Phần Mềm Treo Máy: Ta Bất Tri Bất Giác Liền Vô Địch

Chương 91



Lại phân công cho bọn họ nhiệm vụ tạp dịch tương ứng.

Cuối cùng thì dẫn bọn họ đến ở tứ đại viện tạp dịch “Giáp Ất Bính Đinh” của

Thanh Vân phong, điều chào đón bọn họ chính là ba năm cuộc đời tạp dịch.

Trong đó.

Sẽ có đệ tử tạp dịch bộc lộ tài năng, nhưng phần lớn đều sẽ bị đuổi xuống núi.

Ngay sau đó.

Pháp Thuyền bay lên không trung.

Lập tức đi đến giữa sườn núi.

Mười hai vị trưởng lão ngoại môn dẫn theo các đệ tử ngoại môn mới gia nhập

xuống thuyền, những thủ tục cần làm cũng không nhiều, cần ghi danh xác định

thân phận, lại cấp cho một ít phúc lợi, vân vân.

Nhưng mà.

Đệ tử ngoại môn không cần làm nhiệm vụ tạp dịch, nhưng mà bọn họ muốn đạt

được càng nhiều tài nguyên tu luyện, lại cần nhận nhiệm vụ ở “Nhậm Vụ

Đường”, hoàn thành nhiệm vụ để đạt được phần thưởng tài nguyên.

Các loại nhiệm vụ có rất nhiều.

Ví dụ như bắt yêu thú, thu thập linh dược, hoặc là đi ra thế giới bên ngoài trấn

giữ một phương, cũng có thể dọn dẹp ma tu và yêu vật làm loạn ở thế giới bên

ngoài vân vân.

Pháp Thuyền tiếp tục đi lên.

Đi đến nội môn viện.

Thân phận của đệ tử nội môn thì cao hơn, mỗi tháng có thể lấy được thêm nhiều

tài nguyên từ tông môn, nhưng mà chế độ của nội môn viện và ngoại môn viện

không khác là bao, muốn đạt được càng nhiều tài nguyên tu luyện, đều phải cần

tự mình đi làm nhiệm vụ mới được.

Tất cả đệ tử nội môn xuống thuyền, theo đám người Đàm trưởng lão dẫn đi ghi

danh.

Vù!

Lúc này.

Phượng Hi tiên tử đến.

“Ngu Tuyết Lan.”

Phượng Hi tiên tử gọi to.

“Sư tôn.”

Sau khi Ngu Tuyết Lan nghe thấy, lúc này mới bước ra khỏi phòng.

“Đi theo ta.”

Vù!

Phượng Hi tiên tử vung cánh tay trắng nõn nà lên, có một luồng linh lực tuôn ra

bao vây lấy Ngu Tuyết Lan, trực tiếp bay lên không trung, đi đến đỉnh núi

Thanh Vân phong.

Từ đầu đến cuối.

Phượng Hi tiên tử cũng không chào hỏi đám người Tề Minh.

“Chậc chậc.”

Tề Minh cũng thốt lên một câu, “Vị Phượng Hi tiên tử này thật đúng là lạnh

lùng.”

“Khụ khụ.”

Lữ Thanh Nhan ho nhẹ, nói: “Sư đệ, không thể ở sau lưng nghị luận Phượng Hi

tiên tử, ngươi có biết thân phận và lai lịch của Phượng Hi tiên tử là gì không?”

“Ồ.”

Tề Minh quan tâm, “Sư tỷ ngươi biết sao?”

“Ừm.”

Lữ Thanh Nhan gật đầu, “Phượng Hi tiên tử là nghĩa nữ mà Thái thượng trưởng

lão Vô Trần chân nhân của Thiên Khải tông thu nhận, trước kia khi chưa đến

Thanh Vân phong làm trưởng lão chân truyền, nàng chính là đệ tử chân truyền

của Thiên Khải tông, tu vi và thực lực cũng vô cùng mạnh.”

“Cho dù là sư tôn cũng không hẳn là đối thủ của nàng.”

“Nghĩa nữ của Thái thượng trưởng lão.”

Tề Minh sửng sốt, “Thân phận và lai lịch kia đúng là không tầm thường.”

“Sư tỷ.”

Tề Minh dò hỏi: “Ta vừa mới nghe ngươi nói “đệ tử chân truyền của Thiên Khải

tông”, trong chuyện này còn có ý nghĩa sâu xa gì?”

“Ngươi mới vừa trở thành đệ tử chân truyền của Thanh Vân phong một tháng,

ngươi không biết những chuyện này cũng rất bình thường.”

