Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 539: Giết chết tất cả, chấm dứt nhân quả (2)



Đám người Ân Phi quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin tha thứ. Trong tình huống

như vậy, dù có muốn chạy thì bọn họ cũng chạy không thoát, chỉ có thể quỳ

xuống cầu xin tha thứ mới có thể giành được một con đường sống.

“Nực cười.”

“Nếu cầu xin tha thứ có tác dụng, vậy thì còn tu hành để làm gì?”

“Tự làm bậy không thể sống.”

Đám người Hoắc Trường Thanh lạnh lùng nói.

Bởi vì.

Tề Minh hạ lệnh cho nhóm người Hoắc Trường Thanh là giết chết tất cả những

Tiên Nhân có mặt ở đây, vì thế, đám người Hoắc Trường Thanh không thể nào

nhẹ tay được.

“Ta… Ta là Huyền Tiên của Ngân Sí Dạ Xoa tộc, ngươi.. nếu các ngươi giết ta,

Ngân Sí Dạ Xoa tộc chắc chắn sẽ không để yên đâu.”

Ân Phi gào lên trong kiềm chế.

“Không… Không sai!”

Tên cường giả Huyền Tiên kia của Tử Phủ môn cũng lên tiếng uy hiếp: “Ta

cũng là Huyền Tiên của Tử Phủ Môn, Tử Phủ Môn và Ngân Sí Dạ Xoa tộc

giống nhau, đều là thế lực đứng hàng đầu, có lão tổ tông Đại La Kim Tiên. Nếu

các ngươi giết bọn ta, chẳng khác nào đang tuyên chiến với Ngân Sí Dạ Xoa tộc

và Tử Phủ môn.”

“Ta khuyên các ngươi nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”

“...”

Những Tiên Nhân của bốn thế lực lớn khác cũng đang trầm giọng đe dọa.

“Giết!”

“Không biết sống chết!”

“Thiên Tai thần thông thuật!”

“Chí Âm thần thông thuật!”

“Thái Cực thần thông thuật!”

“...”

Ầm! Ầm! Ầm!

Ánh mắt nhóm người Hoắc Trường Thanh lạnh lùng, vốn không hề có một chút

gợn sóng nào, ra tay nhanh chóng.

Hiện tại Tề Minh không hề sợ bốn thế lực lớn trong Cổ Tiên thành, nên biết, Tề

Minh có được Thiên Đạo chi bảo: Cánh cửa thời không hộ thân, đồng thời lại

nắm giữ Đại thần thông thuật vô thượng: Vô Thượng Nhân Quả thuật, cho dù là

Đại La Kim Tiên, giờ Tề Minh cũng có đủ tự tin để đánh một trận.

Đương nhiên.

Bất chấp kết quả cuối cùng của trận chiến.

Tề Minh tự tin rằng mình có thể trốn thoát trong tay của Đại La Kim Tiên.

“A!”

“Không!”

“Ta liều mạng với các ngươi! A! Tại sao có thể mạnh như vậy? Pháp thuật của

ta, thần thông của ta, tất cả đều không phải là đối thủ, tất cả đều không thể ngăn

cản!”

“Mau trốn đi!”

Phụt! Phụt!

Tiếng hét thảm thiết thê lương vang lên.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Đám người Ân Phi đã chết hết, tất cả đều chết trong tay nhóm người Hoắc

Trường Thanh, vẫn còn có vài tên Chân Tiên muốn chạy trốn, nhưng vốn là hy

vọng hão huyền.

Như thế.

Nhóm người Hoắc Trường Thanh ra tay, giết chết tất cả cường giả Tiên cảnh

đuổi giết Cổ Minh Vân, những khối thi thể nằm la liệt xung quanh khoảng sân

này.

Xung quanh.

Lại càng hỗn độn hơn thế, không ít kiến trúc sụp đổ, trên mặt đất là từng vết

chém, từng vết nứt, đủ loại cảnh tượng.

Máu chảy thành dòng.

Trong không khí tanh mùi máu.

Những đường máu tụ lại thành vũng.

“Chủ nhân.”

Đám người Hoắc Trường Thanh cúi đầu hành lễ về hướng khoảng sân, đồng

thanh nói: “Tất cả kẻ địch đều đã bị tiêu diệt, chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ

do ngài dặn dò.”

“Ừ.”

Tiếng nói của Tề Minh truyền ra: “Làm tốt lắm.”

“Nhưng…”

Tề Minh hơi trầm ngâm: “Chuyện này chỉ mới bắt đầu mà thôi, nhân quả dây

dưa, nghiệp chướng bùng nổ, kiếp nạn đã nổ ra.”

