trên vị giác bừng lên hương vị quen

thuộc.

Nhưng mà.

Vẻ mặt Tề Minh cứng đờ.

Bởi vì.

Mùi vị của sủi cảo mất đi cảm giác chân thật.

Có thể nói.

Mùi vị của sủi cảo này giống như kiểu Tề Minh nghĩ nó là mùi vị gì, thì nó

chính là mùi vị đó, hơn hai nghìn năm đi qua, sủi cảo Lâm Tiểu Quả làm là mùi

vị gì?

Tề Minh chỉ còn lại một loại ký ức mơ hồ.

Cho nên.

Mùi vị của sủi cảo này cũng mơ hồ.

Trong nháy mắt.

Trong đầu Tề Minh lật lên sóng lớn ngập trời, những ký ức quan trọng bị che

giấu, sống lại toàn bộ vào lúc này, Tề Minh cũng hoàn toàn tỉnh ngộ.

Chính là một sơ hở nhỏ nhoi như vậy.

Tề Minh đã nhìn thấu ảo ảnh tâm ma.

“Tiểu Quả.”

Tề Minh phục hồi lại tinh thần, hắn chậm rãi thả đôi đũa trong tay xuống, đi đến

trước người Lâm Tiểu Quả, giơ tay phải lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi

má Lâm Tiểu Quả, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp của Lâm

Tiểu Quả, sâu trong ánh mắt, lộ ra tình yêu sâu đậm, và hơi có vẻ áy náy đau

khổ.

“Có thể được gặp lại em.”

Tề Minh hít sâu một hơi, giọng điệu khó giải thích được: “Thật tốt.”

Khuôn mặt tinh xảo của Lâm Tiểu Quả hơi phiếm hồng: “Cũng chỉ là hai ngày

không gặp mà thôi, còn không phải tại mỗi ngày anh đều ở lỳ trong văn phòng

bận rộn phần mềm treo máy gì đó của anh.”

“Đúng vậy.”

Tề Minh thả tay xuống: “Đều tại anh, tại sao anh cứ phải nghiên cứu phần mềm

treo máy gì đó chứ? Bởi vì cái phần mềm treo máy này, cuộc đời anh đã hoàn

toàn thay đổi.”

“Xin lỗi, Tiểu Quả.”

“Mặc dù anh biết em không phải là Tiểu Quả chân chính, nhưng anh vẫn muốn

nói một tiếng xin lỗi với em, anh không phải là một người đàn ông tốt, anh

chính là một tên vô dụng không chịu trách nhiệm nhất trên đời này.”

“Rõ ràng em đã theo anh nhiều năm như vậy rồi, rõ ràng em không để ý đến bất

kì thứ gì, em chỉ là bằng lòng ở cùng một chỗ với anh mà thôi, mà anh vẫn luôn

không thể hiểu tâm ý thật sự của em.”

“Anh chỉ nghĩ anh phải thành công, anh muốn cho em một cuộc hôn nhân hoàn

mỹ khiến cho tất cả mọi người đều hâm mộ, lại bất tri bất giác không để ý đến

cảm nhận của em.”

“Xin lỗi! Xin lỗi!”

“Bởi vì phần mềm treo máy, bây giờ thậm chí anh còn rời khỏi thế giới ban đầu,

xác suất, nghĩ đến chúng ta không thể gặp lại nhau được nữa.”

“Tha thứ cho anh! Tiểu Quả!”

Tề Minh hơi khép mắt lại, sâu trong đầu anh, các ký ức trên trái đất nổi lên

trong lòng, mặc dù anh luôn chạy trốn, nhưng ký ức này lại mãi mãi ở nơi sâu

nhất trong đầu anh.

Bởi vì tâm ma Thiên Địa Đại Đạo, hắn nhìn thẳng vào tâm ma nơi sâu nhất

trong nội tâm.

Không kìm được.

Khóe mắt Tề Minh, từ từ chảy xuống một giọt nước mắt.

Răng rắc! Răng rắc!

Sau đó.

Xung quanh Tề Minh.

Không gian xuất hiện vết nứt, môi trường xung quanh, đang dần dần mờ nhạt,

tất cả mọi thứ, đều đang dần dần sụp đổ, toàn bộ ảo cảnh tâm ma đang tán loạn.

