Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 520: Gọt đi tam hoa, Thiên Nhân Ngũ Suy



Tề Minh tâm niệm chợt động, đã đóng lại cảnh tượng của phó bản trò chơi,

không tiếp tục chú ý nữa, bởi vì hiện tại Tề Minh đã cảm nhận được rõ ràng,

xung quanh có rất nhiều thành viên của các đại thế lực đã tiến vào sơn mạch Kỳ

Liên.

Hơn nữa.

Còn có không ít Tiên Nhân đã đến nơi Tề Minh đang ở.

“Thu.”

Tay phải Tề Minh chợt vung, động phủ Thiên Tiên đằng sau hắn đã bị thu vào,

đặt vào trong kho vật phẩm, ánh mắt loé lên, tay lớn của hắn chợt vung, Đại

Thần Thông Thuật của Di Tinh Hoán Vũ thi triển ra, thay đổi tình huống xung

quanh, che giấu thiên cơ, ẩn tàng hành tung.

Hiển nhiên.

Tu vi của Tề Minh đột phá, đã lộ ra một tia khí cơ, dẫn đến thiên địa dị tượng,

mặc dù những Đại La Kim Tiên và các Kim Tiên kia không thể khoá chặt Tề

Minh, nhưng lại có thể xác định ở sơn mạch Kỳ Liên.

Cho nên.

Các đại thế lực xung quanh Cổ Tiên thành đều đã phái đến không ít thành viên

tiến vào sơn mạch Kỳ Liên để điều tra thực hư, thậm chí đã tiến hành phong toả

toàn bộ sơn mạch Kỳ Liên.

Dưới loại tình huống này.

Bất kì sinh linh nào muốn rời khỏi sơn mạch Kỳ Liên, đều sẽ bị vặn hỏi và điều

tra kĩ càng.

Soạt!

Bóng dáng Tề Minh bay lên không trung, Phi Thân Thác Tích, chuẩn bị rời khỏi

sơn mạch Kỳ Liên, nhưng lại vừa mới trốn ra không bao lâu, đã bị mấy vị tồn

tại Chân Tiên cảnh cản lại đường đi.

“Đứng lại.”

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Vẫn là dừng lại một chút đi.”

Ba vị Chân Tiên hậu kỳ, phục sức trên người bọn họ rất thống nhất, chính là đệ

tử hạch tâm của Cổ Tiên Tông, ở trong Cổ Tiên Tông, cảnh giới Chân Tiên sẽ

có thể trở thành đệ tử hạch tâm.

“Ba vị Chân Tiên đại nhân.”

Tề Minh dừng lại, nhưng tạm thời hắn không có ý nghĩ nổi lên xung đột với Cổ

Tiên Tông, cho nên vẫn coi như là cung kính hành một lễ, “Không biết cản tại

hạ lại là vì chuyện gì?”

“Sơn mạch Kỳ Liên đã xuất hiện thiên địa dị tượng, các đại nhân vật của các đại

thế lực đã khoá chặt sơn mạch Kỳ Liên, hơn nữa đã phong toản toàn bộ sơn

mạch Kỳ Liên.”

Một tên đệ tử hạch tâm mặt chữ điền trong đó trầm giọng nói: “Bất kì sinh linh

nào muốn rời khỏi sơn mạch Kỳ Liên, đều phải trải qua tra xét.”

“Hơn nữa.”

“Vừa rồi bọn ta thấy ngươi vội vàng gấp gáp, vô cùng đáng nghi.”

“Giao túi trữ vật của ngươi ra đây.”

“Đúng vậy.”

“Giao túi trữ vật của ngươi ra đây, bọn ta tra xét cẩn thận một chút, nếu như

không có vấn đề gì, ngươi sẽ có thể rời khỏi, bằng không, hậu quả ngươi rất rõ

ràng.”

“Ba vị đại nhân nặng lời rồi.”

Tề Minh không hề từ chối, hắn tâm niệm chợt động, tuỳ tiện lấy ra một túi trữ

vật từ trong kho vật phẩm, bên trong chỉ là được trang bị một vài đồ vật không

quan trọng và không đáng tiền lắm, đưa cho ba tên đệ tử hạch tâm của Cổ Tiên

Tông trước mắt này, “Đây chính là túi trữ vật của tại hạ, tại hạ quả thực không

đáng tra xét gì đó đâu.”

“Có đáng tra xét hay không là do bọn ra quyết định.”

Đệ tử hạch tâm mặt chữ điền cầm lấy túi trữ vật trong tay Tề Minh, pháp lực

quét một cái, nhíu máy lại, “Sao lại chỉ có chút đồ này.”

