Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 39: Tranh chấp



Không biết đến tột cùng là nguyên nhân nào, có lẽ là quên, có lẽ là cố ý, lúc Sở Thu thẩm vấn Mộ Dung Phỉ, toàn bộ quá trình không có mở camera và máy ghi âm. Tuy rằng các đội viên khác đều có thể xuyên thấu qua thủy tinh thấy tình cảnh bên trong, chỉ thấy Sở Thu cùng Mộ Dung Phỉ một hỏi một đáp, sau đó Sở Thu ngẫu nhiên cúi đầu ghi chép, lại không ai biết nội dung cụ thể.

Sở Thanh Phong mang Cố Dao đến bệnh viện băng bó vết thương rồi trở lại, Sở Thu thẩm vấn Mộ Dung Phỉ cũng vừa vặn chấm dứt. Hắn mở cửa đi ra, liền thấy Sở Thanh Phong tiến vào, Sở Thu mặt không chút thay đổi nhìn sang, dừng ở bàn tay Cố Dao thêm một hồi, cầm bản ghi chép trong tay đưa cho Chu Vân, nói: "Bước đầu định là vụ án hình sự, sáng mai liền trình cấp viện kiểm sát."

Sở Thu nói xong, liền xoay người đi đến phòng làm việc. Chu Vân cầm bản ghi chép bắt đầu nhìn, nhưng mày cũng là càng nhăn càng chặt, trên mặt tràn ngập nghi hoặc.

Sở Thanh Phong vừa vào cửa, nhìn hết thảy, nàng thấy Chu Vân nhăn mày, nghi hoặc đi qua, hỏi Chu Vân: "Làm sao vậy? Ghi chép có vấn đề gì?"

Chu Vân ngẩng đầu lên nhìn Sở Thanh Phong một cái, lại lướt qua Cố Dao đi sau Sở Thanh Phong một cái, như có suy nghĩ gì, lại không hề trả lời, mà là đưa bản ghi chép qua cho Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong tiếp nhận ghi chép, mày thoáng chốc so với Chu Vân còn chặt hơn, sắc mặt đều lạnh xuống, nàng ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại phi thường, nói với Chu Vân: "Chu Vân, anh lấy băng ghi hình ra cho tôi, trực tiếp gắn vô máy tính của tôi."

Sở Thanh Phong nói xong, xoay người muốn vào phòng, nhưng nàng mới bước đi, lại bị Chu Vân gọi lại: "Thanh Phong, Sở đội trưởng ông ấy... Không có bật camera."

Sở Thanh Phong quay đầu, khó tin trừng Chu Vân, đề cao âm lượng: "Cái gì!? Không mở camera?"

Chu Vân cũng rất khó hiểu, nhưng đây quả thật là sự thật, hắn nhíu mày trầm mặc, chỉ gật gật đầu.

Sở Thanh Phong không thể tin được, đưa ánh mắt nhìn về phía các đội viên, ánh mắt nàng chạm đến đâu thì ai cũng gật đầu đến đó, vì thế Sở Thanh Phong liền không thể không tin. Lúc này nàng cũng chẳng quan tâm Cố Dao, sắc mặt lãnh đến sắp kết thành băng, xoay người đi thẳng tới phòng Sở Thu, sau đó ngay cả cửa cũng không gõ, liền trực tiếp mở cửa, từ bên trong dùng sức súy trở về, phát ra một tiếng "rầm".

Chờ Sở Thanh Phong đi rồi, trừ bỏ Trần Hy cùng Cố Dao, các đội viên liền đến gần Chu Vân, Lưu Hướng Lan nhìn thoáng qua phòng Sở Thu, nhỏ giọng hỏi Chu Vân: "Chu Vân, bản ghi chép rốt cuộc có vấn đề gì, vì sao đội phó lại phát hoả lớn như vậy?"

Chu Vân nhìn các đội viên vây quanh hắn, phát hiện mỗi người đều là lộ vẻ tò mò, đưa mắt chuyển hướng qua phòng Sở Thu, nhíu mày nói: "Ghi chép có điểm không đúng, Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát, động cơ là bởi vì bị kinh hách, cho nên mới động thủ với Cố Dao."

Chu Vân nói xong, không tiếp tục nhiều lời, trầm mặc đi về chỗ ngồi, ánh mắt cũng luôn định trên cửa. Các đội viên khác thì tụ lại ở nơi hẻo lánh nhỏ giọng đàm luận.

