Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 14: Thương tiếc



Cố Dao không nghĩ tới tiếng bước chân kia thật sự là của Sở Thanh Phong, ngốc lặng đi một chút mới kịp phản ứng, tiếp theo đứng nghiêm chào, nét mặt nghiêm túc: "Đội phó!"

Tổ trọng án dự bị cũng đồng quy với tổ chính thức, Cố Dao gọi Sở Thanh Phong cũng là đội phó.

Sở Thanh Phong bị Cố Dao đột nhiên chặt chẽ cẩn thận hành động doạ sợ, theo bản năng từ đầu đến chân đánh giá cô, âm thầm gật đầu, trong lòng nghĩ, nếu hiện tại đang tiến hành tỷ thí quân tư, nếu mình là giám khảo, nhất định sẽ cho 10 điểm. Nàng chưa từng gặp qua một người có thể đứng tốt như vậy. Nàng cảm thấy trước mặt mình không còn là một tiểu cảnh sát mới vừa gia nhập cảnh cục nữa, mà là một người mẫu đứng trên sàn catwalk.

Nàng mỉm cười khoát tay, nói với Cố Dao: "Haha... Cố Dao, em kỳ thật không cần câu nệ như vậy đâu, tôi cũng không muốn tan tầm mà vẫn còn cảm giác đang làm việc."

"Ôi chao." Cố Dao mở to mắt, nhìn Sở Thanh Phong kích động nói: "Đội phó nhớ rõ tên của tôi?"

Cố Dao kích động là chân tâm thật ý, trong nội tâm có ý đồ khác hay không thì không nói, ở trường cảnh sát cô luôn luôn xem "đệ nhất ngự tỷ" như thần tượng, cho nên lúc này Sở Thanh Phong kêu tên của cô, cô thật sự kích động.

Sở Thanh Phong thấy Cố Dao bộ dáng này rất khả ái, không tự giác gợi lên khóe miệng, trêu ghẹo Cố Dao: "Bộ dạng em xinh đẹp như vậy, rất nhiều người đều có thể lập tức nhớ kỹ tên của em a."

Khen ngợi lại trêu ghẹo khen ngợi, nhưng không có khiến Cố Dao cao hứng, ngược lại là mất mát, cô càng muốn người khác khen ngợi năng lực của cô chứ không phải vẻ ngoài của cô. Nhưng là bị thần tượng Sở Thanh Phong trêu ghẹo, cô thật sự có điểm thẹn thùng, sắc mặt khẽ đỏ lên, khiêm tốn nói: "Haha... Không nghĩ tới đội phó cũng sẽ nói giỡn, bất quá tôi rất vui vẻ, cám ơn đội phó."

Cố Dao trái một câu đội phó phải một câu đội phó, luôn luôn không thích đem công tác trộn lẫn với cuộc sống Sở Thanh Phong cảm thấy có chút khó chịu, nàng nói với Cố Dao: "Haha, không phải vui đùa, là thiệt tình. Bất quá... Cố Dao em có thể đừng kêu tôi là đội phó hay không, nó làm cho tôi không thả lỏng được, thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi phải công tác."

Không nghĩ tới Sở Thanh Phong còn quá để ý vấn đề này, Cố Dao lặng đi một chút, đáp: "A, hảo. Đội phó... Sở sư tỷ."

Sở Thanh Phong nghĩ nghĩ, Cố Dao và mình học chung một trường, mình lại tốt nghiệp trước em ấy, kêu sư tỷ cũng không sai, vì thế gật gật đầu nói: "Ừ, xưng hô thế này không tệ, sau này tan tầm em cứ gọi tôi như vậy đi."

Dừng lại một chút, ý thức được hiện tại sắc trời đã bắt đầu ám dần, Cố Dao đã thay đổi chế phục, Sở Thanh Phong nói: "Thời gian không còn sớm, cùng đi đi."

"Vâng." Cố Dao cũng chú ý tới sắc trời đã tối, hiện tại đã xem như chạng vạng, cô gật gật đầu đáp ứng, cùng Sở Thanh Phong đi ra cửa, cước bộ theo bản năng chậm hơn nửa bước. Ra cảnh cục, Cố Dao muốn đến trạm xe buýt, Sở Thanh Phong muốn đến bãi đỗ lấy xe, cho nên hai người tách ra.

Khi Sở Thanh Phong lái chiếc Lincoln ra đại môn, liếc mắt một cái liền thấy phía trước không xa, lưng eo thẳng tắp, eo nhỏ kiều đồn, hai chân thon dài, bím tóc đuôi ngựa thật dài theo bước chân hoạt bát mà nhảy lên, Sở Thanh Phong lập tức nhận định nhất định là Cố Dao, cũng không có phát giác thả ga, nhìn vóc người mỹ lệ một hồi lâu, nàng càng ngày càng cảm thấy, còn hơn một người cảnh sát, Cố Dao càng giống người mẫu. Mà lúc này cô tựa như đang đi catwalk, ngay cả bóng dáng đều có thể làm cho người ta cảm giác được vẻ đẹp của cô.

