Phán Quan

Chương 103



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 103: Đại lễ


Việc vái lạy này tuy rằng chậm trễ một nghìn năm nhưng cuối cùng vẫn không bị bỏ quên.


Dịch: 



Ngày trước Thẩm Kiều từng hỏi hắn: Có phải anh không buông bỏ được thứ nào đó hay không.


Văn Thời cứ tưởng bản thân không buông bỏ được linh tướng. Sau này nhớ lại vài mẩu ký ức vụn vặt, hắn nhận ra thứ thật sự khiến mình không buông bỏ được là nơi linh tướng hóa thành lồng để bảo vệ.


Bấy giờ hắn mới hiểu hóa ra mình đang chờ người về nhà.


Hắn đun một ấm trà thơm bằng tuyết mới rơi trên đỉnh núi năm ấy rồi đợi Trần Bất Đáo quay về, ngờ đâu chỉ thấy cảnh tượng đại Triệu tiểu Triệu khô hóa trong bàng hoàng.


Hắn đợi chờ câu nói "Tôi đến đòi ấm trà còn thiếu", nhưng thứ đợi được lại là câu nói "Văn Thời, đừng quay đầu" dưới bầu trời sương máu của đại trận phong ấn.


Trước ngày hôm ấy là sinh nhật mùng một tháng chạp của hắn.


Sau ngày đó, nguyện sống chết cùng ngày.


Tất cả đều nhờ kẻ đang quỳ lạy trước mặt này ban tặng. Thằng khốn rác rưởi này đáng lẽ phải chịu mọi hậu quả do chính mình tạo ra, dù chết ngàn lần cũng không đáng tiếc! Nhưng gã lại sống an ổn một nghìn năm.


Dựa vào đâu?


"Mày dựa vào đâu..."


Mắt Trương Đại Nhạc nhòe đi, gã trông thấy bờ môi mấp máy của Văn Thời nhẹ nhàng thốt lên một câu như vậy.


Không biết vì sao, so với người vừa mới điên tiết tóm chặt đường sống của gã rồi quát hỏi thì giờ phút này một Văn Thời lặng im càng khiến gã sợ hãi hơn nhiều, đúng thật là rợn cả tóc gáy.


Thái độ lặng im kia hệt như một tầng băng mỏng phủ ở mặt trên cùng, rõ ràng sự điên cuồng đang dần tăng lên dưới lớp băng ấy.


Giống như đối phương đã đưa ra một quyết định mà cho dù gã dùng cách gì cũng không thể khiến hắn thay đổi được ý định.


Loại cảm giác này khiến người ta sợ hãi hơn bất cứ thứ gì.


Trương Đại Nhạc trở nên luống cuống, còn Văn Thời chẳng nhìn gã nữa, hắn cụp mắt gạt một sợi dây rối ra khỏi đầu ngón tay.


Vù --


Sợi dây rối kia bổ đôi luồng gió rồi rớt xuống người gã.


Khác với những sợi dây khiến gã đau đớn như ban nãy, sợi này vừa nhẹ hều vừa lạnh buốt như băng, nó vắt chéo từ bên phải cổ vòng qua dưới vai trái ngay sát vị trí trái tim.


Nghe đồn lão tổ Văn Thời chẳng bao giờ chú trọng đến thứ tự quấn dây khi sử dụng dây rối, những sợi dây rối nhìn có vẻ bình thường kia chỉ cần ở trong tay hắn thì sẽ giống như được rút từ trên linh tướng ra vậy.


Nhưng lần này lại khác.


Người am hiểu thuật con rối nhìn qua là biết điểm xuất phát và điểm rơi của sợi dây rối này được chú ý kỹ càng, hai nơi được vòng qua đều là lỗ hổng của linh tướng, không lệch tý tẹo nào.


"Mày--" Cụ tổ nhà họ Trương không cựa quậy được, gã liếc nhìn sợi dây rối. Đến lúc lên tiếng thì giọng nói đã bắt đầu run rẩy.


