Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 110: Thẳng thắn



Cố Dao suy nghĩ, Sở Thanh Phong là chừng nào thì bắt đầu hoài nghi mình, cẩn thận ngẫm lại hẳn là trước chiến dịch truy quét, mình ở WC gọi điện thoại, lúc ấy Sở Thanh Phong lại không hề biểu hiện ra ngoài, còn một mực âm thầm may mắn, không nghĩ rằng Sở Thanh Phong ẩn sâu như vậy, mình một chút cũng không nhìn ra, mới tưởng tượng thôi đã lạnh run cả người.

Cô không phải không có nghĩ tới, Sở Thanh Phong chỉ tra danh sách cuộc gọi của cô mà thôi, nàng hẳn là còn chưa có chứng cớ xác thực, bản ghi chép của cô không thể xem là xảy ra vấn đề, cô biết Tàng Huyền Thanh cẩn thận, có lẽ mình làm bộ như không biết, kiên quyết phủ định là có thể phủi bỏ quan hệ? Nhưng Cố Dao không nguyện ý làm như vậy, cô lừa gạt Sở Thanh Phong về thân thế chân thật, rất vất vả cũng rất áy náy, chẳng thà dao sắc chặt đay rối, hậu quả như thế nào thì chỉ có thể... Mặc cho số phận.

Tổ trọng án tăng ca đến 8h tối, có 1h để mọi người ăn cơm chiều, Cố Dao và Sở Thanh Phong lặng lẽ ăn cơm, hai người đều ra vẻ không có việc gì, không nhắc tới việc của Cố Dao, ở mặt ngoài xem ra, các nàng vẫn là một đôi tình nhân ân ái không có khúc mắc.

Tới 8h, Sở Thu đi ra văn phòng tuyên bố một câu "mọi người có thể tan tầm", nhưng chính hắn lại không hề rời đi, trở về phòng, đóng cửa lại, không ai biết hắn bận rộn cái gì, mọi người sớm quen, cũng không thấy kỳ quái.

Hôm nay thật mệt, nghe Sở Thu tuyên bố, tất cả vươn vai, hoan hô một tiếng, văn phòng náo nhiệt, không khí thoải mái, Cố Dao nhìn đồng sự hữu thuyết hữu tiếu thu dọn đồ đạc, tâm tư cô đổi khác, bình thường không có gì, giờ phút này lại có điểm quý trọng, thở dài một hơi, cũng không biết sau này có còn cuộc sống như vậy không.

Một đám người lục tục rời đi, Cố Dao mỉm cười cùng mọi người gật đầu tạm biệt lại ngồi bất động, mà mọi người cũng quen Cố Dao luôn về cuối cùng, cũng không nói gì, rất nhanh trong văn phòng chỉ còn một mình cô. Một lát sau, Sở Thanh Phong đi ra văn phòng, liếc xung quanh một cái, thấy không ai, liền mỉm cười, hỏi: "Đều đi rồi?"

"Vâng." Cố Dao bắt đầu thu dọn đồ đạc, cô mỗi ngày đều là như thế, cố ý lưu lại về sau cùng chính là vì đợi Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong đứng ở một bên, im lặng nhìn Cố Dao thu dọn đồ đạc, chờ Cố Dao thu thập xong, tay hơi nâng lên, nói: "Vậy chúng ta cũng về nhà thôi."

"Hảo." Cố Dao đứng lên, khoác tay Sở Thanh Phong, hai người liền sóng vai đi ra cửa, đây là động tác tập quán của các nàng, không cần nhiều ngôn ngữ, lại phi thường ấm áp.

Sở Thanh Phong chở Cố Dao ra cảnh cục, hai người mỉm cười nói gì đó, không chú ý tới, đối diện có một cỗ xe màu đen, một đôi mắt lạnh lùng nhìn các nàng lướt qua.

Mà chủ nhân ánh mắt kia đúng là Mộ Dung Phỉ, nàng ngồi ở trong xe, vẫn không nhúc nhích, nhìn cửa chăm chú, trong hai tròng mắt không có một tia tình cảm, bình tĩnh tới cực điểm, như con báo nhỏ chờ đợi kẻ thù xuất hiện.

Ở ghế phó lái đặt một ít nước khoáng và bánh bao, nàng đang đợi Sở Thu xuất hiện, nàng cần thực vật, nếu không cần thiết, nàng sẽ không dễ dàng xuống xe, để tránh bị bại lộ. Nàng có kinh nghiệm, những điều này là do Sở Thu ban tặng, nhưng mà lúc này nàng lại muốn dùng những thủ đoạn này đi đối phó Sở Thu.

