Phán Quan

Chương 114



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 114: Đèn trời


Duy nhất người này, chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút là anh không thể rời đi được nữa.


Dịch: Bơ



Văn Thời dừng động tác thắt nút dây lại.


Một lúc lâu sau, hắn nhả sợi dây rối trắng như tuyết, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Trần Bất Đáo.


Hắn tựa lưng vào tường lặng im chốc lát, sau đó khẽ chớp mắt nhìn sang chỗ khác: "Giả vờ đấy, anh cũng nhìn ra thây."


"Vì sao phải giả vờ?"


Anh cũng biết tỏng rồi còn gì.


Văn Thời thoáng mấp máy môi nhưng không lên tiếng.


"Sợ tôi giận, sợ bị tính sổ hả?" Giọng Trần Bất Đáo trầm trầm.


Thật ra căn phòng này rất rộng, nhưng tiếng nói chuyện của bọn họ lại chỉ vang vọng trong một góc nhỏ, trừ hai người thì không ai nghe thấy rõ.


Tựa như ánh đèn chỉ soi chiếu một khoảng.


Tay Văn Thời gác lên bên chân đang chống, sợi dây rối dài ngắn rủ xuống. Hắn vô thức gẩy nhẹ, đáp lời: "Ừm."


"Thế sao lại không giả vờ nữa?"


Văn Thời mím môi không trả lời ngay.


Mãi lâu sau hắn mới nói rằng: "Vì có thêm lần nữa thì tôi vẫn sẽ làm vậy."


Mạng sống là do anh cho, dạo một vòng cửa Vô Tướng thì nhằm nhò gì?


"Thêm bao nhiêu lần thì vẫn sẽ như vậy."


Giọng hắn rất trầm, vì nghiêng mặt nên đường cơ cổ bị kéo rõ nét và căng cứng, để lộ vẻ ngang bướng bẩm sinh, giống như không ai có thể xoay chuyển được.


Nói xong, hắn quay mặt về và ngẩng đầu nhìn Trần Bất Đáo. Con ngươi đen láy còn nhuốm hơi nóng chưa tan lúc tắm thuốc, vừa sáng trong vừa ướt át....


Sự sắc bén gai góc từ trong xương tủy chợt biến thành một lớp vỏ bọc mỏng manh. Hắn quấn lớp vỏ mỏng chỉ cần chọc nhẹ là vỡ ấy nhìn Trần Bất Đáo chăm chú.


Ngữ điệu của hắn vẫn ngang bướng, giọng nói thì trầm thấp, nhưng có chút gì đó khang khác.


Đầu ngón tay gập cong của hắn chợt thả lỏng, bóng của sợi dây rối khẽ đong đưa dưới ánh đèn, hắn nói: "Tùy anh tính sổ thế nào thì tính."


Bóng dây đong đưa lọt vào mắt Trần Bất Đáo, hệt như ánh đèn cầy bị gió quấy nhiễu.


Anh bỗng nhiên cụp mắt, duỗi tay ngoắc sợi dây rối rủ xuống giữa ngón tay Văn Thời, kéo chúng thẳng thớm để không còn lắc lư qua lại nữa.


Văn Thời đưa mắt nhìn theo, mặc cho người trước mặt chỉnh dây rối cho mình.


Một giây sau, bàn tay quấn sợi dây dài không thể chỉnh gọn ấy đan vào giữa kẽ tay hắn. Hắn khẽ chớp mắt, cằm bị người ấy bóp nhẹ nâng lên.


Hơi thở ấm áp phả vào giữa đôi môi hơi hé của hắn, nụ hôn của Trần Bất Đáo cứ thế rơi xuống.


....


Thật ra có tính sổ gì đâu?


Nỡ lòng nào mà tính sổ chứ.


Chẳng qua do quá đau lòng nên mới muốn để người này rút ra được một bài học kinh nghiệm, đừng bao giờ làm mấy chuyện liều lĩnh, cũng đừng để mình bị thương hay đau đớn nữa mà thôi.


Ấy vậy mà hết lần này tới lần khác đánh không được mắng cũng chẳng xong....


Không nỡ xuống tay, bó tay hết cách.


Đây chắc là vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà người đời thường hay nói nhỉ.


***


Nụ hôn này dây dưa trúc trắc, mới đầu có hơi dồn dập, về sau dần dần dịu dàng quấn quít.


