Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 63: Gian tế



Hai ngày nay, tổ trọng án đều đem tinh lực đặt lên "sát nhân tai nạn xe cộ", không thể không nắm chắc thời gian phá án, bởi vì án kiện thuộc loại sát nhân biến thái, sát nhân biến thái biết tiến hoá, tựa như ác ma lớn dần, thủ pháp giết người lẫn thủ đoạn che giấu từ từ cũng tiến hoá, càng để lâu thì càng khó bắt được hung thủ. Hiện giờ xã hội vẫn chưa chú ý, vì tất cả mọi người chỉ coi đây là sự cố, không ý thức được kỳ thật là có người lấy tai nạn xe cộ nhằm che giấu, giết người liên hoàn.

Trong hai ngày này, tổ trọng án một lần nữa ghi chép khẩu cung, tài xế cũng phối hợp, bởi vì nếu bắt được hung thủ, chứng thực tai nạn có ẩn tình khác, trách nhiệm của bọn hắn sẽ nhỏ đi rất nhiều, đương nhiên, quan trọng nhất là tiền bồi thường cũng sẽ giảm theo.

Lần thứ hai ghi chép khẩu cung, nhưng tổ trọng án vẫn không thể xác định được hung thủ, vì không ai thấy rõ mặt hung thủ, thậm chí một vài người căn bản không nhìn thấy nửa điểm bóng dáng của hắn, hết thảy đều phát sinh quá nhanh, manh mối duy nhất: Hung thủ là nam, mỗi lần gây án đều mặc áo có mũ, che lấp diện mạo của mình.

Sở Thanh Phong vốn nghĩ đến camera công cộng sẽ tìm được nhiều manh mối, nhưng khi điều tra mới phát hiện, đoạn đường này căn bản không có cái camera nào, vì nó là tiểu khu, bình thường ít có xe qua lại, xác suất phát sinh tai nạn xe cộ rất nhỏ, cho nên bị xem nhẹ. Phát hiện khiến tổ trọng án tuyệt vọng, mỗi người mày ủ mặt ê, qua một lúc Sở Thanh Phong mới nghĩ đến, tuy rằng chính phủ không có trang bị camera, nhưng Thanh Liên Hội có.

Đối với việc Thanh Liên Hội có gắn camera, Sở Thanh Phong cũng sẽ không khờ dại nghĩ Thanh Liên Hội là vì cống hiến cho xã hội, không cần nghĩ cũng biết, Thanh Liên Hội là vì dự phòng đối thủ đánh bất ngờ Bóng Đêm. Tổ trọng án và Thanh Liên Hội luôn đối đầu mà lần này lại muốn xin đối phương giúp đỡ, điều này làm cho Sở Thanh Phong không thoải mái lắm, nhưng không có biện pháp, vì phá án, cũng chỉ có thể đi tìm Thanh Liên Hội.

Bóng Đêm ban ngày đóng cửa, chỉ có 8h tối mới mở cửa buôn bán, nếu là CLB đêm khác, tổ trọng án khẳng định sẽ mặc kệ có phải thời gian buôn bán không, nhưng Thanh Liên Hội bất đồng, giao thủ nhiều năm như vậy, biết là khó chơi, chỉ có thể chờ đến tối.

Chỉ đi đòi camera mà thôi, Sở Thanh Phong chỉ điểm ba đội viên đi theo mình, người khác cứ theo lẽ thường mà tan tầm. Khi Sở Thanh Phong chỉ điểm, cũng không phải tùy tiện loạn chỉ, phải nghĩ rõ ràng, tỷ như Chu Vân, hắn phụ trách làm việc với CSGT, tự nhiên không thể thiếu hắn, Cố Dao và Trần Hy đều là người mới, dẫn bọn họ theo để tích lũy kinh nghiệm. Sở Thanh Phong giải quyết việc chung, hoàn toàn không có tư tâm, chỉ là kết quả có chút khó chịu, tin tưởng rằng ai cũng biết.

