Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 44: Kiêu hùng



30 năm, là thời gian Tàng Thiên Hải hiển lộ thanh danh ở giới hắc đạo H thị, không ai bì nổi Thanh Liên Hội. Lúc ấy còn có đông đảo các bang hội khác, Thanh Liên Hội coi như lực lượng mới xuất hiện, bỗng nhiên nổi tiếng.

Có câu nói súng bắn chim đầu đàn, lại có câu nói cây cao chịu gió lớn. Lúc ấy vừa hứng khởi liền cực kỳ cường thế Thanh Liên Hội bị hắc bạch lưỡng đạo tập trung đả kích, đối mặt với áp lực trầm trọng, Tàng Thiên Hải không chỉ không lùi bước, ngược lại là càng thêm cường thế ngoan lệ. Tàng Thiên Hải nói một câu: "Không điên không thể sống. Nếu ngươi không đánh ta, ta liền đánh ngươi."

Người rất bén nhọn, luôn bị thương tổn. Tàng Thiên Hải là một người bén nhọn đến không thể bén nhọn hơn, cho nên hắn cũng phải trả giá đại giới, Tàng Thiên Hải tân hôn 6 tháng, liền sinh được thiên kim Tàng Huyền Thanh, có thể nói là song hỷ lâm môn, nhưng Tàng Thiên Hải cơ hồ là đắc tội toàn bộ hắc bạch lưỡng đạo, tính mạng toàn gia thời thời khắc khắc đều bị uy hiếp.

Khi đó, Tàng Thiên Hải không thể lùi bước, lùi bước tuyệt đối là tử lộ, hắn đã bị người khác cũng như chính mình bức bách đến nỗi không thể không xông về phía trước.

Vọt tới trước là lang, lui về sau là cẩu, lang đi ăn thịt thiên hạ, mà cẩu lại đi ăn phân!

Anh hùng không hỏi xuất xứ, mà kiêu hùng lại hỏi đường đi. Tàng Thiên Hải thập phần hiểu được, chỉ cần hắn có thể gánh vác áp lực lần này, hắn sẽ tung hoành ở H thị, bất kể người khác bức bách, hắn vẫn xông về phía trước, bởi vì đó vốn là dã tâm của hắn.

Tử chiến đến cùng, chiến giả vi hùng, người thắng làm vua. Tàng Thiên Hải đem tất cả tinh nhuệ đều tập trung ở Tàng gia, tạo ra thiết dũng, vây lấy hai người nhà trọng yếu nhất. Sau đó nam nhân đến từ một tiểu sơn thôn xa xôi, nhận hết bần cùng, nhận hết mắt lạnh, nhưng lại chưa bao giờ mất đi dã tâm và nhuệ khí đó, giống như một con chó điên lâm vào tuyệt địa, mang theo một đám thủ hạ cam tâm theo đuôi, đồng dạng cũng là đám chó dữ điên cuồng, ở H thị bắt đầu không cần tính mạng, điên cuồng cắn xé.

Trước kia Tàng Thiên Hải là cẩu, nhưng dốc sức ở H thị 15 năm, hắn đã tiến hóa thành lang. Trong lúc đó, hắn cũng trả giá đắt, hai nữ nhân hắn yêu nhất, một bị mất mạng vì đối thủ vô tình nổ súng, hai lại như chim trong lồng, từ khi sinh ra liền bị vây ở Tàng gia, thẳng đến 15 năm sau cô mới lần đầu tiên đi ra Tàng gia, lần đầu tiên nhìn thấy thiên không bên ngoài.

Chú chim trong lồng đó, chính là Tàng Huyền Thanh.

Khi Tàng Huyền Thanh 6 tuổi, Tàng Thiên Hải đã hỏi cô: "Anh hùng được ủng hộ, sẽ có rất nhiều bằng hữu, nhưng phần lớn lại kết thúc bi tráng, cuối cùng lưu danh bách thế; kiêu hùng vĩnh hưởng cô độc, không dám giao ra tấm chân tình, lại có thể hoành hành không sợ, cuối cùng tiếng xấu lan xa. Huyền Thanh, nữ nhi của ta, nói cho ta biết, con sẽ chọn lựa ra sao đây?"

