Phán Quan

Chương 54



Thực ra khi lồng mới bị phá giải, danh phả cũng không có gì thay đổi. Thậm chí ngày đầu tiên sau khi giải lồng cũng khá yên tĩnh, có lẽ nó có động tĩnh ở một thời điểm nào đó, nhưng chỉ trong chớp mắt và không bị ai phát hiện.

Cho nên đám người vào lồng lúc đầu đều đi ra như “bình thường” ——

Tôn Tư Kỳ được Chu Húc gọi xe đưa về nhà.

Lúc mẹ cậu ta mở cửa cho bọn họ, trên mặt vẫn đang đắp mặt nạ dưỡng da, mới nhìn một cái mà ngay cả Chu Húc cũng sợ đến mức suýt nữa buột mồm chửi thề. Còn Tôn Tư Kỳ theo phản xạ có điều kiện ngã ngồi trước cửa ra vào bắt đầu khóc lóc thảm thiết, còm ôm chặt Chu Húc gọi “đại tiên”, khiến Chu Húc tí thì bị cha mẹ cậu bắt ngay tại trận.

Cũng may Tôn Tư Kỳ không nói ra manh mối gì, hầu hết cảnh tượng trong lồng đều đã quên mất hơn nửa, cậu ta chỉ cảm thấy dường như bản thân đã ngủ một giấc trên xe rồi gặp ác mộng mà thôi. Chu Húc được khoan hồng vội vã chạy về nhà mình.

Ngược lại Chu Húc có thể chất đặc biệt, những chuyện xảy ra trong lồng nó đều nhớ như in, nhưng vì cơ thể quá yếu nên vừa về đến nhà đã phát sốt, mê man lúc ngủ lúc tỉnh.

Đại Đông cũng chịu khổ trong lồng, nhưng dù sao hắn cũng là phán quan nên phản ứng không dữ dội như Chu Húc, dứt khoát pha một gói thuốc cảm uống phòng trước, hơi nhức đầu về đêm, ngủ một giấc dậy là ổn ngay.

So ra thì người cộng sự Chuột của hắn gặp nhiều phiền phức hơn.

Mặc dù vào lồng đều là hư tướng, nhưng chỉ cần để xảy ra chuyện thì hậu quả tương đối tệ.

Nếu như mãi không có ai giải được lồng, vậy thì trên đời này có thể sẽ có thêm một người chìm vào giấc ngủ mãi không tỉnh hoặc một kẻ điên điên dại dại. Còn nếu may mắn, lồng được giải sớm thì cũng sẽ bị bệnh nặng đeo bám trong một thời gian dài, vận rủi đến không ngừng. 

Thảm nhất là bị mắc kẹt ở “khu vực chết” bên trong lồng, giải hay không giải cũng đều không thể siêu sinh.

Tin tốt đáng mừng duy nhất là Chuột không rơi vào tình huống cuối cùng, vừa khéo có Văn Thời ở đó rồi giải lồng cho hắn. Nhưng hắn vẫn được đưa thẳng vào bệnh viện.

Đại Đông về nhà nghỉ một đêm, hôm sau lập tức đến bệnh viện chăm sóc người. Mấy người thuộc nhà họ Trương có quan hệ tốt với Chuột cũng đến thăm một chuyến. Nhưng lúc đó vẫn chưa kinh động đến nhà chính.

Nhà chính họ Trương cảm thấy có gì đó không ổn thì đã là đêm ngày thứ hai rồi.

Lúc đó Trương Lam mới từ nơi khác trở về, cả đường vất vả mệt mỏi. Bà cô này bận bù đầu nhưng vẫn không quên tám nhảm với người khác về một chiếc lồng nào đó, chuyện về đệ tử nhà họ Thẩm đã sớm bị cô quên từ đời tám hoánh, thế nên chẳng nhớ tới việc liên lạc với Đại Đông.

Mà Trương Nhã Lâm cũng vừa giải quyết xong một vụ rất khó nhằn, hai chị em vừa về đã chạm mặt nhau, dứt khoát lôi kéo mấy người đi cùng, lại gọi thêm cả mấy người cùng vai vế và tiểu bối trong nhà chính, tổ chức một bữa tiệc đón gió tẩy trần ở ngay phòng khách lớn của hai người bọn họ.