Trong một khoảnh khắc nào đó, dường như Trần Bất Đáo thoáng nghe thấy Văn Thời lên tiếng hỏi rằng: "Anh thích tôi chứ."


Anh hơi tránh ra, thấp giọng bảo: "Câu hỏi ngớ ngẩn gì thế này."


Văn Thời tựa lưng vào tường khép hờ đôi mắt, hắn nghiêng đầu hít thở một lát mới quay mặt lại, trong ánh mắt là bóng lông mi dài cong đan xen: "Hả?"


"Câu em vừa hỏi ý." Trần Bất Đáo nói.


"Tôi đâu có."


"Em bảo...." Trần Bất Đáo khựng lại, chợt nhận ra lúc đó Văn Thời bám vào cánh tay anh, đang bận đáp lại hành động của anh thì sao nói được.


Anh cụp mắt nhìn sợi dây rối quấn trên tay hai người, cuối cùng cũng hiểu nguồn gốc của câu nói ấy. Đó là một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu Văn Thời, vì mối liên hệ với dây rối nên anh mới nghe thấy được.


Văn Thời cũng nhìn sợi dây rối, lập tức nhận ra theo.


Từ cổ tới mang tai hắn đỏ bừng, không biết do nụ hôn hay do Trần Bất Đáo nghe thấy câu nói kia nữa.


Hắn cụp mắt nhìn sợi dây rối, đang định rụt cái tay ấy về.


Vừa khẽ nhúc nhích đã bị Trần Bất Đáo giữ chặt.


"Vì sao lại hỏi thế?"


Vì sao ư?


Văn Thời nghĩ.


Bởi vì từ đầu chí cuối anh đối xử với hắn quá tốt. Tốt đến mức có lúc hắn không phân biệt nổi đối phương đang nuông chiều hắn hay là thích hắn nữa.


Bởi vì nghĩ mãi không ra đối phương bắt đầu thích hắn từ bao giờ và vì sao lại thích hắn.


Bởi vì còn thiếu một chút gì đó đủ để phân biệt.


Hắn muốn một chút gì đó đủ để phân biệt.


Văn Thời vẫn im lìm không mở miệng.


Hắn xưa nay vẫn vậy, lời nói ra và suy nghĩ trong lòng đều luôn bất đồng, hắn cứ im lìm, lúc nào cũng không nói ra được bản thân muốn gì.


Kiểu tính cách này đổi thành ai cũng đều không thể chịu đựng nổi quá lâu.


Nhưng Trần Bất Đáo nghe thấy rồi.


Hắn chưa từng mở miệng, nhưng Trần Bất Đáo luôn luôn nghe thấy.


Dù không có những sợi dây rối liên kết, chỉ vẻn vẹn nhìn vào mắt hắn.


Gương mặt Văn Thời thuộc kiểu vẻ đẹp mang theo cảm giác sắc bén chứ không hề mềm mại, lúc không cười thường giống như thờ ơ lạnh nhạt, lúc cười thì lại là một dáng vẻ khác.


Về phần hiện tại, đôi mắt ấy phủ một tầng hơi nước ẩm ướt và còn cả làn sóng tình chưa dứt. Trừ Trần Bất Đáo thì không có người thứ hai trông thấy.


Trần Bất Đáo ngoắc dây rối, nhìn đôi mắt có một không hai ấy, nghe Văn Thời thầm nói điều mình mong muốn.


Khoảnh khắc này, trên người anh xuất hiện hai khí chất trái ngược nhau.


Vừa phải kiềm chế lại vừa phải ngay thẳng, vừa lạnh nhạt lại vừa ham muốn, như núi tuyết trong tiết đông giá rét với những ấm trà đặt trên bếp lửa.


"Khắp thế gian không tìm được người thứ hai giống như vậy, sao có thể không thích đây."


Ánh mắt Trần Bất Đáo lướt qua bên cổ hắn, đó là nơi từng xuất hiện dấu trời phạt trong khoảng thời gian ngắn ngủi, lúc này dấu ấn đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại một vệt hồng nhàn nhạt.


Ngón cái của anh khều nhẹ cằm dưới của Văn Thời, nghiêng đầu hôn nơi đó.


Mí mắt Văn Thời khẽ rung, yết hầu chuyển động.


....


Vì tắm thuốc cho giãn gân cốt nên Văn Thời rất dễ đổ mồ hôi.