Sở Thanh Phong nghĩ nghĩ, nhấn ga chạy đến bên cạnh Cố Dao, sau đó dừng xe lại, ấn vang loa.

Cố Dao một mực tâm sự, nhất thời không chú ý tới xe chạy đến bên người, bị tiếng kèn đột nhiên vang lên doạ sợ, cô cảnh giác quay đầu, lại phát giác là người vừa mới trò chuyện với mình, Sở Thanh Phong. Nhìn thấy Sở Thanh Phong cách cửa xe đối mình mỉm cười, Cố Dao bất minh đi qua, cúi xuống thân mình, nghi hoặc nhìn Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong quay cửa xe xuống, đối Cố Dao đề cao thanh âm nói: "Lên xe đi, tôi đưa em về."

"A... Không cần, không cần. Sắp tới trạm xe buýt rồi, tôi tọa giao thông công cộng về là được." Cố Dao không nghĩ tới Sở Thanh Phong sẽ nói đưa mình về, lặng đi một chút, vội vàng khách khí.

Sở Thanh Phong nhìn nhìn sắc trời đã dần tối, nhíu nhíu mày, tuy rằng ngữ khí không nặng, nhưng lại thật kiên định: "Lên xe."

"A... Nha." Cố Dao lặng đi, Sở Thanh Phong đã quen làm đội phó, cho nên khi nói tự nhiên sẽ có khẩu khí mệnh lệnh, mà Cố Dao cũng quen nghe mệnh lệnh, vì thế cô theo bản năng liền đáp ứng.

Cố Dao do dự nhìn xem ghế phó lái, lại nhìn nhìn ghế sau, cuối cùng cảm thấy, cô cùng Sở Thanh Phong không quen, hơn nữa chị ấy còn là lãnh đạo của mình, vì thế lựa chọn ghế sau, nhưng cô vừa định mở cửa sau, Sở Thanh Phong cũng đã cúi người lại đây, mở cửa bên ghế phó lái, nói với Cố Dao: "Lên xe."

Cố Dao có vẻ câu nệ ngồi xuống, sau đó lưng eo thẳng tắp, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thật sự không dám nhìn về phía Sở Thanh Phong, tim đập cũng nhanh hơn, chính cô cũng không biết vì sao, cuối cùng quy kết bởi vì Sở Thanh Phong là thần tượng của mình, cho nên mình mới có phản ứng như thế.

Sở Thanh Phong khởi động xe, tốc độ rất chậm, xoay đầu lại nhìn Cố Dao một cái, thấy cô câu nệ, trong lòng có điểm buồn cười, nàng mỉm cười phóng nhu ngữ khí, hy vọng cô có thể trầm tĩnh lại, hỏi: "Nhà em ở đâu?"

"A?" Cố Dao đích xác rất câu nệ, Sở Thanh Phong chỉ hỏi một câu, cô liền bị kinh hách, sau đó đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Chợ đêm Đông Hoa, khu phố 6, số 303."

Sở Thanh Phong thâm ý nhìn cô một cái, lại không nói gì, nhấn ga. Nàng biết chợ đêm Đông Hoa, nơi đó có khu phố Lão Nhai, phòng ốc đều tàn cũ, rất nhiều cư dân ở đó đều đang đối mặt với vấn đề giải thể và dời đi nơi khác. Hơn nữa trị an cũng bất hảo, các ngã tư nội thành, mỗi tháng bình xét, "bẩn-loạn-kém" đều nổi danh.

Hai người không nói lời nào, đều chỉ nhìn tiền phương, không khí nhất thời nặng nề xuống dưới. Sở Thanh Phong cảm thấy mình lớn tuổi hơn, hẳn là nên chiếu cố Cố Dao nhiều một tí, nàng nghĩ một chút, nhìn thoáng qua Cố Dao, hỏi: "Sao em tan tầm muộn quá vậy?"

Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong, sau đó lại rất nhanh quay đầu đi, nhìn về phía trước đáp: "Sau khi tan tầm tôi không có tọa xe công cộng, là đi bộ về cục cảnh sát."

Sở Thanh Phong vừa mới xem qua hồ sơ của Cố Dao, biết quảng trường nơi cô đi tuần tra cách cục cảnh sát ít nhất phải mất nửa tiếng, nàng hứng thú hỏi han: "Hửm? Là không thích toạ xe công cộng? Hay là thích đi bộ?"

"Cũng không phải." Cố Dao lắc lắc đầu: "Kỳ thật mấy giờ về nhà đối với tôi mà nói không có khác nhau, về đến nhà mình lại không có việc gì làm, còn không bằng đi bộ một chút lãng phí thời gian."

Sở Thanh Phong lúc này mới nhớ tới, trên hồ sơ viết Cố Dao là cô nhi, nghĩ đến cô hiện tại hẳn là sống một mình, trong lòng không khỏi đối Cố Dao sản sinh một phần thương tiếc, cho nên cũng không có tiếp tục truy vấn nữa, mà là chuyển khai đề tài nói: "Ngày mai ăn Tết, em có nghỉ không?"