Gã vừa mới nói được một chữ, sợi dây rối thứ hai đã lạnh lùng vòng qua cổ tay trái rồi tới trán.


...


Vẫn là lỗ hổng linh tướng.


"Mày làm gì vậy hả?" Gã thấp thỏm hỏi, "Rốt cuộc mày--"


Sợi dây thứ ba hạ cánh.


Tiếp tục là lỗ hổng linh tướng.


....


Khi người đời sau bình phẩm về thực lực của một khôi lỗi sư thì luôn quan sát xem đối phương có thể điều khiển cùng lúc bao nhiêu con rối khổng lồ. Giống như con rối là thứ thể hiện sức mạnh đỉnh cao của thuật rối vậy.


Cho nên sau này rất ít người nhớ rằng con rối chẳng hề liên quan đến chiêu thức hung hiểm nhất trong thuật rối, chỉ cần sợi dây thôi đã có thể thỏa sức giết chóc rồi.


Không phải giết đám sinh vật dơ bẩn tầm thường hay yêu ma quỷ quái trong ảo cảnh mà là hủy diệt linh tướng.


Người sống dùng linh tướng để vào luân hồi, linh tướng chính là căn cơ, là nguồn gốc của tất cả. Hủy diệt linh tướng nghĩa là xóa sạch toàn bộ cơ hội "sống" của một người.


Hay còn gọi là hủy linh.


Thuật hủy linh không cho phép mảnh linh tướng ấy hòa vào trong đất, thay vào đó nó sẽ bị giam cầm theo cách rời rạc nhất, từ các góc xó xỉnh lặng nhìn dòng thác trần tục chảy cuồn cuộn về phía trước, nhìn muôn vàn sinh linh sống tốt trừ mình ra.


Nguyên nhân người đời sau không nhớ rõ là bởi chiêu thức này thuộc về cấm thuật rất hung hiểm. Có lẽ có người biết nhưng trước giờ không sử dụng.


Văn Thời thuộc dạng ấy.


Bao gồm cả hôm nay là lần đầu tiên.


Từng sợi từng sợi dây rối hạ xuống tựa như cứa từng nhát dao lên da.


Cụ tổ nhà họ Trương không ngừng nuốt bọt máu ngập trong khoang miệng. Gã nhìn chằm chằm Văn Thời, từ trạng thái giãy dụa chuyển thành run lẩy bẩy....


Khi sợi dây rối thứ tám hạ xuống, gã cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, hoàn toàn sụp đổ.


"Mày không thể --" Gã trợn sắp rách cả mí mắt, "Mày không thể như vậy, mày không thể làm được chuyện này! Mày không thể--"


Muốn hủy linh phải cần mười hai sợi dây rối, mà khi gã bắt đầu điên loạn thì Văn Thời đã thả ra sợi thứ chín.


"Tao từng thấy rồi, tao biết hết! Hủy linh là cấm thuật, là điều cấm kỵ!"


...


Sợi thứ mười.


"Tao có dấu trời phạt, dấu ấn của tao còn chưa tan biến hết! Tao cần phải vào luân hồi để tiếp tục trả nợ, tao còn phải trả nợ thêm mấy đời nữa, mày không thể.....mày không thể hủy diệt tao ở đây. Đây là điều cấm kỵ, là trái ý trời! Mày --"


Gã cảm giác kẻ lạnh lùng ít nói trước mắt này điên rồi, thế nhưng gã không biết phải ngăn cản kiểu gì. Gió lốc tàn phá trở thành xoáy lồng, trong xoáy lồng chỉ có gã và Văn Thời.


Trừ Văn Thời, gã không thấy bất cứ ai khác.


Tiếng người ầm ĩ thấp thoáng bên ngoài lốc xoáy tựa như có đám đông đang muốn tới gần bọn họ nhưng lại không thể áp sát.


