Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 506: Phân chia Tiên cảnh (2)



“Niệm Kiều Kiều là đệ tử ngoại môn của Khôi Lỗi nhất mạch thuộc một trong

một trăm lẻ tám mạch của Nguyên Thủy ma tông, chỉ có đạt tới cảnh giới Chân

Tiên mới có thể trở thành đệ tử ngoại môn, cảnh giới Tiên Nhân cũng chỉ có thể

làm một tạp dịch nho nhỏ ở Nguyên Thủy ma tông.”

“Mạch chủ của Khôi Lỗi nhất mạch tên là Thiên Khôi Ma Vương, thực lực và

tu vi đương nhiên là đạt tới cấp độ Tiên cảnh đỉnh, cũng chính là cảnh giới Tiên

Vương Thượng Giới.”

Kế tiếp.

Tề Minh cần đi tới Thiên Khôi Thánh Sơn để bàn giao nhiệm vụ ẩn nấp Niệm

Kiều Kiều nhận vào một nghìn năm trước.

Bởi vì nếu như Tề Minh không đi bàn giao nhiệm vụ, nhất định sẽ bị Khôi Lỗi

nhất mạch của Nguyên Thủy ma tông điều tra, nếu bị nhận ra, chỉ sợ Tề Minh

không trốn thoát khỏi Ma Vực của Nguyên Thủy ma tông được.

Hơn nữa.

Tề Minh cũng đã chuẩn bị bắt đầu hành động.

Hắn muốn đổi một thân phận khác.

Đầu tiên.

Tề Minh đi Thiên Khôi Thánh Sơn, cách Khôi Nô Phong rất xa, phạm vi Ma

Vực của Nguyên Thủy ma tông cực kỳ rộng lớn, cụ thể lớn bao nhiêu, Tề Minh

cũng không biết.

Nhưng mà với tốc độ của Tề Minh.

Nửa giờ sau.

Tề Minh đã đến Thiên Khôi Thánh Sơn, ngọn Thiên Khôi Thánh Sơn này cực

kỳ hùng vĩ cao lớn, đỉnh núi chọc thẳng vào bầu trời, chỉ tính phạm vi mà Tề

Minh có khả năng nhìn thấy cũng đã vượt quá độ cao mười vạn mét.

Kế tiếp.

Tề Minh phải đi Nhiệm vụ đường ngoại môn của Thiên Khôi Thánh Sơn, bàn

giao nhiệm vụ ẩn nấp, báo cáo toàn bộ tin tức khi Niệm Kiều Kiều ẩn nấp ở

Cửu Châu tiên triều một nghìn năm này.

Đây xem như là hoàn thành một bộ phận của nhiệm vụ ẩn nấp, đạt được phần

thưởng tương ứng, đại khái là một vạn viên tiên linh hạ phẩm, và một chiếc ma

bảo Chân Tiên cảnh.

Nói thật.

Những phần thưởng này đối với Tề Minh mà nói hoàn toàn chính là có thể có

hoặc không.

“Niệm sư muội.”

Tề Minh mới vừa đi ra từ Nhiệm vụ đường ngoại môn, đối diện đã có một nam

tử thanh niên khuôn mặt âm nhu đi đến, vẻ mặt tươi cười, trong mắt có vẻ quý

mến.

“Dương sư huynh.”

Mặt Tề Minh nở nụ cười.

Hiển nhiên.

Nam tử thanh niên khuôn mặt âm nhu trước mắt này tên là Dương Thiên Hi,

cũng là đệ tử ngoại môn của Khôi Lỗi nhất mạch, có tu vi Chân Tiên hậu kỳ.

Quan trọng nhất là.

Dương Thiên Hi giống với Niệm Kiều Kiều, bọn họ là người phi thăng từ Hạ

Giới, đến từ Vĩnh Dạ Giới, vào ba nghìn năm trước, bọn họ cùng bái vào

Nguyên Thủy ma tông, trải qua thời gian ba nghìn năm, đạt tới cảnh giới hiện

tại, trở thành đệ tử ngoại môn của Khôi Lỗi nhất mạch thuộc Nguyên Thủy ma

tông.

“Chúng ta đã có một thời gian không gặp rồi nhỉ.”

Dương Thiên Hi nói: “Từ sau khi sư muội ngươi nhận nhiệm vụ ẩn nấp của

ngoại môn, sư huynh ta thật sự là lo lắng, sợ ngươi sẽ bại lộ, thậm chí bị Tiên

Tướng của Cửu Châu tiên triều đuổi giết.”

“Cám ơn sư huynh quan tâm.”

Tề Minh cười khẽ nói: “Nhiệm vụ ẩn nấp hoàn thành cũng không tốt, ẩn nấp

nghìn năm, thật vất vả có thể trà trộn vào bên trong Cửu Châu tiên triều, lại vẫn

bị phát hiện, còn may lúc trước ta đã chuẩn bị sẵn đường lui, bằng không thì đã

thật sự không về được.”

“Vậy là tốt rồi.”