Về đến nhà, Cố Dao kêu Sở Thanh Phong tắm trước, cô ngồi ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì, hai mắt luôn nhìn phòng tắm. Sở Thanh Phong đi ra, có vẻ đặc biệt xinh đẹp, áo ngủ trắng tinh, mặt bị hơi nước hun đến đỏ hồng, đôi chân thon dài lộ ra đường nét hoàn mỹ.

Cố Dao phát ngốc, như bị mê hoặc, Sở Thanh Phong vui tươi hớn hở cười, ngồi ở trên ghế sa lon, nói: "Sao vậy, có cái gì đẹp, đồ ngốc."

Cố Dao hơi chu miệng, tỏ ý bất mãn, bất quá không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ Sở Thanh Phong vẫn như thường ngày, có phải là giả vờ hay không, có chút đau, chậm chạp mở miệng: "Tỷ tỷ, em có chuyện muốn nói với chị."

Sở Thanh Phong rất ít thấy Cố Dao bộ dạng cẩn thận, hơi kinh ngạc: "Hả? Chuyện gì?"

Cố Dao cúi đầu, hai bàn tay nắm cùng một chỗ, ngón tay đan chéo có thể thấy được cô khẩn trương. Thấy cô như thế, Sở Thanh Phong nhíu mi, không cắt đứt Cố Dao, tựa hồ có dự cảm bất hảo. Qua hồi lâu, Cố Dao mới ngẩng đầu lên, nói: "Kỳ thật... Chính là về thân thế của em."

Vấn đề này, Sở Thanh Phong luôn luôn muốn biết, lại hỏi qua, nàng không muốn Cố Dao nhớ tới chuyện thương tâm, nhưng gần đây Cố Dao rất đáng ngờ, khiến nàng vài lần thiếu chút nữa hỏi ra miệng, lúc này Cố Dao muốn tự nói, nàng không có lý do ngăn cản, ngã ra sau tựa lưng vào ghế, bộ dáng lắng nghe, ôn nhu nói: "Ừ, em nói đi, tôi nghe."

"Kỳ thật... Em không phải trưởng thành ở cô nhi viện, lúc em 8 tuổi, em được người ta nhận nuôi..."

Sở Thanh Phong nghe đến đó, mày không tự giác nhíu chặt một chút, nàng tựa hồ đang chạm đến chân tướng, nhưng rất nhanh lại ẩn tàng đi, cũng không có cắt đứt, mà là như trước lẳng lặng nghe.

"Ngày đó, có một nữ nhân rất đẹp đến, lúc ấy em đang ngồi xổm dưới đất nghịch cỏ, sau đó bà ấy đi tới, nụ cười rất đẹp, đến bây giờ em đều nhớ rõ..."

Cố Dao từ từ nói, dần dần đắm chìm vào trí nhớ của mình, bị cảm xúc kéo lấy, mà Sở Thanh Phong lẳng lặng nghe, sắc mặt lại càng ngày càng lạnh, cuối cùng lạnh đến làm cho người phát run, thầm nghĩ trong lòng, Cố Dao quả nhiên như mình nghĩ, em ấy cùng Thanh Liên Hội Tàng Huyền Thanh có quan hệ, hiện giờ xem ra, quan hệ còn rất không tầm thường, lòng nảy sinh thất vọng, phẫn nộ.

"Đủ rồi!" Sở Thanh Phong đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, nàng thật sự không có cách nào nghe tiếp, nàng giờ phút này thậm chí hoài nghi, Cố Dao từ đầu có mục đích tiếp cận mình, như vậy thì mình và em ấy khoái hoạt... Lại tính cái gì? Hết thảy cũng chỉ là dự mưu sao? Mình là nguồn tin của em ấy sao? Thật sự là giận không thể át.

Cố Dao bị rống, thanh âm ách tắc, hốc mắt dần dần đỏ lên, cô có dự cảm bất hảo, lòng sợ hãi tuyệt vọng, mang theo cầu xin nhìn Sở Thanh Phong, nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Tỷ tỷ, em..."

Còn chưa nói xong, Sở Thanh Phong giơ lên một bàn tay, ra ý ngừng lại, nàng trừng Cố Dao, lạnh giọng hỏi: "Đừng gọi tôi là tỷ tỷ, tôi chỉ hỏi em, có phải ngay từ đầu, em đã có tâm cơ tiếp cận tôi? Tất cả chuyện này đều do Tàng Huyền Thanh an bài?"