Cùng nhau đón gió, cùng nhau tẩy trần.

Cả đám ban đầu còn khá kiềm chế, vì sợ làm phiền đến gia chủ ở phòng sau. Về sau có thêm tý men rượu, bầu không khí dần dần thoải mái hơn. Dù sao cũng là một đám người trẻ tuổi, tính tình tương đối hoạt bát sôi nổi, nhất là Trương Lam.

Bà cô lớn họ Trương cầm đầu lấy thằng em Trương Nhã Lâm toàn chọc điên cô làm tiêu chuẩn, quậy đến gần 12 giờ đêm.

Vốn là một buổi tối thỏa thuê vui vẻ, nhưng không hay ở chỗ có hai người uống quá nhiều, nhất quyết phải tranh cãi với nhau về việc gần đây người nào giải được lồng khó nhằn hơn, thế là đêm đó bọn họ đã làm một việc mà bản thân hối hận nhất – bá vai bá cổ uốn éo tới trước danh phả ghi tên phán quan, cố gắng tìm được chứng cứ để tranh luận đúng sai.

Một người nói: “Sau khi tôi giải lồng xong, ngay ngày hôm đó đã nhảy lên một chút.”

Một người khác lại nói: “Của tôi mặc dù không nhúc nhích gì, nhưng mà— ”

Chưa kịp nói hết nửa câu sau, hắn đã rú lên. Bởi vì phát hiện bên cạnh mình xuất hiện một cái tên mới: “Ớ từ từ, Trương Hiệu Đông… là ai vậy? Nghe quen quen.”

Có người ngồi ở bàn ăn nghe thấy câu này liền dựa vào lưng ghế chế giễu hắn:

“Cậu nốc đến choáng rồi à, lại còn quen tai, đấy chẳng phải Đại Đông còn gì!” 

Bà cô họ Trương đãng trí giờ mới vỗ đùi nói: “À đúng Đại Đông! Không nhắc đến thì tôi cũng quên mất, tôi còn dặn hắn với Chuột theo dõi người khác giúp tôi nữa mà.”

Cô nàng vừa rút điện thoại vừa không ngẩng đầu hỏi một câu: “Đại Đông làm sao vậy, có đáng để cậu la lối ồn ào thế không?”

Người đứng cạnh danh phả nói bằng giọng điệu hoài nghi cuộc sống: “Hắn đứng song song với tôi…”

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía danh phả: “Đùa vớ vẩn gì thế?”

Những người ngồi đây, ai quen Đại Đông cũng đều biết trình độ của hắn chẳng ra làm sao, nhưng tính cách cũng nhiệt tình hay nói, là một người biết cách tạo bầu không khí. Cho nên đều quen biết tiếp xúc với hắn.

Nhưng mấu chốt ở chỗ: Trình độ chẳng ra làm sao.

Người này có thể chiếm một vị trí kha khá trên danh phả hoàn toàn là do hắn không chịu ngồi yên, suốt ngày mò vào lồng.

“Gần đây hắn giải mấy cái lồng mà nhảy lên được một bậc?” Có người lẩm bẩm một câu.

“Mẹ nó, ai bảo cậu hắn chỉ nhảy lên một bậc.” Người có tên đứng song song với Đại Đông mất hứng, chỉ thẳng tay vào vị trí nào đó và nói: “ Hắn trước đứng ở đây  này!”

Vậy nên không phải là nhảy một chút thôi đâu, là nhảy lên hẳn ba bước đấy.

Phần giữa ở trên danh phả chủ yếu là thế hệ trẻ, tinh thần và thể lực của đám người này dồi dào, hay vào lồng nhiều hơn dẫn tới xếp hạng thường có biến động lên xuống, nhưng chỉ trong một phạm vi nhất định, nhảy lên nhảy xuống đều lấy số ‘một’ để làm đơn vị, dù sao cũng là mấy cái lồng nhỏ.