8h tối, bốn người tập hợp xuất phát, lần này Sở Thanh Phong chủ trương lái xe nàng đi, bốn người một xe. Sở Thanh Phong chạy đến trước mặt ba người, sau đó chờ bọn họ lên xe, Trần Hy không do dự, hắn là người thứ nhất mở cửa xe, ngồi ở phía sau. Chu Vân đâu, hắn tự nhiên là muốn ngồi kế bên tài xế, hắn thầm mến Sở Thanh Phong nhiều năm đã không còn là bí mật, mà Cố Dao ngồi xe Sở Thanh Phong đã không phải là lần đầu tiên, mỗi lần đều là ngồi ở ghế phó lái, đã muốn quen. Cho nên kết quả chính là, hai người đồng thời đưa tay muốn kéo cửa phụ, sau đó đều phát hiện cử động của đối phương, thu hồi tay của mình, nhìn nhau xấu hổ.

Sở Thanh Phong thấy hai người không có động tác gì, vì thế nàng khuynh thân đẩy ra cửa xe, nói: "Cố Dao phía trước, Chu Vân phía sau, đều nhanh lên xe, đừng lãng phí thời gian."

Sở Thanh Phong lúc này là chỉ huy, Chu Vân cùng Cố Dao ở mặt ngoài tự nhiên không có dị nghị, chỉ là trong nội tâm, Chu Vân cảm thấy ê ẩm, buồn bực đi ra phía sau mở cửa xe ngồi xuống. Cố Dao cảm thấy xấu hổ, dù sao Chu Vân là tiền bối, mà cô là tân nhân, không khiêm nhượng thì thôi đi, còn tranh giành vị trí với tiền bối nữa.

Giữa Cố Dao và Sở Thanh Phong cũng tồn tại xấu hổ, sau khi lên xe, Cố Dao luôn nhìn thẳng phía trước, không dám nhìn Sở Thanh Phong. Sở Thanh Phong không hề để tâm, nàng nhìn thoáng qua Cố Dao, nói: "Cố Dao, cài dây an toàn."

Trần Hy cùng Chu Vân đều không có cài dây an toàn, mặc dù nói cài lên là tốt, nhưng không nhiều người có thói quen này, bọn họ cảm thấy không cần thiết. Sở Thanh Phong chỉ tên điểm họ gọi Cố Dao cài dây an toàn, lại không để ý hai vị nam sĩ phía sau, đối đãi khác biệt.

"A... À, hảo." Cố Dao được ưu đãi, hơn nữa lúc trước cô còn bị Sở Thanh Phong hôn, tự nhiên xấu hổ vô cùng, mặt đỏ ửng, vội vàng cúi đầu che giấu, làm bộ đang cài dây an toàn. Sở Thanh Phong vẫn nhìn Cố Dao, thầm nghĩ: Cố Dao sẽ không quên hôm nay là ngày cuối cùng đi?

Cố Dao không dám nhìn thẳng Sở Thanh Phong, luôn chột dạ, mà Sở Thanh Phong nhìn thẳng Cố Dao, nàng càng xem thì càng cảm thấy Cố Dao đã quên chuyện đó, trong lòng lại càng buồn bực, muốn nhắc nhở cô nhưng hiện tại lại không phải lúc, chỉ có thể nhịn ấm ức, vì thế khởi động xe có chút mãnh liệt, "hô" một tiếng vọt ra ngoài. Trừ bỏ Sở Thanh Phong, những người khác không ai chuẩn bị, đều bị hoảng sợ, không khí càng thêm quái dị.

Xe chạy đến cửa Bóng Đêm, nhân khí vẫn cường thịnh, người chờ tiến vào Bóng Đêm nhiều như trẩy hội. Sở Thanh Phong dừng xe, nhìn phía trước chen chen chúc chúc, chán ghét nhăn mặt, nói: "Xuống xe đi." Liền mở ra cửa xe.

Sở Thanh Phong dẫn đầu, mang theo ba người đi đến cửa, trực tiếp chen ngang đội ngũ, mỗi người mắt lộ hung ý nhìn bốn người, nhưng cũng không ngăn cản, nơi này là Bóng Đêm, bọn hắn có thể lường trước kết cục khi không tuân thủ quy củ, bọn hắn thậm chí còn vui sướng khi người gặp họa chờ xem bốn người thất bại. Mấy sinh vật giống đực thấy hai đại mỹ nữ lại càng liều lĩnh huýt gió.