Trương Đại Nhạc gần như bắt đầu nói lung tung: "Mày nhìn tao đi, nhìn dấu trời phạt trên người tao này. Chạm vào điều tối kỵ như tự ý sửa mệnh trái ý trời thì sẽ gặp phải kết cục này, mày hiểu rõ nhất còn gì! Hủy linh còn hung ác hơn sửa mệnh nhiều, mày sẽ đau đớn hơn tao ngày trước, cực kỳ thê thảm, mày phải hứng chịu sự cắn trả gấp mười gấp trăm lần, mày --"


Giọng nói của gã thảm thiết đến gần như hét lên trong những phút giây cuối cùng.


Rốt cuộc Văn Thời cũng nhìn sang giữa tiếng thét đinh tai nhức óc.


Biểu cảm thờ ơ và làn da trắng như tuyết của hắn làm nổi bật sắc máu đỏ tươi nơi đáy mắt. Hắn quấn sợi dây rối thứ mười một, mở miệng thốt ra một câu: "Thế thì sao."


Cắn trả cũng được, đau đớn thì đã làm sao? Chẳng có gì đáng quan trọng.


Khoảnh khắc này toàn bộ giác quan và lý trí của hắn đều đã trống rỗng, chạm không tới đỉnh, giẫm không tới đáy.


Hắn lại cảm nhận được cơn điên loạn trong đại trận phong ấn ngày trước, chỉ khác ở chỗ lần này mặt càng lạnh tanh hơn mà thôi.


Chắc là điên hơn nhỉ.


Giết địch một nghìn tổn hại ba nghìn cũng chẳng sao, cùng lắm thì bị trời phạt thôi....


Cùng lắm thì hứng chịu trời phạt một lần.


Đến cả Trần Bất Đáo cũng từng gánh rồi thì sao hắn lại không thể?


Bão táp mù trời hợp lại làm một với cảm xúc của khôi lỗi sư. Tiếng người thấp thoáng bị át mất, tất cả đều bị ngăn cách phía bên ngoài, ngay cả giọng nói khản đặc của cụ tổ nhà họ Trương trong vòng xoáy cũng như vở kịch câm.


Hắn đã quyết tâm.


Khi sợi dây rối cuối cùng trên đà lao tới phía trước, một bàn tay xẻ dọc luồng gió ngay khoảnh khắc điều cấm kỵ sắp được thực hiện, bàn tay ấy kéo sợi dây rối trở về sau đó nắm chặt ngón tay Văn Thời.


Bàn tay ấy lạnh buốt, lạnh đến mức gần như không phải nhiệt độ cơ thể của người sống, mà càng giống nhánh cây khô dài hơn....


Văn Thời cuối cùng cũng thoát khỏi cảm xúc chơ vơ trống rỗng nhờ cái nắm tay ấy.


"Văn Thời." Tạ Vấn khẽ thủ thỉ bằng âm điệu mình chưa bao giờ dùng. Anh xuất hiện phía sau lưng hắn, giọng nói dịu dàng ấm áp truyền vào tai Văn Thời như một sự vỗ về, "Văn Thời..."


"Báo thù không phải như thế, ngoan nào."


Văn Thời mím chặt đôi môi tái nhợt khi nghe thấy giọng anh, mọi cảm xúc dồn nén dưới lớp băng mỏng dần dần ùa ra không thể giấu giếm.


Giống như thuở thiếu niên bị thương trong chiếc lồng lớn, sau đó lên núi trở về nhà.


Ánh mắt đỏ bừng của hắn nhìn chăm chăm vào một vị trí nào đó trong khoảng không, thái độ cố chấp: "Cấm kỵ thì cấm kỵ, tôi chẳng quan tâm."


"Còn có ta mà, ta quan tâm." Rõ ràng Tạ Vấn đứng ngay sau hắn khi phá tan bức tường gió, nhưng dường như anh biết hắn sẽ có vẻ mặt hay phản ứng thế nào, vậy nên anh duỗi đôi tay còn lại che phủ đôi mắt mỏi mệt của hắn.