Nhảy một phát tận ba bậc như Đại Đông thì có hơi quá giới hạn.

“Hôm qua tôi nghe có người nói hắn vừa mới vào một cái lồng.”

“Vãi nhái, một cái lồng mà nhảy lên tận ba bậc? Cậu ta bị cụ tổ nhập hay là dây điều khiển rối được mạ vàng thế?”

“Có khi là do linh thần của thằng nhóc ấy bùng nổ, làm ra một con đại bàng thật thì sao.”



Một đám lao nhao tranh luận nửa đùa nửa thật với nhau.

Bản thân Trương Lam quanh năm suốt tháng đều chiếm vị trí cao nhất, nên không mấy để ý tới chuyện người khác nhảy bao nhiêu bậc cho lắm. Chính xác mà nói thì chính là không hay biết gì.

Ngày trước khi cô mới có tên trên danh phả, hầu như ngày nào cũng đều nhảy bậc lên. Lần khoa chương nhất là lần cô giải một cái lồng lớn, trong lồng bị ép bộc phát toàn bộ tiềm lực, tạo ra đại trận mà năm xưa cụ tổ Bốc Ninh tùy tiện nghĩ ra nhờ bùa chú và sự phối hợp của một tiểu bối, nhảy thẳng một mạch từ vị trí phổ thông lên đến vị trí thứ năm trên danh phả.

Liên tục mấy cái lồng sau này cô đều phát huy rất ổn định, tuyệt đối không phải đóa hoa quỳnh sớm nở chóng tàn, cứ thế dễ dàng đứng đầu một cách hợp tình hợp lý.

Trải nghiệm của Trương Nhã Lâm cũng không khác cô là mấy, thậm chí có người thuộc thế hệ trước từng nói nếu hắn chịu khó xông pha thì có khi đè được cả chị mình xuống dưới, từ quanh năm đứng thứ hai vọt lên đứng thứ nhất.

Nhưng Trương Lam biết điều đó là không thể.

Trừ khi em trai cô đột nhiên trở nên chăm chỉ, không còn ôm cái hộp nhỏ đựng thần tượng của nó lau ba lần mỗi này….Chuyện như thế thì phải chờ sét đánh mới may ra.

Cho nên khi những người khác đang hăng hái thảo luận về vấn đề nhảy ba bậc của Đại Đông, Trương Lam vẫn không ngẩng đầu, cắm cúi gửi cho Đại Đông một tin nhắn để hỏi han tình hình.

Tin nhắn gửi về khiến cô có hơi bất ngờ —-

Đại Đông trả lời: Bọn em đã giải quyết xong cái lồng ở tiệm Ba Mét rồi.

Trương Lam nhìn chằm chằm hàng chữ kia ba giây, ngay tức khắc lớn giọng gửi một tin nhắn thoại qua: “Mấy người giải cái gì cơ???”

Bà cô họ Trương lớn tiếng hỏi làm mọi người trong phòng im bặt, nháy mắt quay sang nhìn cô. Mù mịt không hiểu gì nhưng cũng không dám động đậy.

Ngay cả Trương Nhã Lâm nốc hơi nhiều đang ngồi thiền cũng không nhịn được nói: “Chị nói bé thôi, chuyện gì mà gào ông ổng lên thế?”

Vừa hỏi xong liền nghe thấy chị mình nhấn phát tin nhắn thoại, Đại Đông trả lời: “Chị Lam, em nói là chúng em giải cái lồng ở tiệm Ba Mét rồi, là cái mật thất ở lối đi ngầm dưới đất trên đường Vân Cẩm ấy, chị còn nhớ không?”

Trương Nhã Lâm: “…”

Hắn như xác chết vùng dậy, ngồi đực ra nhìn Trương Lam nói: “Đờ mờ đấy không phải là một cái xoáy lồng à?”

Bởi vì quá kinh ngạc, hắn quên luôn cả những dạy dỗ dành cho người quân tử thường ngày.

Lần này không ai trách móc bà cô họ Trương to mồm nữa, bởi vì cả phòng im bặt vài giây, sau đó nháy mắt bùng nổ.