“Tiểu Quả......”

Tề Minh mở mắt ra, nhìn bóng hình Lâm Tiểu Quả đang từ từ mơ hồ, gương

mặt Lâm Tiểu Quả lộ ra nụ cười, vẫy tay tạm biệt với Tề Minh.

Rồi sau đó.

Trước mặt Tề Minh.

Xuất hiện bóng hình cha mẹ của Tề Minh, còn có những người bạn tốt, từng

người bạn quen thuộc, bọn họ đều nở nụ cười, tạm biệt với Tề Minh.

Toàn bộ tan biến.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang bên tai.

Ảo cảnh tâm ma bị phá tan hoàn toàn.

Xung quanh.

Tề Minh đến một thế giới vắng vẻ, trong không gian này, tâm ma Thiên Địa Đại

Đạo xuất hiện, hắn đứng trước mặt Tề Minh, hắn mặc một bộ hắc y, ma khí

cuồn cuộn, dáng dấp giống hệt Tề Minh.

“Tề Minh.”

Tâm ma Thiên Địa Đại Đạo đang nhìn thẳng vào Tề Minh: “Ngươi đáng

chết!!!”

“Ồn ào!”

Ầm!

Tề Minh giơ tay, trong lòng bàn tay hắn, pháp lực hội tụ, thi triển ra thần thông

Chưởng Ác Ngũ Lôi, sấm sét lập lòe, hóa thành một đạo lôi quang khủng bố,

trực tiếp đánh lên trên người tâm ma Thiên Địa Đại Đạo.

Đùng đoàng!

Một tiếng nổ mạnh.

Tâm ma Thiên Địa Đại Đạo dưới ngũ lôi oanh đỉnh, trực tiếp hóa thành tro bụi,

tất cả đạo vận Thiên Địa Đại Đạo ẩn chứa đều bị Tề Minh hấp thu cảm ngộ.

Tề Minh rõ ràng đạt được thăng cấp.

Đồng thời.

Tề Minh phá tan tâm ma Thiên Địa Đại Đạo, hiểu ra bản thân, chứng được bản

ngã, đạt được giải thoát, triệt để tu bổ toàn bộ chỗ thiết hụt trên phương diện

tâm cảnh của Tề Minh.

Ong! Ong!!

Ý thức Tề Minh quay về, hắn mở mắt ra, ma khí xung quanh nhanh chóng tiêu

tan, Ma Vân bao phủ toàn bộ bình nguyên Huyền Thanh cũng tiêu tan trong

phút chốc, Ma Ảnh tan vỡ toàn bộ.

“Tâm Ma kiếp.”

Tề Minh trầm ngâm, tâm cảnh gợn sóng không kinh sợ, đã đạt đến trình độ viên

mãn: “Không ngờ, Tâm Ma kiếp của ta lại sẽ tích chứa ra tâm ma Thiên Địa Đại

Đạo, càng không ngờ tới, nguyên nhân ta nhìn thấy ảo cảnh tâm ma, lại sẽ là vì

một cái sủi cảo tầm thường.”

“Tiểu Quả...”

Tề Minh trầm tư: “Hơn hai nghìn năm đã trôi qua rồi, sợ rằng em đã sớm…...”

Tuổi thọ của người thường chỉ có trăm năm.

Hơn hai nghìn năm.

Chỉ sợ rằng đã sớm hai tay buông xuôi rồi.

Một tiếng thở dài.

Tề Minh thu liễm tâm thần.

“Ta đã vượt qua Tâm Ma kiếp rồi.”

“Ma Vân tiêu tan, Ma Ảnh tan biến, ma khí biến mất, quả thật hắn đã vượt qua

Tâm Ma kiếp rồi.”

“Tâm Ma kiếp khủng bố như vậy, bổn tọa còn cho rằng hắn không có cách nào

vượt qua được, nếu như không có cách nào vượt qua, trở thành Ma vật Chí Tôn,

vậy chính là một hồi tai họa khủng bố không gì sánh kịp.”

“Thật sự là quá dọa người rồi.”

“........”

Những Chí Tôn của Thiên Huyền châu thở phào nhẹ nhõm.

Nửa ngày sau.

Kiếp thứ năm của Cửu Cửu thiên kiếp: Nghiệp Lực kiếp đến.

Ong! Ong!