Cố Dao cũng nghe được lời Chu Vân nói, là người trực tiếp thụ hại, cô cảm thấy có chút phức tạp, Mộ Dung Phỉ đả thương cô, thậm chí muốn giết chết cô là sự thật, cô cũng không phải thánh mẫu cứu khổ cứu nạn chí công vô tư, cô hy vọng Mộ Dung Phỉ sẽ bị trừng phạt thích đáng.

Mặt khác, Mộ Dung Phỉ lại là người của Tàng Huyền Thanh, mặc dù lúc trước Cố Dao chưa bao giờ biết bên cạnh Tàng Huyền Thanh có người này tồn tại, nhưng cô có thể nhìn ra, Tàng Huyền Thanh rất để ý nàng, chưa bao giờ thích tiếp xúc thân thể Tàng Huyền Thanh lại nắm tay Mộ Dung Phỉ, còn ôm lấy Mộ Dung Phỉ nữa.

Cố Dao có chút mâu thuẫn, cô mặc kệ Mộ Dung Phỉ, nhưng lại hy vọng Tàng Huyền Thanh có thể hảo hảo. Cuối cùng Cố Dao thở dài một hơi, vẫn là thuận theo tự nhiên đi. Bây giờ cô càng lo lắng chính là Sở Thanh Phong, xem nàng tức giận như vậy, cũng không biết có thể cùng Sở Thu tranh chấp hay không. Cố Dao nhìn văn phòng Sở Thu, lo lắng.

"Cố Dao."

Sau lưng có tiếng ai kêu, Cố Dao quay đầu, là Trần Hy, nghi hoặc hỏi: "Hả? Có chuyện gì không?"

Trần Hy nghe Cố Dao trả lời, trong lòng có điểm không thoải mái, gọi một người, người kia quay đầu lại hỏi một câu "làm gì?" hoặc là "có chuyện gì không?", cơ bản đều tỏ rõ người kia không thích mình. Nhưng Trần Hy vẫn là đè xuống cảm giác không thoải mái, hỏi: "Vừa rồi cô cùng đội phó đi đâu?"

Nghe Trần Hy nói, Cố Dao không khỏi nhớ lại Sở Thanh Phong tỉ mỉ chu đáo quan tâm, kìm lòng không đậu liền cười nhàn nhạt, đáp: "Đi bệnh viện xử lý vết thương."

Thích một người, mặc kệ đối phương có tiếp thụ mình không, thì mình luôn mẫn cảm với biểu tình cùng cảm xúc của đối phương, có lẽ khác biệt chính là ở chỗ dụng tâm thôi. Trần Hy loáng thoáng cảm nhận Cố Dao vui vẻ, hắn không thoải mái, bởi vì người khiến Cố Dao xuất hiện cảm xúc này không phải hắn.

Sở Thu trở lại phòng làm việc, tựa lưng vào ghế, nhìn trần nhà trầm tư, hắn thì thầm tên một người: "Lưu Tổ Thông."

Cửa đột nhiên mở toang, Sở Thu nhìn qua, phát hiện là Sở Thanh Phong, trên mặt không diễn cảm, vẫn là một mảnh bình tĩnh, tựa hồ hắn đã sớm dự liệu được Sở Thanh Phong sẽ tới.

Sở Thanh Phong chứng kiến bộ dáng Sở Thu nhàn nhã, lại càng nổi nóng, nàng dùng sức suất cửa, "bành" một tiếng, lạnh lùng nhìn Sở Thu.

Cảm xúc của Sở Thu rốt cuộc dao động, hắn ngồi thẳng lên rồi cau mày chất vấn Sở Thanh Phong: "Thanh Phong, con đang làm gì đó!?"

Sở Thanh Phong không để ý tới Sở Thu chất vấn, vẫn là lạnh lùng nhìn hắn, từng bước một đi đến bàn công tác, sau đó cười nhạt một chút đập khẩu cung của Mộ Dung Phỉ lên bàn, "ba" một tiếng, hai tay chống bàn, nhìn xuống Sở Thu, chất vấn: "Ghi chép này là chuyện gì xảy ra? Khẩu cung như vậy, chẳng lẽ ông thật sự tin tưởng?"