Tàng Thiên Hải lời này đối một nhi đồng mới 6 tuổi là quá mức thâm ảo. Tàng Huyền Thanh tính tình trẻ con, lại nhíu mày lộ ra suy tư, lộ ra thành thục ổn trọng nguyên bản không nên thuộc về độ tuổi này. Tàng Huyền Thanh không biết lựa chọn thế nào, cô cần thêm manh mối mới có thể phán định, vì thế cô hỏi lại Tàng Thiên Hải: "Vậy cha muốn con làm loại người nào?"

Tàng Thiên Hải sâu kín nhìn Tàng Huyền Thanh, hắn đứng thẳng lưng, gác tay ngửa đầu, híp mắt nhìn hoàng hôn, tùy ý phóng thích ra hào quang, tà dương như máu, thật sự nhuộm đỏ cả một góc trời. Hắn dừng một hồi, ngữ khí thâm trầm nói: "Đứng ở dưới cũng thế, đứng ở trên đỉnh cũng thế, đường đi cho tới bây giờ đều là do tự mình tuyển. Huyền Thanh, cho dù ta là phụ thân con, cũng không thể thay con lựa chọn con đường sau này, ta chỉ cho con ý kiến, ta chỉ trở thành hòn đá kê chân của con mà thôi. Mặc kệ con lựa chọn thế nào, vẫn là ái nữ của Tàng Thiên Hải, ta là hòn đá kê chân của con, cũng là bến cảng bao che cho con, con chỉ cần lựa chọn, ta sẽ cam tâm trả giá."

Tàng Huyền Thanh nghe được, đây là một sự lựa chọn, đứng dưới vạn người, hay là đứng trên vạn người. Tiểu hài tử tư tưởng vốn thẳng, từ nhỏ bị Tàng Thiên Hải điên cuồng tới cực điểm giáo dục Tàng Huyền Thanh, trong lòng thủy chung tồn tại một mãnh hổ, tuy rằng hiện tại mãnh hổ vẫn còn rất nhỏ, nhưng thiên tính kiêu ngạo đã ảnh hưởng tới Tàng Huyền Thanh, mãnh hổ cho dù thân thể nhỏ bé, cũng không muốn cúi đầu thần phục những dã thú khác.

Vì thế, Tàng Huyền Thanh học theo động tác của Tàng Thiên Hải, gác tay mà đứng, híp mắt nhìn tà dương, thanh âm trẻ con lại kiên định nói: "Con lựa chọn kiêu hùng, con muốn làm kiêu hùng!"

Tàng Huyền Thanh trưởng thành, chưa từng giao ra tấm chân tình, bên người cô có vây quanh một đám người, nhưng thủy chung là cô độc tịch mịch, bởi vì chỉ mình cô đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp.

Nhưng gần đây có một người, khiến Tàng Huyền Thanh giao ra một ít thật tâm, người kia đối với cô mà nói là đặc thù, là duy nhất. Người kia cùng cô phân thân phi cố, lại làm cho cô có cảm giác huyết mạch truyền thừa, bởi vì nàng là người thừa kế cô đã nhận định.

Sau khi cha mẹ mất, Mộ Dung Phỉ là người đầu tiên khiến Tàng Huyền Thanh cô giao ra chân tâm, đồng thời, cảm thấy hoài niệm và thành tựu. Hoài niệm, là tới từ cách Tàng Huyền Thanh chỉ dạy Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh hoàn toàn y theo phương thức Tàng Thiên Hải giáo dục cô, mà thành tựu là tới từ niềm tin của Tàng Huyền Thanh, cô sẽ dạy ra một Tàng Huyền Thanh thứ hai, hoặc là còn cường đại hơn.

Tàng Thiên Hải, nam nhân cường đại kia, tuy là kiêu hùng, lại có kết thúc bi tráng, trước khi chết, hắn không nuốt lời, cơ hồ giữ vững tất cả hứa hẹn. Hắn chân chính trở thành hòn đá kê chân cho Tàng Huyền Thanh, nhượng Tàng Huyền Thanh từ một nữ nhân vô danh, chỉ trong một thời gian ngắn, đã trở thành một nữ nhân khiến đại đa số mọi người đều sợ hãi.