Trên giường vốn có những vệt nước ẩm ướt thấm mùi thuốc đắng ngắt, sau đó pha tạp nhiều hơn, tình ý lan tỏa khắp muôn nơi.


Rõ ràng là một người bướng bỉnh, ấy vậy mà lúc này lại trở nên mềm mại.


Là sự giao hòa giữa cực lạnh và cực nóng.


Trong một khoảnh khắc, không hiểu sao hắn lại nhớ tới lời đám người đời sau thường nói: tay của khôi lỗi sư cao cấp thon dài, mỗi khớp xương đều thẳng tắp đẹp mắt, quấn dây rối lên lại càng thêm cứng cáp, mọi động tác đều là cảnh đẹp ý vui.


Rõ ràng là thứ rất bình thường mà lúc này lại thành lời nói mờ ám.


Không có ai quen thuộc với ngón tay của Trần Bất Đáo hơn hắn.


Khi ý nghĩ này chợt thoáng qua, cần cổ hắn đỏ bừng, hắn với tay định bắt lấy cổ tay của người ấy, ai ngờ chỉ chạm vào dây rối rơi vung vãi trên giường.


Một giây sau, trán hắn lún sâu vào gối, đầu gối cọ vào giường.


....


Ánh đèn cầy lờ mờ soi sáng một góc nhỏ, chiếu lên đầu gối hắn, khắp cơ thể nhuốm một lớp phiếm hồng nhàn nhạt.


Hắn ngồi quỳ chân, một nửa dây rối vẫn mắc trên ngón tay hắn, nửa còn lại chẳng biết đã quấn đi đằng nào rồi. Hắn nghe thấy người ấy thấp giọng bảo: "Gọi tên tôi đi."


Hắn chống tay vào bả vai đối phương, mím chặt môi nói không nên lời.


Không biết bao lâu sau, hắn mở mắt, ánh mắt bối rối khàn giọng nói: "Trần Bất Đáo."


Hắn gọi tên đối phương rất nhiều lần, mới đầu là "Trần Bất Đáo", nhưng cứ bị anh chèn ép không được dễ chịu nên đổi sang gọi "Tạ Vấn".


Về sau thì lung tung loạn xạ hết cả lên, cho dù trêu chọc thế nào hắn cũng không mở miệng nữa.


....


Văn Thời không nhớ rõ mình đã ngủ thiếp đi từ bao giờ.


Hắn chỉ nhớ khi nhắm mắt có duỗi tay lần mò rồi nắm lấy ngón tay của đối phương. Tựa như dùng cả đêm nay để xác nhận người này thật sự đang tồn tại và hắn sẽ không đánh mất thêm một lần nào nữa.


Hắn không biết khi hắn sắp chìm sâu vào giấc ngủ, khi ý thức không còn tỉnh táo nữa. Trần Bất Đáo nắm lấy tay hắn, mượn sợi dây rối nói với hắn một câu.


Chính là câu nói hắn từng thắc mắc trong lòng ban nãy ------


Người trên núi dưới núi nhiều như vậy, cớ sao lại là em?


Thật ra Trần Bất Đáo cũng không nói rõ được.


Đúng là anh đã từng đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người và sự việc. Dường như bất kể ai hỏi gì thì anh cũng đều có thể trả lời lý do.


Anh biết rõ chân tướng của rất nhiều thứ, hiểu rất nhiều lý lẽ mà người bình thường không thể hiểu, ngay cả sự sống và cái chết trong mắt anh cũng đã từng chỉ là một cuộc chia ly, chẳng khác gì vô số lần chia ly mà anh từng trải.


Anh có thể trả lời vô số câu hỏi "Vì sao", chỉ có câu này anh không trả lời được.


Có lẽ đây vốn là thứ không nói rõ được chăng.


Nếu như nhất định phải nói .....


Có lẽ là vào đêm mùa đông của rất nhiều năm về trước chăng.


Khi anh vừa luyện hóa xong trần duyên và đang nghỉ ngơi lấy sức trong khe núi không ai biết tới kia, bỗng nhiên nhận được thư truyền tin của lão Mao.


Trong thư nói Văn Thời gặp phải chút rắc rối dưới chân núi, vừa khéo tạt qua núi Tùng Vân nên tới phòng anh tìm sách đọc, có lẽ sẽ nán lại hai ngày.