Sở Thu ngẩng đầu cùng Sở Thanh Phong đối diện, hai mắt hơi híp, ánh mắt cũng bắt đầu sắc bén, nhưng hắn lại khôi phục bình tĩnh, nhìn bản ghi chép trên bàn, nói: "Nhiệm vụ của chúng ta chỉ là bắt và phụ trách thẩm vấn ghi chép, khẩu cung thật giả cùng định tội, không phải chức trách của chúng ta, viện kiểm sát sẽ nhận định nó. Cho nên... Ta cũng không biết bản ghi chép có vấn đề gì."

Sở Thanh Phong nghe Sở Thu nói xong, như nghe được thiên đại chuyện cười, giận quá phản cười nói: "A, đây là lời Sở đại đội trưởng sẽ nói hay sao? Nếu quả thật như ông nói, phạm nhân nói cái gì thì liền ghi cái đó, khẩu cung chúng ta trình lên viện kiểm sát, chỉ sợ tất cả đều buồn cười, mà tổ trọng án chúng ta có lẽ cũng là một trò cười. Còn có, chẳng lẽ ông đã quên trước kia ông đã làm như thế nào? Có lẽ ông đã quên, nhưng tôi vĩnh viễn không bao giờ quên!"

Sở Thu nghe Sở Thanh Phong lại nhắc tới chuyện trước kia, mày nhíu lại một ít, hắn không thích đề tài này, trầm mặc một hồi, lợi hại nhìn Sở Thanh Phong, thấm thía nói: "Thanh Phong, ta nói rồi, có chút việc là cần phải giải quyết bằng phương thức đặc biệt, không thể cứ đi theo một quy luật hoài!"

"Đúng vậy." Sở Thanh Phong và Sở Thu đối chọi gay gắt: "Ông cũng nhớ rõ ông đã nói lời này à? Vậy ông nhìn ông đi, bây giờ là xử lý như thế nào?"

Sở Thu nhíu chặt mày hơn, hắn cảm thấy hai người nói không thông, tuy rằng là cùng một đạo lý, nhưng suy nghĩ không giống nhau, phương hướng cũng ngược nhau. Có một số việc hắn còn chưa thể nói cho Sở Thanh Phong, hắn nói: "Việc này con đừng quản, nghe theo lời của ta là được, sáng mai đem bản ghi chép trình lên viện kiểm sát đi!"

Sở Thanh Phong cảm thấy lúc này Sở Thu thật giống một bạo chúa chuyên chế, sao có thể khinh địch, tha cho người dám đánh lén cảnh sát, suýt giết chết Cố Dao? Vì thế tức giận trong lòng càng sâu, nàng kiên quyết phản đối: "Không được! Bản ghi chép này tôi không ủng hộ, tôi muốn đích thân thẩm vấn lần nữa!"

"Không được!" Sở Thu lạnh lùng đề cao âm lượng nói: "Ta không cho phép, bản ghi chép ta đã kí tên nhận định, hơn nữa tổ trưởng tổ trọng án hiện giờ là ta, không phải con, con phải nghe theo ta, đây là chức trách của con!" . ngôn tình hoàn

Lời này khiến Sở Thanh Phong đình chỉ tranh chấp, Sở Thu nói rất đúng, tổ trưởng tổ trọng án là Sở Thu, không phải nàng, nàng cũng không có quyền lợi đi phản bác Sở Thu mệnh lệnh. Có lẽ còn có một con đường, đó là đi tố giác Sở Thu, nhưng Sở Thanh Phong sẽ không làm như vậy, không phải bởi vì bọn họ là cha con, mà là bởi vì sau lưng Sở Thu còn có một lão đầu tử thông thiên, nếu tố giác có thể vặn ngã Sở Thu, cũng không biết hắn đã bị vặn ngã mấy lần rồi.

Cuối cùng Sở Thanh Phong bất đắc dĩ, đành phải bỏ quên cùng Sở Thu tranh chấp, nàng nhìn chằm chằm Sở Thu một hồi, sau đó cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Sở đại đội trưởng, tôi sẽ không trình bản ghi chép này cho viện kiểm sát, bởi vì tôi còn sĩ diện. Ông hãy kêu người khác trình đi."

Nói xong, Sở Thanh Phong chẳng thèm xem Sở Thu, xoay người liền đi, cửa nặng nề đóng trở về.

Chương sau Chúa Lầy lên sàn *tung bông*