Cố Dao xoay đầu lại xem Sở Thanh Phong, trên mặt cô tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu hỏi: "Hả? Ăn Tết? Tết gì cơ?"

"Tết Đoan Ngọ* a. Em không biết?" Cố Dao không biết ngày mai là Tết Đoan Ngọ khiến Sở Thanh Phong ngạc nhiên, nàng nhịn không được quay đầu xem vẻ mặt của cô, thấy diễn cảm không giống giả vờ, mày nhẹ nhàng nhíu lại: "Tôi nhớ trong cục có phát thông tri, sao em lại không biết chứ?"

*Tết Đoan Ngọ hoặc Tết Đoan Dương, ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch, là một ngày Tết truyền thống tại một số nước Đông Á như Việt Nam, Triều Tiên và Trung Quốc. (nguồn: Wikipedia)

Ánh mắt Cố Dao mở rất lớn, cô nghiêng đầu nhíu mày suy tư, mới nhớ tới, một tuần trước đích xác là nhận được thông tri, lúc ấy muốn quyết định kêu vài người đến trực ban, mà Cố Dao nghĩ trái lại mình một người, lễ gì cũng như nhau thôi, liền tự động xin trực ban, sau đó không còn để ý chuyện này nữa, lúc này nhất thời lại quên mất. Có điểm xin lỗi đối Sở Thanh Phong xấu hổ cười cười, ngượng ngùng nói: "Sư tỷ, thật xin lỗi, đích xác có nhận được thông tri, tôi nhất thời quên."

"À, không có việc gì." Sở Thanh Phong sâu kín nhìn Cố Dao một cái, quay đầu đi nhìn tiền phương, trong lòng nàng thương tiếc Cố Dao, cô sống cô độc một mình, thế nhưng đến ngày hội đều quên.

Cố Dao nhìn hai bên ngã tư ánh đèn rực rỡ, nhớ lại trước kia mình ăn Tết thế nào, ở cô nhi viện, ở Tàng gia, mà bây giờ lại chỉ có thể lẻ loi, sau khi cô tiến vào trường cảnh sát, Tàng Thiên Hải cùng Tàng Huyền Thanh cũng không cho cô quay về Tàng gia, nhưng cô cũng không trách hai cha con Tàng gia, ngược lại là thật sâu cảm ơn, cô biết bọn họ suy nghĩ cho mình, mình thật sự thiếu Tàng gia rất nhiều.

Trong lúc nhất thời, Cố Dao có dục vọng muốn nói hết ra, cô xem ngọn đèn không ngừng lướt qua hai bên đường, từ từ nói: "Tôi nhớ trước đây, mỗi khi đến Tết Đoan Ngọ, giờ cơm trưa viện trưởng sẽ phát cho mỗi tiểu bằng hữu một cái bánh chưng, sau đó các tiểu bằng hữu đều vui vẻ cả ngày, haha... Bây giờ tôi lại sắp quên mất hương vị của bánh chưng rồi."

Lời này cô là nói với Sở Thanh Phong, lại như là lầm bầm lầu bầu, Sở Thanh Phong nhìn Cố Dao cười ngọt, trong lòng có điểm ê ẩm. Nàng nhớ rõ mình cũng thường xuyên hối tiếc bi ai, bởi vì trước kia, trong nhà chỉ có mẹ, không có cha. Nhưng hiện tại so sánh với quá khứ của Cố Dao, lại đột nhiên phát giác mình thật là hạnh phúc. Ít nhất mình còn có mẹ, mẹ yêu mình, ít nhất mình còn có bữa tối, bữa tối phong phú. Mà Cố Dao thì sao, lại chỉ có một cái bánh chưng vô cùng đơn giản.

Sở Thanh Phong cảm thấy mũi hơi lên men, tay dùng sức cầm tay lái, cố gắng khống chế tốt tâm tình của mình, nghĩ một chút rồi nói với Cố Dao: "Ngày mai em tới nhà tôi, chúng ta cùng nhau ăn Tết được không?"

"A? Sư tỷ, không cần, rất ngượng ngùng, kỳ thật tôi không có... Kỳ thật tôi chỉ là tùy tiện nói thôi." Cố Dao chìm sâu vào ký ức, chuyện tình ở cô nhi viện chiếm rất ít, cô nhớ lại chính là mẫu thân ôn nhu của Tàng Huyền Thanh, cùng sự khoái hoạt khi ăn Tết ở Tàng gia. Sở Thanh Phong nói như vậy, cô mới kịp phản ứng, tự kiềm chế dục vọng, lại như một nữ tử đáng thương tìm kiếm an ủi thương tiếc, nhất thời quẫn bách, vội vàng giải thích.

Sở Thanh Phong luôn luôn cường thế, nàng không để cho Cố Dao cự tuyệt, nói: "Không có việc gì, dù sao tôi cũng đang cô độc đây, ngày mai sau khi tan tầm tôi sẽ tới đón em."

Phong tỷ a, tỷ thương tiếc người ta thì hốt người ta về luôn giùm em, em cám ơn =))