Hắn vẫn mở mắt trong bóng tối, mãi lâu sau mới chậm rãi nhắm mắt.


Tạ Vấn cảm thấy lòng bàn tay mình hơi ẩm ướt, anh thấy yết hầu của Văn Thời chuyển động, nghe thấy đối phương khàn giọng bảo: "....Ông trời không công bằng."


Trong nháy mắt ấy lòng anh đau đớn khôn xiết.


Anh biết Văn Thời hiểu rõ mọi quy tắc, hiểu phúc họa rối rắm của thế gian này không hề khách quan như vậy, nó có thể xảy ra sớm hoặc muộn nhưng thứ cần có thì vẫn sẽ không ít đi. Hắn tuy nói vậy chứ không có ý đó, chẳng qua kìm nén quá nhiều nên cần xả ra mà thôi.


Cũng bởi biết hắn đang trút hết nỗi lòng nên mới càng đau lòng hơn.


Thêm một lúc lâu nữa, bức tường gió lốc đến cả Tạ Vấn cũng khó phá nổi mới dần dịu xuống, tiếng người xung quanh cũng trở nên ầm ĩ.


Cụ tổ nhà họ Trương tưởng mình bắt được cơ hội đảo ngược tình thế, gã lập tức vùng khỏi mớ dây rối vướng víu trên người rồi nhấn mạnh: "Không ai có thể hủy diệt linh tướng, không ai hết. Ngay cả ông trời cũng không hề xóa bỏ con đường vào luân hồi của tao, nói gì tới mày.....không một ai có thể, không ai --"


Gã chợt nghe thấy Tạ Vấn mở miệng khi đang lắc đầu và cố lặp đi lặp lại câu nói: "Tương truyền khi con người chết đi thì mời mười tám nhà sư ngày đêm tụng kinh, chỉ cần đủ lòng thành kính thì có thể lưu giữ dấu ấn chúc phúc cho người sắp phải rời đi."


Dấu ấn có thể sâu hoặc cạn, cạn thì thêm được một hai lần đền đáp phúc đức, sâu thì bảo vệ một đời bình an sống thọ.


Đương nhiên không chỉ có vậy.


"Dấu ấn không nhất định là thiện, người tụng niệm cũng không nhất định phải là nhà sư." Tạ Vấn bình thản nói, ánh mắt anh nhìn về phía Trương Đại Nhạc hoàn toàn không có cảm xúc.


Anh nói chuyện với người khác luôn xem duyên phận, có vài người anh còn chẳng buồn quở trách hay nói nhiều thêm một chữ. Cụ tổ nhà họ Trương chính là một trong số đó.


Lúc này thái độ của anh lại khác thường, không biết vì chút ẩm ướt trong lòng bàn tay hay vì đám đông và nhiều câu chuyện cũ sau lưng mình.


Trương Đại Nhạc hơi ngẩn người, bắt lấy ý chính: "Sao cơ--"


Gã nhìn quanh bốn phía, bên ngoài bức tường gió đang dần lắng xuống thấp thoáng bóng dáng đen nghịt của trăm nhà phán quan, "Là định để đám người này cùng nhau tụng niệm cho tôi, chúc tôi kiếp sau gặp quả báo à?"


Giọng gã như cái ống bễ, tiếng cười cũng khàn đục khó nghe: "Không đâu, vô ích thôi.....một nghìn năm, dù bọn chúng có tụng niệm ngày đêm không ngừng nghỉ thì liệu có áp đảo được phúc đức và lương thiện bao người nói với tôi trong suốt một nghìn năm qua không?"


"Không thể." Tạ Vấn thế mà trả lời theo đúng ý gã, "Không tính lời của bọn họ."


Cụ tổ nhà họ Trương lại giật mình, gã luôn không đoán được suy nghĩ của người này hệt như khoảng cách giữa trời và đất. Dù là quá khứ hay hiện tại vẫn vậy.


Nhưng chẳng sao, gã chỉ cần được sống mà thôi.