Không phải kiểu giải được xoáy lồng là có thể lên trời xuống đất, dù sao Trương Lam và Trương Nhã Lâm đều đã từng giải loại lồng này, nhưng lời này từ miệng Đại Đông thì hiệu quả thực sự là…vô cùng chấn động.

May là có người vẫn giữ được lý trí, xen vào nói một câu: “Tạm thời đừng kích động như thế, kể cả Đại Đông có thể giải được cái lồng ở tiệm Ba Mét thật thì chắc chắn cũng có người khác ở đó, hắn cùng lắm cũng chỉ là trợ thủ thôi, mấy người tỉnh táo tý đê xem nào.”

Đúng lúc Trương Lam gửi một tin thoại khác hỏi Đại Đông: “Cậu bảo bọn cậu đã giải được cái lồng đó, trừ cậu ra thì còn có người khác hả?” 

Quả nhiên Đại Đông nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy, có tám người vào lồng.”

Ngay khi tin nhắn phát ra, mọi người nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Ơ đúng thật này, tận tám người cơ mà.”

“Tôi đã bảo rồi.”

“Vậy còn ai ở đó nữa nhỉ? 

“Sư phụ của hắn chăng?”

“Có lý, nhưng chắc không phải chỉ có mỗi ngài ấy đâu nhỉ?”



Đám người bắt đầu xòe bàn tay điểm danh từng tên người, bọn họ cho rằng nếu có mấy người cấp bậc trưởng bối ở đấy thì cũng dễ hiểu thôi, chẳng đến mức thổi phồng như vậy.

Trương Nhã Lâm dần lấy lại được bình tĩnh, sai tiểu Hắc lấy khăn ấm cho hắn lau mặt tỉnh rượu.

Lúc khăn bông phủ lên mặt, hắn nghe thấy chị gái mình vẫn tiếp tục gửi tin thoại cho Đại Đông: “Ờ, cậu làm tôi giật cả mình. Cũng do tên cậu trên danh phả nhảy vài bậc nên dọa mấy tên kia hết hồn. Thế bảy người còn lại là những ai? Có phải là mấy người bên lão tiên sinh Vân Tề không?”

Trương Vân Tề chính là sư phụ của Đại Đông, mặc dù thứ hạng không bằng bọn Trương Lam nhưng lại có quan hệ khá tốt với gia chủ nhà họ Trương, tuổi tác cũng xêm xêm nhau, lý lịch sâu xa, xứng đáng được tôn xưng một cách kính trọng.

Chốc lát sau Đại Đông mới trả lời lại.

Hắn liệt kê tên những người vào lồng vô cùng kỹ càng: “ Có em, Chuột, Chu Húc, bạn học của Chu Húc, Tạ Vấn, nhân viên trong tiệm Tạ Vấn, cuối cùng là hai đồ đệ nhà họ Thẩm, Hạ Tiều và Trần Thời.”

Trương Lam: “…”

** mé, thà đừng liệt kê ra còn hơn.

Bởi vì khăn bông của Trương Nhã Lâm rớt xuống rồi.

Những người khác trực tiếp phát điên.

Chu Húc?

Bạn học của Chu Húc?

Tạ Vấn?

Nhân viên trong tiệm của Tạ Vấn?

Toàn là ai với ai thế này….

Quan trọng hơn là còn có đại đồ đệ quái đản nhà họ Thẩm kia nữa.

Trương Lam có dự cảm bất thường bèn hỏi Đại Đông: “Cậu nói luôn là ai đã giải lồng đi.”

Đại Đông nói: “Đại đồ đệ nhà họ Thẩm”

Trương Lam hít thở không thông.

Đại Đông còn chưa nói đủ, lại chêm thêm một câu: “Chị Lam, để em nói cho chị nghe, thật sự là tuyệt cú mèo luôn. Em ở trong lồng tí nữa thì sợ chết khiếp, còn bị mất mặt quá thể. Cái cậu đại đồ đệ nhà họ Thẩm kia chẳng phải hạng gà rù gì đâu!”