Lữ Thanh Nhan giải thích sự nghi hoặc của Tề Minh: “Thiên Khải tông chia ra

mười hai Phong, nhưng ở trên mười hai Phong còn có “Thiên Khải tiên sơn”, đó

mới là “chủ tông” của Thiên Khải tông, mười hai Phong chỉ có thể xem là

“phân tông”.”

“Qua mười năm nữa, đến “chân truyền đại bỉ”.”

“Đến lúc đó.”

“Đệ tử chân truyền của mười hai Phong sẽ tề tụ ở “Thiên Khải tiên sơn”, tổ

chức một trận tỷ thí long trọng, ở trong trận “chân truyền đại bỉ” này, đệ tử chân

truyền có màn thể hiện cực kỳ xuất sắc và giành sự nổi bật mới có cơ hội tiến xa

hơn, tiến vào “Thiên Khải tiên sơn”, trở thành “đệ tử chân truyền của Thiên

Khải tông”.”

Vì thế.

“Thân phận và địa vị của đệ tử chân truyền của Thiên Khải tông cao hơn một

bậc so với đệ tử chân truyền của mười hai Phong, đủ để ngang hàng với trưởng

lão chân truyền của mười hai Phong rồi.”

“Thì ra là như vậy.”

Tề Minh căn bản đã hiểu rõ.

“Sư đệ, ta tiễn ngươi trở về Lạc Vân phong nhé?”

Lữ Thanh Nhan hỏi.

“Sư tỷ, ngươi không cần dẫn Nguyên Phượng đi ghi danh sao?”

Tề Minh nói.

“Không cần.”

Lữ Thanh Nhan nói: “Giao cho đám người Đàm trưởng lão hỗ trợ là được rồi.”

“Vậy thì làm phiền sư tỷ rồi.”

Tề Minh nói.

“Chuyện nhỏ thôi.”

Vù!

Lữ Thanh Nhan vung tay phải lên, Pháp Thuyền Thanh Vân phong xẹt qua

không trung, khoảng cách mười dặm gần như trong nháy mắt đã đến, ngay lập

tức dừng lại trên đỉnh núi Lạc Vân phong.

Tề Minh nhảy xuống thuyền, vững vàng đáp xuống cửa Lạc Vận động phủ, sau

đó xoay người vẫy tay với Lữ Thanh Nhan, nói lớn: “Sư tỷ, ngươi trở về đi!”

“Được!”

Lữ Thanh Nhan mỉm cười phất tay ngọc, pháp thuyền lập tức rời đi.

“Cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi!”

Tề Minh thở phào nhẹ nhõm. Hoắc Trường Thanh và Biên Bức Đại Yêu cùng

nhau xuất hiện, Huyết Sát Lệ Quỷ cũng hiện ra, như một âm hồn tóc dài bay lơ

lửng trên không trung.

Ngay sau đó.

Tề Minh đi vào động phủ, vào phòng bế quan ngồi xuống. Suy nghĩ của hắn vừa

chuyển, lập tức lấy ra từng cái từng cái túi trữ vật hạ phẩm từ trong kho vật

phẩm, thậm chí còn có cả vài túi trữ vật trung phẩm.

Có thể nói.

Lần này tham dự Thịnh hội Thiên Khải.

Thu hoạch của Tề Minh lớn hơn nhiều so với dự tính.

Thế là.

Tề Minh bắt đầu sắp xếp lại thu hoạch lần này với tâm trạng vô cùng vui sướng.

Nhìn thấy từng viên linh thạch trong túi trữ vật khiến nụ cười trên mặt Tề Minh

càng sâu hơn.

Ở bên ngoài.

Cách Thiên Khải tông hơn nghìn dặm là Ma Sơn Hắc Liên, Hắc Liên ma giáo

được Hắc Liên ma quân sáng lập ra nằm ở nơi này. Lúc này, ở sâu trong hang

động Ma Sơn.

Vù! Vù! Vù!

Chỉ thấy.

Từng đóa hắc liên nở rộ, bén rễ trong không trung, từng đợt khí tức tà dị tuôn ra

ào ạt. Ở chính giữa những đóa hắc liên xuất hiện một bóng người với mái tóc bù

xù.

Đối phương mặc hắc y, mái tóc dài tung bay trong gió, uy lực vô cùng mạnh

mẽ.

Hắn chính là Hắc Liên ma quân.

Soạt!

Bỗng nhiên.

Có một đạo lưu quang xẹt qua không trung, Hắc Liên ma quân đưa tay nắm lấy,

đạo lưu quang này lập tức rơi vào trong tay hắn. Thì ra đây là một con hạc giấy

được gấp bằng phương pháp và kỹ thuật đặc biệt.

Mở hạc giấy ra.

Thông tin được ghi bên trong xuất hiện trước mắt Hắc Liên ma quân.

“Lại thất bại.”