Tiểu lâu la không biết Sở Thanh Phong rất là bình thường, nhưng thủ hạ của Thanh Liên Hội không có lý do gì không biết Sở Thanh Phong, nhìn thấy nàng chen ngang, mấy gã đại hán trông cửa còn khách khí, một gã đứng sau cùng tựa hồ là thủ lĩnh, tiến ra đón, hô: "Sở đội phó, ngọn gió nào hôm nay thổi ngài tới? Ngài đây là...?"

Nếu đã nhận biết mình, Sở Thanh Phong cũng lười móc ra thẻ căn cước, chỉ khách khí nói: "Những nhân vật thượng cấp trong Thanh Liên Hội, tối nay có ai ở đây không?"

Gã đại hán biết Sở Thanh Phong hỏi chính là người có quyền quyết định, tối nay đều ở đây, Tàng Huyền Thanh, Trần Dương, Liễu Thương Nhan, đương nhiên còn có Mộ Dung Phỉ, hiện tại nàng là người được Tàng Huyền Thanh tín nhiệm, cũng có thể tính là một. Biết thì biết, nhưng nếu là tổ trọng án, hắn lại không có bao nhiêu hảo cảm, cũng sẽ không thành thành thật thật trả lời Sở Thanh Phong, hắn pha trò nói: "Sở đội phó, ngài lần này đại giá quang lâm, là tới đùa, hay là...? Nếu như là đến thả lỏng, đâu cần mấy vị lão đại ra mặt a, ta có thể giúp ngài an bài thỏa đáng, bảo đảm ngài vui vẻ, như thế nào?"

"Nói cái gì vậy, cảnh sát phá án, các ngươi hảo hảo phối hợp là được, bằng không chúng ta..." Trần Hy nghe không nổi nữa, tuổi trẻ khí thịnh hơn nữa không có ấn tượng tốt với những tên lưu manh hắn đột nhiên không kiên nhẫn ngắt lời. Hắn không biết Thanh Liên Hội đối với tổ trọng án là khó đối phó nhất, ngay cả Sở Thanh Phong cũng sẽ không lấy thái độ cứng rắn, không phải không dám mà là hiện tại không thích hợp, bởi vì lần này bọn họ là van cầu Thanh Liên Hội trợ giúp. Chu Vân là lão đội viên, đương nhiên có kinh nghiệm, cho nên luôn luôn không mở miệng, mà Cố Dao hiểu Thanh Liên Hội hơn bất luận kẻ nào, hơn nữa trong tiềm thức là tựu lấy Sở Thanh Phong cầm đầu, tự nhiên cũng không có mở miệng.

Trần Hy mở miệng, Sở Thanh Phong liền nhíu mày, đại hán nguyên bản khách khí, sau khi nghe thấy lời Trần Hy nói, lập tức 360 độ đại chuyển biến, tươi cười hoàn toàn không còn, sắc mặt lãnh mạc lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Hy: "Bằng không như thế nào? Hừ, thái độ của các ngươi tồi tệ như vậy, ta cũng lười chiêu đãi các ngươi. Nếu muốn vào vui đùa, theo như quy củ, xếp hàng giao lệ phí, nếu muốn tìm lão đại của chúng ta, ngượng ngùng, thứ cho ta không nhận!"

Đại hán nói xong cũng muốn xoay người rời đi, mà Trần Hy còn non kinh nghiệm nào biết lợi hại, trong lòng hắn thì cảnh sát, chính nghĩa, pháp luật mới là cao nhất, thấy đại hán tỏ thái độ, hắn nổi giận, chỉ vào đại hán nói: "Ngươi..."

Sở Thanh Phong âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ Trần Hy quả nhiên vẫn là kinh nghiệm không đủ, quá mức khinh suất lỗ mãng, thấy Trần Hy còn muốn nói điều gì, lập tức ngăn cản: "Trần Hy, đủ!" Sau đó cũng không nhìn Trần Hy, nói với đại hán: "Đợi một chút, lần này tôi đến không phải gây khó khăn, mà là có chuyện trọng yếu cần nói với Tàng lão đại, anh chỉ cần giúp tôi thông báo một tiếng, muốn gặp hay không, tôi nghĩ bọn họ sẽ quyết định. Hơn nữa, tôi muốn thấy lão đại của anh, anh cũng không có tư cách quyết định."