Kiếp này không sống được thì còn có kiếp sau cơ mà.


Thật ra mong muốn của gã rất đơn giản, việc khác gã không quan tâm. Còn đám người trước mặt này dù có năng lực phi thường cũng chẳng làm gì được gã.


Việc bọn chúng bó tay hết cách cũng đủ khiến gã vui sướng rồi.


Gã đang định cười ầm lên thì nghe thấy Tạ Vấn nói tiếp: "Trên người cậu vẫn còn dấu trời phạt chưa tan hết, chủ nợ của cậu chỉ tính riêng thôn Liễu thôi đã đếm không xuể rồi, lời của những người khác không tính nhưng chủ nợ thì khác, đó là cậu nợ bọn họ."


Trương Đại Nhạc nhìn chòng chọc anh.


"Tôi chưa từng dạy cậu điều gì nên không biết cậu có biết về một lý lẽ hay không." Tạ Vấn hơi ngừng lời.


Bờ môi Trương Đại Nhạc khẽ run rẩy, gã không nhịn được hỏi: "Lý lẽ gì."


"Cho dù đầu thai chuyển kiếp bao lần, thế gian thay đổi bao nhiêu, những người cậu mắc nợ sẽ luôn ở quanh cậu, trốn không thoát tránh không được, mãi cho tới khi trả hết nợ thì thôi."


Cụ tổ nhà họ Trương lập tức sững người.


Giây phút này gã thật sự hoảng hốt sợ hãi, gã nhìn sang những bóng người phía bên ngoài bức tường gió theo bản năng, thầm nghĩ đám người loanh quanh bên cạnh mình đông như vậy, có lẽ trong số đó có người dân thôn Liễu ngậm nỗi oán hận nghìn năm trước.


Nhưng gã nhanh chóng tự thuyết phục bản thân, "Có thì có thôi, cho dù có kẻ là chủ nợ của tôi thì bản thân họ cũng đâu có biết. Đầu thai bao nhiêu kiếp liền, ai còn nhớ nổi nữa?"


Vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nữ hơi khàn xuyên qua bức tường gió: "Tôi nhớ."


Vỏn vẹn ba chữ lại khiến gương mặt Trương Đại Nhạc cắt không còn một giọt máu.


"Kẻ nào?!" Gã quát hỏi.


Bụi cát mịt mù, gã không thấy rõ hình dáng của người bên ngoài bức tường gió, cũng tạm thời không nhận ra giọng nói.


"Tôi." Giọng nói kia vang lên lần nữa, lần này báo rõ tên họ, "Trương Bích Linh."


Cơ thể Trương Đại Nhạc lạnh toát như bị dội một thùng đá lạnh xuống đầu.


"Không thể nào." Gã vội nói, "Không thể nào! Mày lừa tao, chúng mày đang lừa tao. Sao mày là người thôn Liễu được, sao mày nhớ được những chuyện đó!?"


Ngay cả Văn Thời cũng khá bất ngờ, hắn kéo bàn tay đang che mắt mình xuống rồi quay đầu nhìn Tạ Vấn, sau đó nhìn sang bóng người kia.


Bức tường gió rốt cục biến mất hoàn toàn, bóng người kia lộ rõ mặt mũi, đúng là Trương Bích Linh.


Đầu tóc cô rối tung, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt có vết thâm quầng mỏi mệt nhưng con ngươi vẫn sáng tỏ, có vẻ nửa giống nửa khác với Trương Bích Linh mà Văn Thời gặp được trong chiếc lồng ở đường Vọng Tuyền ngày trước.


Trương Bích Linh nhìn Trương Đại Nhạc, giọng nói khàn khàn không nâng cao tông nhưng rõ ràng từng chữ: "Ông nhớ Trương Uyển chứ? Chính cô ấy đã giúp tôi nhớ lại mọi chuyện. Tôi nhớ đêm hôm đó thôn Liễu đổ trận mưa lớn, nhớ rõ khi tia sét bổ xuống đã dọa lũ chó trong thôn sủa ầm ĩ, nhớ khi ngọn núi kia sập xuống, tôi nghe thấy tiếng động nên mở mắt nhưng lại không nhìn thấy gì cả...."


