Văn Thời vừa quay đầu đã thấy cảnh tượng này. Kẻ đầu sỏ là Lão Mao còn tốt bụng giúp Hạ Tiều đóng cửa lại, sau đó đứng bên cạnh ưỡn bụng bày ra dáng vẻ mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, chăm chú nhìn gạch dưới chân giả vờ câm điếc.
Một lúc sau, có lẽ thấy Hạ Tiều thật sự sắp ngất đến nơi, ông ta mới bổ sung: “Trên mộ có phải chỉ có mỗi tên người chết thôi đâu.”
Hạ Tiều mất một hồi mới phản ứng kịp, rốt cục cũng hoàn hồn. Cậu vịn khung cửa đứng dậy, sau đó tóm chặt Lão Mao bên cạnh không dám buông tay ra.
“Cháu thấy cô ấy cười nên có hơi hoảng sợ.” Hạ Tiều run rẩy, thì thào với lão Mao.
Lão Mao nghĩ ngợi rồi nhếch miệng cười với cậu, còn nhẹ nhàng hỏi: “Vậy cậu nhìn tôi cười có thấy hoảng sợ không?”
…
Hạ Tiều suýt chút nữa lại ngỏm.
Văn Thời im lặng một lát mới quay đầu nhìn Tạ Vấn, thấp giọng nói: “Anh…”
Hắn định nói là anh nuôi chim tốt quá nhỉ, nhưng đột nhiên nhớ ra và dừng lời kịp thời. Bởi hắn mới là người nuôi dưỡng con chim tốt này, có một dạo được hắn nuôi đến mức biết làm phản, không giống như chủ nhân thật sự của nó một tí nào.
Tạ Vấn nhìn thoáng qua Lục Văn Quyên đằng trước, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía Văn Thời, vừa sóng vai tiến lên phía trước cùng hắn vừa hỏi: “Tôi làm sao?”
“Anh đừng kề sát tai tôi nói chuyện nữa.” Văn Thời thò tay xoa xoa tai rồi đi theo Lục Văn Quyên vào gian phòng bên phải.
Có thể là do hắn xoa tai hơi mạnh, ánh đèn màu trắng trong phòng chiếu xuống, lộ ra một mảng đỏ ửng dưới vành tai, tương phản rõ rệt với sắc mặt lạnh lùng của hắn.
“Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi, cậu —-” Lục Văn Quyên đột nhiên quay người, hình như muốn hỏi gì đó nhưng vừa nói được mấy từ đã bị vệt đỏ bên tai Văn Thời hấp dẫn chú ý. Cô ta trực tiếp chỉ vào chỗ đó hỏi: “Sao chỗ này của cậu lại đỏ lên vậy?”
Văn Thời: “…”
Sao cô này biết cách nói chuyện ghê?
Hắn liếc thấy Tạ Vấn cũng quay mặt sang, ánh mắt đổ dồn vào tai hắn trong chốc lát.
Văn Thời mím chặt môi nhả ra một chữ: “Miết.”
“À à à”. Lục Văn Quyên gật đầu, sau đó lại cười cong mắt.
Nhưng ánh mắt Tạ Vấn vẫn không rời sang chỗ khác.
“Vừa nãy cô định hỏi gì vậy?” Văn Thời đột nhiên lên tiếng hỏi Lục Văn Quyên.
“Hả?” Khi cô ta cười, con mắt và khóe miệng đều cong cong tựa như vầng trăng lưỡi liềm, trông vừa xinh đẹp lại vừa thân thiện.
Hạ Tiều bị lão Mao kéo vào cửa nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng dần thả lỏng hơn chút.
Lục Văn Quyên nhìn hai người mới vào cửa, nhiệt tình nói: “Mau vào đi.”
Có lẽ do Hạ Tiều còn nhỏ tuổi, nhìn qua rất ngoan ngoãn vô hại, hay được lòng mấy người tuổi trung niên. Lục Văn Quyên kéo tay cậu qua rồi vươn tay xoa nhẹ đầu cậu.
Lục Văn Quyên trả lời câu hỏi của Văn Thời nhưng vẫn nhìn Hạ Tiều: “À lúc nãy tôi định nói tính tôi thô kệch quê mùa, hấp ta hấp tấp, chỉ lo kéo mấy cậu vào nhà tránh mưa, còn chưa biết phải xưng hô với mấy cậu như thế nào.”
“Cháu tên là gì thế?” Lục Văn Quyên cười hỏi Hạ Tiều.
Hạ Tiều đang định mở miệng thì Tạ Vấn đã nói trước: “Cậu ấy không có tên.”
Hạ Tiều: “?”
Lục Văn Quyên sững sờ mấy giây sau đó quay đầu nhìn về phía Tạ Vấn.
Tạ Vấn cười khách khí, hoàn toàn không có ý trêu chọc người khác, thế là Lục Văn Quyên lại nhìn Hạ Tiều nghi ngờ hỏi: “Sao ngay cả tên cũng không có vậy, lớn đùng như này rồi.”