Gừng càng già càng cay, nàng nửa mềm nửa cứng nhượng đại hán dừng bước, nhìn thoáng qua Sở Thanh Phong, cân nhắc một hồi vẫn là gật đầu, hắn có thể không chừa thể diện cho Trần Hy, nhưng đối với Sở Thanh Phong lại không dám quá mức càn rỡ, ngữ khí dịu đi: "Được rồi, thỉnh ngài chờ."

Hắn quay lưng đi, đi hai bước, lấy di động ra thông tri Liễu Thương Nhan, mọi chuyện trong Bóng Đêm đều do Liễu Thương Nhan làm chủ, theo hắn, chuyện này còn chưa đủ kinh động Trần Dương cùng Tàng Huyền Thanh.

Nói chuyện điện thoại xong, đại hán kêu Sở Thanh Phong chờ, sau đó không để ý tới. Gã thông tri Liễu Thương Nhan, đi ra lại là Trần Dương. Trần Dương như cũ là âu phục thẳng thớm, gọng kính tơ vàng, hào hoa phong nhã, nhưng ai nhận thức hắn đều biết, tất cả chỉ là giả dối, bên trong hung tàn không ai bằng, chân chính "mặt người dạ thú".

Trần Dương đi ra, tất cả đại hán đều cung kính cúi đầu, ở xã hội hiện đại còn có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, có lẽ cũng chỉ có xã hội đen là không xem pháp luật ra gì. Trần Dương mỉm cười, vừa sửa sang cà vạt vừa đi về phía Sở Thanh Phong, hắn mỉm cười rất hòa thuận giống như lão sư: "A? Nguyên lai là Sở đội phó, xin hỏi... Có chuyện gì sao?"

Sở Thanh Phong và Trần Dương đều biết đối phương là người thế nào, Sở Thanh Phong cũng lười giả bộ, nàng nói thẳng: "Là vầy, chúng tôi phát hiện ở phụ cận Bóng Đêm có... Cho nên, chúng tôi cần băng ghi hình trong hai tháng này, phiền toái các người phối hợp."

Trần Dương hai tay sáp túi, lẳng lặng nghe Sở Thanh Phong kể ra, bộ dạng nghiêm túc, không thể không nói bề ngoài xem như nam nhân lễ phép, chì là khi nghe tới "giết người liên hoàn" thì ánh mắt sáng rực lên, liếm liếm môi, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị, ai cũng không rõ hắn suy nghĩ gì.

Sở Thanh Phong nhìn thấy bộ dáng này của Trần Dương, có điểm chán ghét, nhăn mi, nhưng nàng không thể nhạ Trần Dương, chỉ đành kiên nhẫn chờ đợi. Một lát sau, Trần Dương gật gật đầu, nói: "Xin chờ một chút."

Trần Dương nói xong, xoay người tránh ra hai bước, móc điện thoại ra, Sở Thanh Phong biết hắn hẳn là xin chỉ thị của Tàng Huyền Thanh, cho nên cũng không quấy rầy. Một lát sau, Trần Dương gật đầu nói có thể, nhưng lại kêu bọn họ đợi ở cửa, không có thỉnh vào. Sở Thanh Phong cũng chỉ có thể đợi, đối với bọn họ mà nói, đây đã là kết quả không tệ.

Cả quá trình, Trần Dương chỉ nhìn Cố Dao một cái, sau đó không còn chú ý tới cô, giống như hoàn toàn không biết cô là ai.

Trong phòng làm việc ở lầu ba, Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ ngồi trên một cái ghế, Tàng Huyền Thanh ôm Mộ Dung Phỉ quan sát Sở Thanh Phong cầm đi hai cái rương chứa camera. Các nàng hôn thật lâu, cũng không biết bao lâu, lại không có tiến thêm một bước. Mộ Dung Phỉ tựa hồ còn chưa hiểu lắm, hẳn là kinh nghiệm không đủ tạo thành, chỉ biết hôn a. Tàng Huyền Thanh đâu, cô không muốn sớm như vậy liền tiện nghi Mộ Dung Phỉ, vì em ấy còn chưa đạt tới tiêu chuẩn của mình, hơn nữa Mộ Dung Phỉ hiện tại mới 16 tuổi nha.

