Âu Dương Phi Vân sau khi thỉnh giáo ông nội mình xong bắt đầu trở về kế hoạch lấy mình lịch trình tu luyện.
Đầu tiên, hắn cần bình lặng tâm cảnh đã.
Biết Tần Thiên Tuyết là nữ chủ nên Âu Dương Phi Vân không còn đặt nàng trong lòng, điều bây giờ khiến hắn lo lắng là Diệp Phàm như thanh đao treo lơ lửng trên đầu lúc nào cũng có thể khiến hắn m·ất m·ạng.
Hắn cần một vài thành tựu nhỏ nhằm vững chắc chính mình niềm tin có thể vật tay thậm chí chiến thắng khí vận chi tử.
Âu Dương Phi Vân biết rằng chỉ cần niềm tin không tìm lại được thì hắn vô pháp đột phá và chú định kết cục sẽ kết thúc trong tay Diệp Phàm.
Điều khiến hắn lo lắng đó chính là hắn không biết mình còn bao nhiêu thời gian để nỗ lực vì hắn không biết kịch bản.
Hắn cũng không biết đối thủ của mình có bao nhiêu cường đại, nhưng dựa vào suy đoán tên kia là thượng giới người thì chắc chắn cũng là một hòn đá tảng rồi.
Hắn không biết phạm vi thực lực của kẻ thù là bao nhiêu, không biết đâu là khoảng cách an toàn?
Đủ loại không biết yếu tố khiến cho con người ta sợ hãi, vì người ta chỉ sợ hãi thứ họ không biết chứ người ta đâu có sợ hãi thứ họ đã rõ ràng.
Nhưng Âu Dương Phi Vân chắc chắn một điều, hắn cần phải cản trở Diệp Phàm hoặc chí ít cũng phải giảm tốc độ chinh phục hai vị nữ chủ mà hắn đã xác định trước.
Không phải nói mớ, nhưng chắc chắn ngoài cơ duyên với đại sư huynh vị trí thì hai vị nữ chủ chính là kho báu cuối cùng của phó bản thứ nhất.
Sau khi dọn sạch bản đồ khí vận chi tử mới có thể hài lòng với trạng thái tốt nhất dời đi phó bản một.
Nhiệm vụ của Âu Dương Phi Vân đó chính là tại phó bản một, làm chậm khí vận chi tử cước bộ, bố cục tăng cường tài nguyên cho mình.
Tiếp đó khai thác tối đa thông tin về khí vận chi tử từ đó biết tới hướng đi kế tiếp hay chính là phó bản thứ hai.
Hiện tại hắn đã đắc tội Diệp Phàm, trong khi đó Diệp Phàm hay bất kỳ một tên khí vận chi tử cũng đều là kẻ hẹp hòi, không dễ dàng tha thứ cho người khác với khẩu hiệu "Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, g·iết c·hết không tha"
Đã vậy lại còn rất thích đoán mà thường là đoán sai dẫn đến biết bao phản phái mệnh ô hô thì hắn thừa hiểu trong đầu Diệp Phàm mình chính là một cái đáng c·hết ma đầu rồi.
Có câu nói “ấn tượng ban đầu không tốt, dù sau này có nỗ lực đến thế nào cũng khó thành.”
Đã từng là một người khởi nghiệp Âu Dương Phi Vân rất tán thành quan điểm này, vì thế hắn ngay từ đầu đã bác bỏ việc cố gắng thay đổi ấn tượng của Diệp Phàm.
Tại sao phải lấy mình mặt nóng dán người mông lạnh.
Ngoài ra, cũng có một cái kinh điển lời khuyên rằng "Cho dù là miếng giấy vệ sinh (giấy chùi đ.í.t) hoặc là cái quần lót cũng có giá trị của nó” bởi thế đối với Âu Dương Phi Vân, Diệp Phàm cũng là một cái công cụ có thể tận dụng mà thôi.
Chỉ là công cụ người này cường đại quá, hắn không khống chế được dễ dàng mà phải sử dụng cẩn thận.
Đối với Diệp Phàm hắn là một cái phản phái, tại sao đối với hắn Diệp Phàm lại không thể là kẻ vào vai phản diện do bộ phim mà chính mình sản xuất.
Bộ phim đó cần nổi tiếng, cần mọi người biết đến.
Đạo diễn Âu Dương Phi Vân xin trân trọng giới thiệu: Diệp Phàm một cái người biết cách để nổi tiếng.
“Người đâu?”
Âu Dương Phi Vân bất chợt lên tiếng, ngay sau đó người áo đen kia xuất hiện với tư thế cung kính như trước.
“Trước đó trong quá trình điều tra ngoại môn đệ tử mười vị trí đầu, ngươi quan sát cía tên Ngô Tam Phong thấy hắn như thế nào?”