Cố Dao đỏ hai mắt nhìn Sở Thanh Phong, tâm từng đợt đau đớn, tuy rằng khẩu khí của Sở Thanh Phong là chất vấn, nhưng trong đó lại có chút khẳng định, Cố Dao thật sự không biết nói gì, lệ liền tràn ra hốc mắt, chảy xuống, yết hầu cơ hồ bị ngăn chặn, nói không nên lời.

Thế nhưng Sở Thanh Phong xem ra, lại là một loại thái độ cam chịu, vì thế nàng thật sự tuyệt vọng, nguyên bản còn ôm một tia hi vọng, quả nhiên là chính mình khờ dại mà. Nàng xem Cố Dao, dừng một hồi, nhắm hai mắt lại, nói: "Cố Dao, em... Thật sự làm tôi thất vọng rồi."

Cố Dao nghe, như bị tuyên án tử, lấy tay bịt miệng sợ chính mình khóc thành tiếng, nước mắt càng không ngừng rơi. Sở Thanh Phong mở mắt ra, nhìn Cố Dao, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng sao có thể trách nàng vô tình? Nàng lắc lắc đầu, nói: "Em đi đi, tôi hiện tại không muốn gặp em." . Truyện Đô Thị

Cố Dao nghe nói như thế, lệ rơi lại càng mãnh liệt, tay che miệng, tựa hồ như vậy mới có thể kềm chế thương thế của mình, ngơ ngác nhìn Sở Thanh Phong, không có oán trách, chỉ có vô cùng lưu luyến, cô buông tay, muốn giải thích, giữ lại hi vọng cuối cùng, nhưng lại không có lời nào để nói, cuối cùng cũng chỉ nói một câu: "Tỷ tỷ, thật xin lỗi..."

Cố Dao nói xong, liền vào phòng ngủ, cô muốn rời đi, ít nhất phải thay ra bộ đồ ngủ này, thu thập hành lý, miễn cho ngày sau Sở Thanh Phong phiền lòng.

Sở Thanh Phong không phải cỏ cây, thật sự có yêu, thấy Cố Dao như vậy, sao nàng có thể không đau lòng, nhưng nàng đồng thời cũng hận, nàng thật sự là quá thất vọng rồi. Một người tọa ở phòng khách, một người khác ở phòng ngủ dọn đồ, rõ ràng là nhà của cả hai, lại trở nên vô cùng áp lực.

Cố Dao thu thập xong, đi ra, đến bên Sở Thanh Phong, dừng cước bộ, hốc mắt hồng hồng, lệ cũng đã ngừng, chỉ là nước mắt quá mức rõ ràng, cô đứng ở nơi đó, nhìn Sở Thanh Phong, một lúc sau, mới lên tiếng: "Tỷ tỷ, em đi đây, chị hãy bảo trọng. Em..."

Cố Dao không nói thêm gì nữa, chỉ sợ lại ngăn không được dòng nước mắt. Cô xoay người ra cửa, kéo theo hành lý, dáng vẻ trầm trọng. Sở Thanh Phong nhìn bóng lưng Cố Dao, cắn chặt răng nhịn xuống, hai người yêu nhau như thế, cùng trải qua khoảng thời gian hạnh phúc nhất, nàng hảo hận.

Khi Cố Dao chạm tay vào nắm cửa, Sở Thanh Phong đột nhiên quát: "Đứng lại!"

Cố Dao cả kinh, quay đầu, nước mắt đầy mặt, cô ngơ ngác nhìn Sở Thanh Phong. Sở Thanh Phong đứng lên, xoay người sang chỗ khác, cơ hồ không muốn cùng Cố Dao đối diện, thanh âm lạnh lùng nói: "Em ở tại chỗ này, tôi đi! Em muốn trở lại cạnh Tàng Huyền Thanh, tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua em."

Sở Thanh Phong căn bản không cho Cố Dao bài bác, xoay người vào phòng, thay đổi quần áo liền đi ra cửa, lướt qua Cố Dao, Cố Dao không hề cảm thấy độ ấm ngày xưa, cực kỳ lãnh mạc.

Sở Thanh Phong mở cửa, nhấc chân đi ra ngoài, cửa "oành" một tiếng đóng lại, không cho Cố Dao có cơ hội mở miệng.

Ở bãi đỗ xe, Sở Thanh Phong ngồi trong xe, hai tay gắt gao cầm tay lái, hai tròng mắt vừa ướt vừa có hận ý. Sở Thanh Phong hung hăng đập mạnh tay lái, ánh mắt híp lại, lộ ra một tia âm tàn: "Tàng Huyền Thanh!"