Đòe mòe lại còn phải cần chú mày nói nữa à?

Mọi người đều có chung một suy nghĩ: “Chính mồm cậu bảo hắn có thể giải quyết được cái lồng ở tiệm Ba Mét rồi, thế mà vẫn coi là gà rù thì mấy đứa đang ngồi ở đây có còn sống nổi nữa không hả?”

“Vậy nên…” Người anh em đứng bên cạnh danh phả mở miệng. Hắn hiện tại không còn xoắn xuýt với vị trí của Đại Đông nữa, mà dồn sự chú ý tới hàng phía trên Trương Bích Linh kia. “Một người có thể giải được xoáy lồng thì sao có thể không đủ trình độ cho được. Liệu có phải nhánh nhà họ Thẩm đã đến lúc xuất hiện một cái tên mới rồi không?”

Không chỉ hắn, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào nhánh chỉ toàn những người đã qua đời kia.

Tính thử một chút, từ lúc giải lồng xong đến giờ, mọi thứ có lẽ đã ổn định rồi. Bên Đại Đông đã có thay đổi, vậy bên nhà họ Thẩm chắc cũng phải có chút biến chuyển chứ.

Lúc này, ngay cả Trương Lam và Trương Nhã Lâm cũng đều không thể ngồi im được nữa, cả bọn xúm tới trước danh phả, chờ trên đó xuất hiện thêm một cái tên mới, cũng chờ xem cái tên đó có thể nhảy lên mấy bậc.

Cứ thế yên lặng vài phút, bức tranh kia thật sự thay đổi, nhưng mà hơi loạn.

Dự đoán của bọn hắn chỉ đúng một nửa –

Nhánh đó thực sự đã nhảy lên.

Cũng không hẳn, không phải là nhảy, mà phải gọi là phóng lên.

Cái nhánh xếp hạng hai đếm từ dưới đếm lên ấy cất cánh bay thẳng lên hàng ngũ phía trên cùng.

Ngay sát bên cạnh là tên của một người khác…

Người đó là Trương Nhã Lâm.

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều cảm thấy không chịu nổi.

Còn có một thứ đáng sợ hơn nữa —-

Coi như dòng này nhảy vọt một phát lên đến đỉnh, thế nhưng cái tên mới vẫn không xuất hiện.

Trên dòng đó vẫn chỉ có nguyên một hàng đỏ lòm, biểu thị rõ ràng tất cả thành viên trong nhánh này đều đã chết.  

Lúc đó Văn Thời vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, linh thần không ổn định. Có lẽ danh phả quá nhạy mà thôi.

Chỉ thấy nhánh kia lao lên đầu sau đó đứng yên chưa đến ba giây rồi lại rơi tuột xuống vị trí thứ hai từ dưới đếm lên.

Cách hai ba phút lại lao lên.

Sau đó lại tụt xuống.

Lại lao lên.

Lại tụt xuống



Cứ lặp đi lặp lại như thế.

Nhìn theo một hồi, Trương Lam cảm thấy bản thân sắp bị động kinh luôn rồi.

Nhưng bọn họ còn đỡ, ít nhất cũng có chút tâm lý chờ đợi, chuẩn bị tinh thần từ trước và cũng biết sơ sơ tình huống.

Mấy người không biết gì thì sắp ngỏm luôn cả lũ rồi, cả quá trình đều đứng đơ ra nhìn cái dòng kia nhảy múa liên tục trên bức tranh.

Thế nên hai người có tình trạng tinh thần khá ổn định là Đại Đông và Chu Húc bị xách cổ đến nhà chính họ Trương, bị một đám người vây quanh bắt kể lại những chuyện đã xảy ra ở tiệm Ba Mét.

Khi nghe tới đoạn đại đồ đệ nhà họ Thẩm móc ra một con rắn, Trương Nhã Lâm rốt cuộc cũng có phản ứng khác với lúc trước.

Vẻ mặt hắn gần như sắp bùng nổ đến nơi, chộp cánh tay đang vung vẩy của Chu Húc, hỏi một cách sâu kín: “Cháu bảo con rắn đó màu gì cơ?”