Tình trạng của anh khi ấy tồi tệ hơn bao giờ hết, cơ thể kiệt sức và suy yếu, thậm chí còn hơi u ám âu sầu do chịu ảnh hưởng của đám trần duyên kia, anh không thể giữ nổi dáng vẻ ngày thường nữa.


Anh vốn không nên ra khỏi khe núi ấy.


Nhưng anh gấp thư truyền tin rồi đứng lặng bên hồ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định rời khỏi khe núi.


Anh không mở được cửa trận khoảng cách quá xa nên gần như phải đi bộ về núi Tùng Vân. Khi băng qua vài thành trấn, trông thấy khắp chốn treo đèn lồng mới, anh sực nhớ ra hôm đó là một ngày lành, có nhiều vùng gọi nó là đông chí, có vùng gọi là lữ tràng.


Tập quán của từng nơi khác nhau, anh nhớ kỹ nhất chính là những thành thị thôn làng dưới chân núi Tùng Vân.


Cứ cách mười năm, người trong thôn sẽ thả đèn trời một lần vào ban đêm.


Cái lần mười năm trước, mấy đệ tử của anh mới mười mấy tuổi, còn khá nhỏ. Bọn họ vừa khéo không ở núi Tùng Vân nên không thể nhìn thấy cảnh tượng ấy.


Bốc Ninh, Chung Tư và Trang Dã ban đầu còn lầu bầu suốt mấy ngày trời, luôn miệng kêu tiếc mãi. Chỉ có mỗi Văn Thời là không nói gì, nhưng Trần Bất Đáo nhìn ra hắn là người không vui nhất.


Ba người kia tính chóng quên, không hay ôm khư khư một chuyện nào đó mãi. Chẳng mấy chốc đã quên béng chuyện này không nhắc tới nữa. Chỉ có Văn Thời vẫn cứ nhớ nhung.


Ngày hôm đó vừa đúng mười năm.


Anh không khỏi nghi ngờ Văn Thời cố ý về núi để xem thả đèn.


Thế là anh tăng nhanh bước chân, về kịp núi Tùng Vân vào ban đêm.


Anh nhớ rõ ngày hôm ấy rất lạnh, trên con đường núi kết một tầng sương mỏng. Dưới núi hân hoan tưng bừng, tiếng người ồn ã, thậm chí có thể truyền lên núi dọc theo những áng mây mù.


Anh lắng nghe những âm thanh ấy, khi sắp tới đỉnh núi thì trông thấy người nọ đang dựa vào chạc cây tùng.


Giống như một đống tuyết rơi sớm.


Người kia có thể nhận ra bước chân của anh, gần như lập tức đứng dậy khỏi chạc cây nhảy xuống đất, đứng ở nơi không xa lắm nhìn anh.


Vừa khéo.


Khoảnh khắc hắn đáp đất, đám người dưới núi bận rộn suốt một ngày cuối cùng cũng thả đèn.


Hàng trăm hàng nghìn chiếc đèn bay lên từ dưới chân núi, lướt qua rừng tùng và vách núi, bay đến những nơi cao hơn và xa hơn, đó là khung cảnh tráng lệ mười năm mới có một lần.


Nhưng Văn Thời hoàn toàn không biết, bởi hắn quay lưng về phía đó, chỉ nhìn anh.


Khi đó Trần Bất Đáo ngừng bước chân nói với hắn: "Người tuyết, quay đầu."


Văn Thời thoáng ngơ ngác rồi quay người trông thấy đèn bay khắp trời.


Lúc quay người lại, hắn đang cười.


Hắn cười nói: "Trần Bất Đáo, đông chí rồi."


Trần Bất Đáo nhìn hắn, đột nhiên cảm giác mọi gánh nặng cũng chỉ đến thế mà thôi.


Có lẽ chính là đêm đông tràn ngập đèn trời ấy, anh rốt cục nhận ra mình cũng không phải không bận lòng chút nào.


Anh đưa tiễn không biết bao người, có người quen biết cũng có người không quen biết, nhưng tiễn xong anh vẫn luôn có thể quay người rời đi, tiếp tục một cuộc biệt ly khác.


Duy nhất người này, chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút là anh không thể rời đi được nữa.


-------------------------------


Hỏi đáp nhanh: Hai cụ đã play bao nhiêu tư thế =)))