Dương Thiên Hi khẽ gật đầu: “Sư muội, không gặp lâu như vậy, muốn đến phủ

của ta ngồi một chút hay không?”

“Được.”

Tề Minh cười đáp lại.

Soạt! Soạt!

Tề Minh và Dương Thiên Hi cùng rời khỏi Thiên Khôi Thánh Sơn, bay đi cả

đường, một giờ sau, đã tới được động phủ Thiên Mục Phong của Dương Thiên

Hi.

Phải biết rằng.

Niệm Kiều Kiều và Dương Thiên Hi đều phi thăng lên từ Vĩnh Dạ Giới, quan

hệ của hai người bọn họ vô cùng tốt, có thể nói là đã từng đồng sinh cộng tử.

Cho nên.

Dương Thiên Hi không hề đề phòng Niệm Kiều Kiều do Tề Minh ngụy trang

thành.

Vào buổi tối.

Ở bên trong phủ.

“Di Tinh Hoán Đẩu.”

Vù!

Tề Minh trực tiếp đánh lén Dương Thiên Hi, đầu tiên là vung tay trái lên, vật

đổi sao dời, không gian bốn phía thay đổi, lực thần thông che phủ, thay đổi

Thiên Cơ của một mảng thiên địa này, che lấp tất cả.

“Sư muội, ngươi…”

Dương Thiên Hi quá sợ hãi, ban đầu hắn nghĩ hôm nay có thể tiến thêm một

bước trong quan hệ với sư muội, lại không nghĩ rằng sẽ biến thành tình huống

bây giờ.

“Đại Tai Nạn Thuật.”

Ầm!

Tề Minh đập xuống một chưởng, không chút do dự, sức mạnh của Đại Thần

Thông Thuật bùng nổ, mà còn đạt tới cảnh giới áo nghĩa trình độ cực hạn của

Đại Thần Thông Thuật.

Cho nên nói.

Cho dù Tề Minh chỉ là cảnh giới Đại Thừa, mà Dương Thiên Hi là cảnh giới

Chân Tiên, sức mạnh một chiêu này của Tề Minh cũng không phải là thứ

Dương Thiên Hi có thể chống lại.

Quan trọng nhất là.

Dương Thiên Hi bị Tề Minh đánh lén trong lúc không hề đề phòng.

“Không!!!”

Dương Thiên Hi hoảng sợ, tràn ngập không cam lòng, hắn làm sao cũng không

nghĩ ra, sư muội đã từng cùng hắn đồng sinh cộng tử lúc trước vậy mà lại đánh

đòn chí mạng với mình: “Sư muội, tại sao ngươi phải làm như vậy?!!”

“Dương Thiên Hi, ta cũng không phải là Niệm sư muội của ngươi.”

Vù!

Ánh sáng trắng trên người Tề Minh lóe lên, thu thần thông Thai Hóa Dịch Hình

lại, biến trở về hình dạng của chính mình: “Niệm sư muội của ngươi sớm đã

chết rồi.” “Ngươi… Ngươi…”

Dương Thiên Hi hoàn hồn, hắn rống giận một tiếng, dưới sự phẫn nộ cực kỳ,

pháp lực Chân Tiên cuồn cuộn trong cơ thể bùng nổ trong khoảnh khắc, sau đó

biến đổi ra một con rết nghìn mắt trông rất sống động, lập tức giết về phía Tề

Minh: “Rốt cuộc ngươi là ai? Niệm sư muội của ta ở đâu?!”

Ầm!

Một chưởng này của Tề Minh đập xuống, Đại Tai Nạn Thuật ở giữa lòng bàn

tay của hắn biến đổi ra lỗ xoáy đen, nuốt hết tất cả, biến mất tất cả, cắn nuốt hết

con rết nghìn mắt.

“A!!!”

Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên.

Dưới tình huống Tề Minh đang đánh lén, với sức mạnh của Đại Tai Nạn Thuật,

chỉ dùng một chiêu đã đánh tan chiêu thức của Dương Thiên Hi, nuốt lấy

Dương Thiên Hi lần nữa.

“Không!!!”

Dương Thiên Hi phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, tràn ngập

không cam lòng và phẫn nộ, hắn đã hiểu được: “Là ngươi! Là ngươi giết Niệm

sư muội! Còn ngụy trang thành Niệm sư muội!”

“Chết cho ta!!”

Vù! Vù!

Lúc sắp chết.

Dương Thiên Hi mới phản ứng lại, trong ánh mắt tràn ngập thù hận và sát ý, sau

đó, hắn khơi ra bí pháp, muốn tự bạo, đồng quy vô tận với Tề Minh.

“Buồn cười.”

Tề Minh hừ lạnh, giọng điệu khinh thường, vừa nghĩ trong lòng, pháp lực mãnh

liệt, ở khoảng không trên đầu hắn, chạy ra một tia thanh khí, biến đổi ra ba pháp

thân.

Đúng là pháp thân Tam Thanh.

“Đại Tai Nạn Thuật.”

Vù! Vù! Vù!!!