Người áo đen trầm ngâm một lúc sau đó mới chậm rãi báo cáo:
“Ngô Tam Phong nhập môn bốn năm vẫn luôn khắc khổ tu luyện, thể hiện rõ mình là người có khát vọng lớn, cơ hội bày ra trước mắt hắn không do dự nắm lấy.”
Sau khi nghe xong người áo đen trình bày, Âu Dương Phi Vân mới hỏi:
“Ngươi đánh giá như thế nào về khả năng lôi kéo kẻ này phục vụ cho ta?”
Người áo đen rõ ràng đáp lại:
“Thưa thiếu chủ, tiểu nhân chắc chắn hắn sẽ nghe lời chúng ta.”
“Ồ! Ngươi tự tin như vậy?”
“Phải!”
Âu Dương Phi Vân cười nhẹ nhàng và hỏi:
“Ngươi dựa vào đâu để khẳng định?”
Người áo đen đáp lại:
“Những người như Ngô Tam Phong có khát khao lại còn thật thà trong đầu họ chỉ biết tới cách làm đơn giản nhất chính là chăm chỉ chịu khó thì sẽ được ghi nhận.
Bởi thế, thiếu chủ chỉ cần cho hắn đầy đủ lợi ích và ghi nhận hắn thì ngài sẽ có một tay sai nghe lời.”
Hài lòng gật đầu, Âu Dương Phi Vân dù bề ngoài là đang trầm ngâm suy tính nhưng trong lòng lại đang đánh giá người áo đen.
Người áo đen này làm việc chuẩn xác, năng lực không tệ, hỏi gì đáp nấy, dù là những gì đã viết rõ trong báo cáo hắn chỉ hỏi lại cũng là một cái không sai tay chân, có thể cất nhắc.
Cả phòng tĩnh lặng, bỗng Âu Dương Phi Vân hỏi:
“Ta không biết là gia tộc tử sĩ lại được đào tạo tới mức nhanh nhạy, hiểu được lòng người như ngươi?”
Người áo đen đáp lại:
“Tiểu nhân toàn nhờ gia tộc tài bồi, thêm nữa là được giáo quan chú ý nên được dạy dỗ thêm nhiều kiến thức, về sau được tùy tùng thiếu chủ nên tầm nhìn được mở mang nhiều hơn.”
Người áo đen câu trả lời hết sức khéo léo vừa là vỗ mông ngựa, vừa là thể hiện mình là viên ngọc sáng, được người khác chú ý, thiếu chủ có thể sử dụng.
Trong lòng âm thầm cho tên này người áo đen danh hiệu “nhân tài” Âu Dương Phi Vân hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Người áo đen mới trả lời:
“Tiểu nhân không được ban tên.”
Âu Dương Phi Vân lúc này mới hỏi:
“Ngươi trung thành với ta chứ?”
Người áo đen đầu cúi thấp hơn trả lời:
“Mạng của tiểu nhân thuộc về chủ nhân.”
Âu Dương Phi Vân hài lòng cười nói:
“Tốt lắm, nhưng mạng ngươi thuộc về ngươi, sống không dễ, c·hết thì dễ cố gắng trân trọng.
Làm việc cho ta ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Người áo đen bình tĩnh đáp trả:
“Tiểu nhân đã rõ.”
Âu Dương Phi Vân sắp tới có nhiều thứ phải triển khai, mà tên ngốc nguyên thân trước kia chỉ biết tu luyện, ăn chơi vì thế mà xung quanh cũng chẳng được mấy kẻ có năng lực, toàn những tên chỉ biết xu nịnh lấy niềm vui.
Rặt một lũ phản phái tiểu đệ, ngu ngốc vô năng sợ hãi kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu là giỏi.
Không để ý chúng còn chạy tới trêu chọc khí vận chi tử kéo cừu hận về cho mình.
Sau khi nhận được trả lời rõ ràng của người áo đen, Âu Dương Phi Vân hài lòng nói tiếp:
“Từ giờ ta sẽ gọi ngươi là Lý Dạ, bởi vì nếu không có tên sẽ không tiện giao tiếp.”
“Tiểu nhân đa tạ chủ nhân ban tên.”
“Tốt lắm, nhiệm vụ đầu tiên của Lý Dạ ngươi đó là ta cần thành lập chính mình tổ chức tình báo, trước hết là ngay trong Thanh Lam tông tạp dịch và tầng dưới chót đệ tử.
Ngươi cần phải đảm bảo không thể để lộ ra là làm việc cho ta, tiếp đến là cao tầng cần phải là những kẻ tuyệt đối trung thành.
Khi ngươi cất nhắc ai đó thì đồng nghĩa với việc ngươi dùng chính mình tín dự trình bày lên ta.
Rõ chưa?”
Lý Dạ cung kính đáp lời:
“Tiểu nhân đã rõ.”
“Tốt, vậy ngươi trở về, nghĩ xem cơ cấu tổ chức và phương thức hoạt động rồi trình bày lên cho ta.”