Điều này lại làm cho Tàng Huyền Thanh cảm thấy thập phần vô vị, tựa hồ việc cần phải làm không nhiều lắm, rất nhiều chuyện đều là một câu liền thu phục, "di sản" Tàng Thiên Hải để lại rất nhiều, cô hoàn toàn không cần cố gắng.

Tàng Huyền Thanh gặp Mộ Dung Phỉ, cũng gặp phải vấn đề duy nhất cần cô đi nỗ lực, thì phải là chỉ dạy Mộ Dung Phỉ trở thành lão đại kế nhiệm của Thanh Liên Hội. Tàng Huyền Thanh tôn kính Tàng Thiên Hải, nhưng cũng hi vọng mình có thể siêu việt Tàng Thiên Hải, bây giờ việc giúp cô siêu việt Tàng Thiên Hải, trước mắt tựa hồ cũng chỉ có chỉ dạy lão đại kế nhiệm thôi. Tàng Huyền Thanh rất coi trọng chuyện này, cho nên Mộ Dung Phỉ đối với cô mà nói, rất trọng yếu.

Mộ Dung Phỉ đã bị bắt ba ngày, Tàng Huyền Thanh lại bắt đầu lười biếng, cuộc sống cực kỳ nhàm chán vô vị, cô muốn Mộ Dung Phỉ a. Lâm Tử Vận bên kia cũng không có hồi âm, dám không nghe Tàng Huyền Thanh, chỉ có Lâm Tử Vận.

Tàng Huyền Thanh mệt mỏi chỉ muốn ngủ, cô sai Trần Dương kêu Lâm Tử Vận lại đây. Mà Lâm Tử Vận là luật sư biện hộ cho Mộ Dung Phỉ, hôm qua cũng đã nhận được viện kiểm sát lệnh truyền, vụ án Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát, bốn ngày sau mở phiên toà.

Thời gian đối với Lâm Tử Vận thật sung túc, tuyệt không sốt ruột, tài liệu cần chuẩn bị cũng không nhiều, trọng yếu nhất là vẫn còn cần một bác sĩ tâm lý viết bệnh án chứng minh Mộ Dung Phỉ có chứng tự bế. Ở Tàng gia, các loại hình y sinh đều có, trong đó cũng không thiếu bác sĩ tâm lý, bởi vì hỗn hắc đạo, khẳng định không thể thiếu chảy máu, cho nên đối với ma mới, bác sĩ tâm lý cũng là không thể thiếu. Lâm Tử Vận căn bản không cần phải sốt ruột.

Lâm Tử Vận không để mắt đến, hoặc là nói không nghĩ tới tầm quan trọng của Mộ Dung Phỉ đối với Tàng Huyền Thanh, hôm nay cô bị Tàng Huyền Thanh gọi vào Tàng gia, Tàng Huyền Thanh mở miệng liền hỏi Mộ Dung Phỉ rốt cuộc khi nào có thể trở về, nhượng Lâm Tử Vận kinh ngạc lại tò mò. Khi nào thì, trừ bỏ cha mẹ nuôi, lại có người có thể làm cho Tàng Huyền Thanh nhớ nhung cùng sốt ruột như vậy?

Chuyện càng làm cho Lâm Tử Vận kinh ngạc thiếu chút nữa miệng đều không thể khép còn ở phía sau, Tàng Huyền Thanh nghe Lâm Tử Vận nói xong tình huống, thế nhưng cau mày, rất là bất mãn nói: "Lại phải đợi thêm hai ngày mới mở phiên toà a, vậy Mộ Dung Phỉ khi nào mới có thể trở về? Tử Vận, em dụng tâm một chút, tận lực để Mộ Dung Phỉ nhanh trở về đi."

Tàng Huyền Thanh nói xong, cũng không đợi Lâm Tử Vận đáp lại, tựa như một khắc cũng không thể đợi, phân phó Trần Dương: "Trần Dương, ngươi đi, kêu Giang y sư lập tức tạo ra hồ sơ giả Mộ Dung Phỉ có chứng tự bế, giao cho Tử Vận."