Trong lòng Sở Thanh Phong, Cố Dao không phải đại ác nhân phạm trọng tội, nàng đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Tàng Huyền Thanh, cho rằng tất cả chuyện này đều do...Tàng Huyền Thanh chết tiệt kia tạo thành, nhất định là cô ta đã an bài tất cả, nàng hận Tàng Huyền Thanh tận xương! Nàng không muốn Cố Dao trở về bên cạnh Tàng Huyền Thanh. Ai biết, có phải trong tiềm thức, căn bản là luyến tiếc buông Cố Dao ra?

Lòng Sở Thanh Phong tựa hồ bị cái gì chắn lên, buồn bực đến không thở được muốn tìm người xả khí, mà giờ khắc này có thể nghe nàng nói chuyện cũng chỉ có tỷ muội tốt Diệp Tuệ Linh. Đợi hồi lâu, nàng móc ra di động, gọi Diệp Tuệ Linh, nàng căn bản không rảnh tự hỏi, đã gần tới thời gian nghỉ ngơi, có thể sẽ quấy rầy người khác.

Lúc này ở nhà Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận đang ôm nàng ngồi ở trên ghế sa lon xem TV, kỳ thật TV chiếu cái gì cũng không trọng yếu, quan trọng nhất là hai người có thể lẳng lặng tựa vào nhau.

Lâm Tử Vận nhấc đầu đặt lên vai Diệp Tuệ Linh, cằm vuốt ve cổ Diệp Tuệ Linh, bóng loáng trơn trượt, cảm giác này thật sự quá mỹ hảo, không khỏi khiến Lâm Tử Vận tâm viên ý mã, thanh âm cô khàn khàn, như đang làm nũng, giọng nói êm ái: "Tuệ Linh tỷ tỷ, đừng nhìn, chúng ta về phòng ngủ đi. Ngày mai chị còn phải đi làm đâu."

Ngữ khí kia, Diệp Tuệ Linh như thế nào nghe không hiểu, không cần đoán nàng cũng biết Lâm Tử Vận suy nghĩ cái gì, nàng khinh thường "hừ" một tiếng nói: "Hừ, nếu em muốn thì cứ làm vậy đi."

"Ha, Tuệ Linh tỷ tỷ thật là hiểu em, vậy chúng ta còn chờ cái gì, đi nghỉ ngơi thôi, thời gian không còn sớm đâu." Lâm Tử Vận không hề xấu hổ vì bị nhìn ra tâm tư, ngược lại thản nhiên thừa nhận.

Diệp Tuệ Linh oán thầm, da mặt Lâm Tử Vận đúng là dày, không trả lời Lâm Tử Vận, nhưng nàng lại chủ động cầm lấy remote tắt TV, vô thanh thắng hữu thanh, hành động biểu lộ hết thảy.

Lúc Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh chuẩn bị tay nắm tay về phòng ngủ thì di động Diệp Tuệ Linh đột nhiên vang lên. Diệp Tuệ Linh nghi hoặc, mà Lâm Tử Vận bất mãn: Ai vậy, thật là vướng bận!

Diệp Tuệ Linh cầm lấy di động nhìn, kinh ngạc một chút, không nghĩ tới là Sở Thanh Phong, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua Lâm Tử Vận mới bắt máy. Nội dung Lâm Tử Vận không nghe đến, chỉ nghe thấy Diệp Tuệ Linh đơn giản "ừ", "hảo "vài tiếng.

"Ai nha, muộn như vậy còn gọi điện thoại đến?" Lâm Tử Vận thấy Diệp Tuệ Linh bất thường, keo kiệt nhịn không được mà hỏi.

Diệp Tuệ Linh sắc mặt cổ quái nhìn Lâm Tử Vận, nói: "Là Thanh Phong, cậu ấy muốn tới đây."

"Nha." Lâm Tử Vận đơn giản lên tiếng, cũng không phát biểu ý kiến, nhưng cảm xúc bất mãn rất rõ ràng, ai bảo Sở Thanh Phong phá hủy chuyện tốt của cô, còn muốn tới đây không phải khiến cô tức chết sao, cô thật sự sợ mình sẽ bị nội thương, thất khiếu chảy máu.

Nói ngược chứ thật ra cũng không có ngược, không có cặp nào ngược hết, khoảng vài chương nữa Phong x Dao cũng về với nhau:3