“Bỏ đi.”

Hắn đã lấy đi hết toàn bộ đồ trong túi trữ vật, lại giống như ném rác, ném túi trữ

vật về cho Tề Minh, “Nhanh chóng cút đi, đừng để bọn ta lại nhìn thấy ngươi

nữa.”

Tề Minh nhận lấy túi trữ vật, khẽ nhíu mày lại, vẫn là không phát tác, thu túi trữ

vât vào, vượt qua ba người bọn họ, bèn muốn rời đi.

“Đợi một chút.”

Lúc này.

Tên nam tử mũi khoằm gầy gò khác kia lại gọi Tề Minh lại, trên mặt mang theo

một tia nụ cười, “Vừa rồi ta mới chú ý đến thuật Phi Độn của ngươi, trông có vẻ

khá quen mắt, vô cùng giống một môn thuật Phi Độn ta đánh rơi khi xưa, hiện

tại ngươi mau mau nói ra thuật Phi Độn của ngươi cho ta nghe thử xem.”

“Các ngươi có hơi quá rồi đấy.”

Tề Minh hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ba tên đệ tử hạch tâm của Cổ

Tiên Tông trước mắt, “Một mực nhượng bộ quả nhiên chỉ sẽ khiến người khác

ngày càng táo tợn.”

“Ha ha ha…”

Đệ tử hạch tâm mặt chữ điền cười lớn, vẻ mặt châm chọc, giọng điệu chế giễu

nói: “Bọn ta đã hơi quá à? Ngươi đang nói bọn ta sao?”

“Bọn ta chính là đệ tử hạch tâm của Cổ Tiên Tông, mà ngươi chẳng qua chỉ là

một tán tiên không gia nhập vào bất kì thế lực nào, tu vi càng là chỉ có Tiên

Nhân sơ kỳ, cho dù bọn ta đã hơi quá ngươi lại có thể thế nào chứ?”

“Đừng phí lời.”

Nam tử mũi khoằm gầy gò trầm giọng nói: “Mau chóng nói ra sạch sành sanh

thuật Phi Độn của ngươi, bằng không, ngươi đừng hòng đi nữa.”

“Khụ khụ...”

Tên đệ tử hạch tâm cuối cùng kia khẽ ho một tiếng, dùng giọng điệu tốt bụng

khuyên bảo: “Bảo ngươi nói ra thì nhanh chóng nói ra đi, thành thật có chỗ tốt

với ngươi.”

“Hay cho đệ tử hạch tâm của một Cổ Tiên Tông.”

Tề Minh ngược lại là bình tĩnh lại, không có bất kì tức giận nào, bởi vì ở trong

mắt Tề minh, ba tên đệ tử hạch tâm của Cổ Tiên Tông trước mắt này đã là

người chết rồi.

Vốn dĩ không muốn nổi lên xung đột, nhưng đối phương cứ muốn tìm chết, Tề

Minh cũng đã hết cách rồi.

“Ở trong phạm vi của Cổ Tiên Tông, Cổ Tiên Tông các ngươi đã làm mưa làm

gió quá lâu, đã hoàn toàn không coi những thế lực và Tiên Nhân khác ra gì,

càng ngày càng duy ngã độc tôn rồi.”

“Ha ha ha…”

“Phải thì lại thế nào?”

“Toàn những lời nói nhảm, xem ra không cho ngươi một chút giáo huấn thì

ngươi không biết lợi hại.”

Vù!

Giọng nói vừa dứt.

Tên nam tử mũi khoằm gầy gò kia đã muốn ra tay với Tề Minh, tay phải hắn

duỗi ra, pháp lực Chân Tiên mênh mông vận chuyển, ở trên đỉnh đầu hắn, đã lơ

lửng ra tam hoa Thiên Địa Nhân.

Uy thế rất mạnh.

“Tự tìm đường chết.”

Tề Minh lắc đầu, trầm giọng nói: “Phúc đức của các ngươi đã tận rồi.”

“Trảm Đạo Thuật.”

Soạt!

Tay phải Tề Minh chợt vung, thi triển ra pháp thuật thần thông, hắn cũng xuất

kiếm chỉ, kiếm chỉ như đao như kiếm, có một cỗ lực Thiên Địa Đại Đạo đi theo.

Thế là.

Kiếm chỉ này đã vạch qua bầu trời mênh mông.

Có một làn sóng gợn vô hình rung động ra.

Vù!

Ngay lập tức.