Bọn họ vô tội biết bao, thế mà chẳng kịp oán hận đã phải lên đường rồi.


Lâu lắm rồi cô không ngủ được một giấc yên ổn. Từ khi nhớ lại mọi chuyện, trong giấc mơ mỗi đêm cô đều vùng vẫy trong cơn mưa lớn ở thôn. Nhưng cô không hối hận khi nhớ lại chúng.


Cô vẫn luôn cảm thấy đây chính là duyên số trời ban.


Vừa khéo cô nhớ lại mọi chuyện, vậy thì để cô thay người trong thôn đòi lại món nợ cũ thôi.


"Tôi điều tra rồi, nghe nói trời phạt luôn tồn tại quanh người gây tội, chủ nợ sẽ tương tự một loại lẽ trời khác, nói điều gì cũng sẽ ứng nghiệm." Trương Bích Linh nói, "Vậy tôi thay mặt ba trăm vong hồn thôn Liễu đòi món nợ này."


Khoảnh khắc Trương Bích Linh trịnh trọng tuyên bố, sức mạnh ngập trời tràn vào trong người cụ tổ nhà họ Trương như một thanh đao kèm theo sấm sét của trời cao khắc sâu từng chữ lên linh tướng của gã.


"Mong mọi tội lỗi ông gây ra đều sẽ báo ứng lên người ông. Tất cả đau khổ ông tạo ra cho người khác sẽ vờn quanh ông ngày đêm không dứt."


"Ông phải gánh chịu tuổi thọ còn thiếu của hơn ba trăm người thôn Liễu kiếp trước, một kiếp không đủ thì hai kiếp, ba kiếp, mười kiếp."


"Chừng nào chưa trả hết nợ thì chừng ấy không được vào luân hồi, không được giải thoát!"


Những lời này không dài nhưng dường như khá tốn sức. Trương Bích Linh nói xong thì mắt đã đỏ hoe.


Cô thở hổn hển, mãi lâu sau mới thở dài một hơi rồi nói với Trương Đại Nhạc: "Có lẽ một nghìn năm cũng không đủ để ông trả đâu...."


Chớp mắt ấy, toàn bộ thế giới dường như ngừng quay.


Sau đó trời đất sụp đổ, núi sông nổ tung. Chiếc lồng của cụ tổ nhà họ Trương hoàn toàn vỡ vụn giữa tiếng kêu đau đớn điên loạn của đối phương, thứ gã chịu đựng chính là một đợt hủy linh khác nhưng không gây ra sự cắn trả.


Vô vàn chuyện cũ nghìn năm trước dần xuất hiện khi linh tướng bị xé rách, tương tự như rất nhiều mảnh kính vỡ phản chiếu cảnh tượng trong quá khứ.


Mấy trăm phán quan đời sau nhìn cảnh tượng như đèn kéo quân, lần đầu tiên thật sự biết được chuyện năm đó.


Năm đó trong núi có vị thần tiên, bếp lửa ánh sắc đỏ, đá trắng rêu xanh biếc.


Bọn họ đứng xung quanh, mãi lâu không biết đường chào hỏi.


Sau đó không biết ai dẫn đầu chắp hai tay khom người thực hiện động tác vái chào cung kính với Tạ Vấn. Tiếp đó mọi người cũng bắt chước hành lễ nhận thầy với anh.


Bọn họ sử dụng những điều anh dạy, nói những lời anh để lại trong sách cổ, làm những chuyện anh thường làm suốt thời gian dài bất kể mùa đông hay hạ, vậy nên phải vái lạy anh.


Việc vái lạy này tuy rằng chậm trễ một nghìn năm nhưng cuối cùng vẫn không bị bỏ quên.