Nếu các nàng cứ tiếp tục chơi, sợ rằng một ngày nào đó sẽ chơi ra lửa.

Hôn xong, Tàng Huyền Thanh cảm thấy một trận trống rỗng, cô ôm Mộ Dung Phỉ vào trong lòng, cũng giải quyết vấn đề chỉ có một cái ghế, lại có thể trói buộc Mộ Dung Phỉ, khiến nàng không thể hôn tiếp, nếu còn tiếp tục, cô thật sự sợ mình sẽ bị rách mồm.

Cũng bởi vì cần trói buộc Mộ Dung Phỉ, cho nên Tàng Huyền Thanh ôm đặc biệt chặt, Tàng Huyền Thanh sẽ không hư không, mà Mộ Dung Phỉ cũng rất thích cảm giác như thế, vì thế hai người im lặng nhìn màn hình, thấy Sở Thanh Phong cầm hai cái rương ly khai.

Mộ Dung Phỉ đột nhiên nhíu mày, vặn vẹo cơ thể, Tàng Huyền Thanh nghĩ đến Mộ Dung Phỉ lại muốn tránh thoát mình, mẹ nó chứ, 16 tuổi không nên làm chuyện xấu nha, cô không chịu thả lỏng, ôm chặt, cúi đầu hỏi: "Làm sao vậy?"

Mộ Dung Phỉ hơi nhíu mày, thanh âm không có cảm xúc, lãnh khốc nói: "Muốn đi tiểu."

Tàng Huyền Thanh nghe lời này thì nhíu mày còn chặt hơn Mộ Dung Phỉ, buông Mộ Dung Phỉ ra, nói: "Đi đi."

Nhìn bóng lưng Mộ Dung Phỉ, Tàng Huyền Thanh đỡ trán, trong lòng oán thầm: Đi tiểu? Cách nói này thật sự là... Xem ra mình còn phải dạy Mộ Dung Phỉ rất nhiều thứ đâu.

Mộ Dung Phỉ mở cửa phòng đi ra ngoài, trên mặt không có biểu tình, lãnh khốc tới cực điểm, nàng phát hiện cách đó không xa có một người, Mộc Trung Giản. Mộ Dung Phỉ chỉ đưa mắt nhìn, không có tiếp tục xem, nhìn phía trước, xem hắn như vô hình, lãnh mạc lướt qua hắn, đi tới.

Mộ Dung Phỉ đi ra, Mộc Trung Giản nhìn chằm chằm Mộ Dung Phỉ, thấy Mộ Dung Phỉ lướt qua, hắn đột nhiên mở miệng kêu lên: "Mộ Dung Phỉ?"

Mộ Dung Phỉ dừng bước, quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng dọa người, Mộc Trung Giản tựa hồ không có phát hiện, tiến lên hai bước nói với Mộ Dung Phỉ: "Mộ Dung Phỉ, Sở đội trưởng nói hắn biết ngươi rất khó truyền tin tức ra, sau này nếu có mật báo, ta sẽ giúp ngươi."

Mộ Dung Phỉ híp mắt một chút, không nói gì, ngay cả đầu cũng không gật, quay đầu tiếp tục hướng về phía trước, tựa hồ không nghe thấy Mộc Trung Giản nói. Nàng vừa đi vừa thầm nghĩ: Thủ đoạn của Sở Thu thật sự là đáng sợ, nàng chưa từng biết dưới tay hắn còn có Mộc Trung Giản, lại nhanh chóng an bài vào bên cạnh Liễu Thương Nhan, xem ra hẳn là sớm có chuẩn bị a? Hừ... Ngày sau...

Gian tế đang là hot career hả ta =)) Tiểu Phỉ, Dao Dao, giờ lại đến cha nội Mộc Mộc này nữa =))