“Chuyện này chỉ là ngòi nổ.”

Càng nên nói là.

Những cường giả phúc vận đã kiệt quệ, nghiệp chướng quấn thân, cận kề Thiên

Nhân Ngũ Suy đó rất dễ sẽ bị ảnh hưởng bởi tai họa, tâm trí bị che đậy, rồi tạo

ra đủ loại hàng vi nhìn có vẻ vô cùng ngu xuẩn, như tự tìm đến cái chết.

Cũng giống như lúc nãy.

Đám người Sư Khiếu Thiên và Ân Phi, đúng là vì phúc vận của bọn họ không

đủ, nghiệp chướng quấn thân, nhân quả dây dưa, trong tai họa đã bị ảnh hưởng,

bị che mờ tâm trí nên tự tìm đường chết, tất cả đều bị đám người Hoắc Trường

Thanh giết chết.

Nếu như.

Đám người Sư Khiếu Thiên có đủ phúc vận, sẽ nhìn thấy rất rõ sự huyền ảo và

khác thường của Tiểu chu thiên tinh đấu đại trận, bọn họ sẽ không bao giờ dám

xúc phạm Tề Minh một cách dễ dàng, huống chi là sẽ bởi vì một hạt sen của

Công Đức Khí Vận Kim Liên mà đánh đổi cả tính mạng của bản thân.

Vì thế.

Đây là điểm đáng sợ của phúc vận không đủ, nghiệp chướng quấn thân.

Đến lúc đó.

Ngươi sẽ tự mình tìm đến cái chết.

“Cảm ơn tiền bối, rất cảm ơn tiền bối…”

Hiện giờ.

Cổ Minh Vân đã hoàn hồn từ trong sự hoảnh sợ và kinh ngạc, hắn nhanh chóng

bình tĩnh lại, quỳ xuống đất, dập đầu về phía cuối khoảng sân, trong đầu hắn vô

cùng tỉnh táo, đôi mắt hắn càng sáng hơn, hắn lấy Công Đức Khí Vận hạt sen từ

trong ngực ra, cung kính dâng lên: “Đây là Công Đức Khí Vận hạt sen mà vẫn

bối may mắn nhận được ở hải vực Huyền Minh, vãn bối nguyện dâng tặng hạt

sen này cho tiền bối.”

“Không cần.”

Giọng nói của Tề Minh truyền ra: “Mặc dù Công Đức Khí Vận hạt sen không

tệ, quả thực là một thiên địa linh bảo hiếm có, nhưng đối với ta thì không có tác

dụng gì, ta có cũng vô dụng.”

“Cổ Minh Vân.”

“Hôm nay ta cứu ngươi một mạng, triệt để chấm dứt nhân quả giữa chúng ta. Vì

thế, từ hôm nay trở đi, nhân quả giữa ta và ngươi sẽ hoàn toàn kết thúc, từ nay

về sau ngươi tự thu xếp cho ổn thỏa.”

“Tiền bối…”

Cổ Minh Vân giật mình một cái, trong âm thầm, hắn cảm nhận được một thứ gì

đó khó có thể hình dung được từ trên người mình trôi đi, khiến hắn không còn

cảm giác an toàn như trước nữa.

Trước đây.

Cổ Minh Vân cảm thấy bản thân như được trời đất coi trọng, dù làm chuyện gì,

hắn đều có cảm giác rằng mình chắc chắn sẽ thành công, loại cảm giác bí ẩn và

không thể giải thích được.

Mà lúc này.

Loại cảm giác này đã hoàn toàn biến mất.

Tâm trạng của Cổ Minh Vân vô cùng mất mát, vào lúc này, hắn mới hiểu rõ

ràng, bản thân nhặt được hạt vừng mà đánh mất quả dưa, hắn vì một viên Công

Đức Khí Vận hạt sen mà mất đi sự che chở của Tề Minh.

Từ nay về sau.

Hắn sẽ không còn giống như nhận được sự trợ giúp của trời, hắn sẽ dần biến

mất khỏi đám đông.

Trên thực tế.

Đó chính là nhân quả tuần hoàn.

Độ lượng của Cổ Minh Vân không đủ, tức là chỉ có thể đạt đến trình độ hiện tại,

khó có thể tiến xa hơn, vì thế lúc này mới làm ra chuyện này.

“Vâng, tiền bối.”

Cổ Minh Vân cúi đầu, trong lòng hắn thở dài, sau đó thu Công Đức Khí Vận hạt

sen trong tay lại, cất vào trong ngực, cung kính đứng một bên.

Vù! Vù!

Và lúc này.