Lâm Tử Vận sai lầm phỏng chừng phân lượng của Mộ Dung Phỉ ở trong lòng Tàng Huyền Thanh, nguyên bản cô rất có lòng tin có thể đạt được kết quả Tàng Huyền Thanh hài lòng, nhưng bắt đầu lụi tắt, chờ Trần Dương đi rồi, Lâm Tử Vận do dự một chút, nói: "Đại tỷ, Mộ Dung Phỉ là vị thành niên, hơn nữa có chứng tự bế, có thể không chịu hình phạt, nhưng sẽ... Tránh không khỏi bị cưỡng chế trị liệu."

Tàng Huyền Thanh nghe xong, nhìn về phía Lâm Tử Vận cau mày nói: "Cưỡng chế trị liệu? Cần bao lâu?"

Lâm Tử Vận không dám tùy ý, cẩn thận cân nhắc lúc sau mới đáp: "Dựa theo tình hình thực tế và bệnh trạng của Mộ Dung Phỉ, chính phủ sẽ tìm ra hồ sơ bệnh án, cưỡng chế trị liệu 3-6 tháng, trước hết giải trừ vọng tưởng bị hại của Mộ Dung Phỉ, sau đó lại do bác sĩ tâm lý của chính phủ theo dõi trị liệu, thẳng đến khi xác định Mộ Dung Phỉ hoàn toàn không còn tâm lý công kích nữa mới thôi."

Đây là kết quả tốt nhất Lâm Tử Vận có thể nghĩ đến, cô vốn cho là Tàng Huyền Thanh sẽ hài lòng, bởi vì Mộ Dung Phỉ tránh khỏi hình phạt giam cầm, hơn nữa 3-6 tháng cũng không quá dài. Nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, Tàng Huyền Thanh sau khi nghe xong, không chút nghĩ ngợi liền bác bỏ: "Không được. 3-6 tháng quá dài, Mộ Dung Phỉ nhất định phải quay về bên tôi sau khi thẩm tra xong, theo dõi trị liệu gì đó tôi cũng không cho phép, hừ, người của Tàng gia ta khi nào bị trói buộc qua như thế chứ."

Xem ra, Tàng Huyền Thanh đã quy Mộ Dung Phỉ về hàng ngũ thân nhân Tàng gia rồi, quan trọng nhất là, Tàng Huyền Thanh nghĩ đến, những người kia là muốn biến Mộ Dung Phỉ từ sói thành dê, sao cô có thể cho phép, nàng là người của Tàng gia, là lão đại kế tiếp của Thanh Liên Hội, sao có thể là dê đâu.

Lâm Tử Vận nghe Tàng Huyền Thanh nói xong, khẽ nhíu mày trầm mặc, trong lòng cô suy tư, lấy thực lực của mình, rốt cuộc tài cán giúp Mộ Dung Phỉ làm được một bước kia. Tàng Huyền Thanh cũng biết Lâm Tử Vận đang suy tư đối sách, cho nên cô cũng trầm mặc, chờ Lâm Tử Vận trả lời.

Nhờ một bác sĩ kinh nghiệm phong phú tư chất thâm sâu, làm giả một hồ sơ bệnh án, chứng minh đầy đủ, ký tên của mình, cũng không cần quá nhiều thời gian, cho nên Trần Dương chỉ đi 20 phút liền quay lại, hắn đưa một chồng tư liệu chứng minh Mộ Dung Phỉ đích thực có chứng tự bế cho Lâm Tử Vận.

Lâm Tử Vận tiếp nhận, nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, em không chắc có thể đạt đến kết quả tốt nhất, bất quá em sẽ cố hết sức."

Tàng Huyền Thanh nhíu mày nhìn Lâm Tử Vận, suy nghĩ một hồi, sau đó gật gật đầu.

Lâm Tử Vận rời đi, Tàng Huyền Thanh nói với Trần Dương: "Trần Dương, ngươi đi điều tra một chút, thẩm phán và bồi thẩm đoàn phụ trách vụ án của Mộ Dung Phỉ là ai, đến lúc đó nên làm như thế nào, ta nghĩ ngươi biết, đúng không?"

Trần Dương đỡ kính tơ vàng, hơi hơi cong eo, cười đến phi thường hiền lành, nói với Tàng Huyền Thanh: "Vâng, Đại tiểu thư, ta đã biết."

Tiểu Phỉ thoát nạn xong cái bu bà Thanh như má luôn =)) cứ nghĩ tới cảnh bé con nhón chân lên hun "mommy" là thấy phê rồi hà =))