Chu Húc: “Màu đen ấy.”

Trương Nhã Lâm: “Trên thân rắn có lửa không?”

Chu Húc nhớ lại một chút: “Không có lửa, nhưng trườn qua lửa thì có tính không?”

Trương Nhã Lâm vẫn chưa yên tâm: “Thế cháu miêu tả lại một chút xem con rắn kia có hình dáng thế nào.”

Chu Húc nói: “Nó rất dài, rất to lớn, khí thế hung hãn, phía sau có hai cục xương hay cái gì đó nhô lên, xiềng xích trên người…..”

Trương Nhã Lâm đột nhiên ngắt lời: “Trên người nó có xiềng xích?”

“Đương nhiên rồi, con rối nào mà chẳng có.”

“Cháu chắc chắn thấy nó có xiềng xích trói buộc?”

Chu Húc gật nhẹ đầu, nghĩ thầm mình có bị mù đâu mà không nhìn thấy.

Trương Nhã Lâm thả người xuống ghế sô pha tựa như đang thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn rất hoảng hốt.

Có người nhịn không được hỏi: “Anh Nhã Lâm đang nghĩ gì thế?”

Trương Nhã Lâm lắc đầu nói: “Không, chắc là anh điên rồi, không thể nào, con rối của người kia không có xiềng xích trói buộc.”

Sau khi nói xong, kẻ điên lập tức biến thành người khác.

Bởi vì con rối không mang theo xiềng xích đồng nghĩa với việc người điểu khiển rối mạnh đến nỗi hoàn toàn không sợ bản thân không áp chế được con rối, có thể thả sức phóng túng.

Khôi lỗi sư có trình độ như thế, tổng cộng chỉ có hai người.

Không thể nghĩ tiếp, nghĩ nhiều sẽ thành chuyện ma quỷ.

Bọn họ không hiểu vì sao Trương Nhã Lâm lại đột nhiên muốn kể chuyện ma.

Trương Nhã Lâm dựa lưng ngửa người ra ghế sô pha suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói với Trương Lam: “Hay là… mời ông cụ nhà mình tới hỏi một chút, em thực sự nghĩ mãi cũng không giải thích nổi chuyện xảy ra trên bức danh phả kia.”

Trương Lam lại nói: “Mời ông cụ đến? Ngộ nhỡ là sai lầm thì sao.”

Trương Nhã Lâm: “Thế chị bảo phải làm sao bây giờ?”

Trương Lam: “Trước tiên cứ để tiểu Hắc tính một quẻ trước đã.”

Đờ—-

Trương Nhã Lâm không chửi thề nổi, chỉ đành trưng bản mặt vô cảm nhìn chị gái của mình.

Mấy giây sau hắn nói: “Hay là như thế này.”

Trương Lam liếc hắn một cái: “Hở?”

Trương Nhã Lâm: “Hai đứa mình đi tìm hắn.”

Trương Lam: “Sau đó thì sao?”

Trương Nhã Lâm: “Rồi vào lồng.”

Trương Lam: “???”

Khi bọn họ còn đang loay hoay do dự, điện thoại của Chu  Húc bỗng rung lên một cái, thông báo nhận được một tin nhắn.

Nội dung viết: 

Tôi là Trần Thời, cậu có rảnh không?

Tiếng thông báo rất nhỏ, nhưng vẫn có người liếc sang phía Chu Húc.

Với tính cách trước đây của Chu Húc, mấy chuyện có thể khoe mẽ như này thì nó nhất định sẽ gào to lên cho mọi người cùng biết, hận không thể giơ điện thoại lên nói: “Cái người mà mấy người đang bàn luận vừa gửi tin nhắn cho tui đây này.”

Nhưng lần này không rõ vì lý do gì mà nó im re, thậm chí còn vô thức rụt tay đang cầm di động ra sau, tránh người khác trông thấy nội dung tin nhắn.

Sau đó nó nhanh chóng trả lời lại: Gọi điện thoại thì không tiện, nhưng nhắn tin thì được.