May mà Hạ Tiều phản ứng nhanh, cậu nhớ ông từng dặn có vài lúc không được khai tên thật của mình ra, cho nên lập tức hùa theo lời Tạ Vấn: “Thật sự không có ạ. Cơ thể cháu từ nhỏ đã yếu ớt. Ông bảo nếu lấy tên lớn quá thì sợ cháu không trấn áp được nên toàn thuận miệng gọi bằng tên mụ thôi.”
Lục Văn Quyên hiểu được đôi chút: “Trong thôn bọn cô cũng hay như vậy, chọn tên càng xấu thì càng dễ nuôi.”
Cô ta tinh quái ôm Hạ Tiều lắc lư mấy cái rồi hỏi: “Vậy tên mụ của cháu là gì? Là mấy cái tên như chó con, trứng ngốc ấy hả?”
Mặt Hạ Tiều tái mét, cắn răng gật đầu nói: “Vâng ạ…”
Người phụ nữ này rất quái gở, giọng điệu và dáng vẻ lúc bà ta mở miệng nói chuyện giống hệt như người bình thường, thậm chí còn biết nói đùa, rất dễ khiến người khác mất cảnh giác. Trông chả khác nào mấy dì hàng xóm nhiệt tình bình thường khác.
Hạ Tiều bị cô ta lắc lắc mấy cái, ngay cả sợ hãi cũng quên béng mất, toàn bộ linh hồn và thể xác đều chìm đắm vào trong mấy cái tên trứng ngốc, chó con các kiểu.
Lục Văn Quyên cười ha ha rồi quay sang nhìn đám Văn Thời: “Thằng bé này thú vị ghê, thế mấy cậu thì sao? Tên các cậu là gì?”
Tạ Vấn lịch sự trả lời: “Chúng tôi cũng không có tên.”
Lục Văn Quyên: “…”
“Do di truyền của dòng họ nên sức khỏe đứa nào cũng yếu cả.” Tạ Vấn nói xong lập tức ho khan vài tiếng, anh ta ho vô cùng nhiệt tình, giống y như thật, ngay cả nước da cũng tái nhợt không thể bắt bẻ nổi. Lục Văn Quyên trông thấy mà sững sờ.
Anh ta ho xong mới quay mặt sang, ngón tay vẫn che chóp mũi.
Hạ Tiều lúc này mới phát hiện ra găng tay đen của Tạ Vấn đã biến mất.
“Cô cứ gọi bừa đi.” Tạ Vấn nói
Lục Văn Quyên đau khổ nói: “Ừm.”
Trong lúc Tạ Vấn nói vớ va vớ vẩn thì Văn Thời đang quan sát toàn bộ căn phòng.
Bố cục của căn nhà tự xây này rất đơn giản, hai bên tầng một đều có một gian phòng. Lục Văn Quyên dẫn bọn hắn vào căn phòng bên phải, trong này chỉ có ghế sô pha và tivi giống như một phòng khách nhỏ.
Lục Văn Quyên dần chấp nhận chuyện bốn người trưởng thành không có tên, cô ta đờ người một lúc rồi lại nhiệt tình chỉ vào ghế sô pha nói: “Đứng nói chuyện nãy giờ cũng mệt, mọi người mau ngồi đi. Lúc mấy người các cậu gõ cửa, tôi còn đang mải ngồi xem tivi.”
Cô ta vừa nói vừa dẫn bọn họ đến chỗ ghế sô pha. Hạ Tiều vẫn bị cô ta nắm tay nên trở thành người đầu tiên bị kéo qua.
Cậu nhìn anh mình và ông chủ Tạ với ánh mắt cực kì đáng thương, rưng rưng muốn khóc.
Cũng may anh cậu vẫn có lương tâm không bỏ mặc cậu, còn tự nhiên đi đến ghế sô pha ngồi xuống cùng.
Ghế sô pha nhà Lục Văn Quyên là dạng vuông vức, bao gồm hai ghế đơn và một ghế dài, bất kể phần tựa lưng hay phần tay vịn đều có góc cạnh rõ ràng, nhìn vào liền thấy không êm cho lắm. Trên ghế sô pha được bọc một lớp vải nhung màu đỏ tươi thêu vài đám hoa văn.
Lúc Hạ Tiều ngồi xuống có sờ thử một cái, phát hiện chất liệu của tấm vải nhung kia rất kỳ lạ, hơi giòn và cứng giống như giấy hơn là vải.
Về phần tivi thì kiểu dáng khá lâu đời, hoàn toàn khác với cái ở biệt thự nhà họ Thẩm. Nền màn hình trắng đến mức phản quang, khuôn mặt mấy người trong tivi mờ ảo không rõ giống như những cái bóng được cắt từ giấy, bọn họ mặc áo choàng xanh xanh đỏ đỏ không đồng đều, đang hát hí khúc í a í a, giọng rất lớn.
Hạ Tiều từng làm tang lễ cho ông nên lập tức nghe ra đây là hát hí lúc đưa tang, cả cái đài biểu diễn nhìn cũng giống hệt cái rạp đám ma.
Cậu vô thức liếc nhìn điều khiển từ xa trên bàn trà, ai ngờ Lục Văn Quyên rất tinh mắt, cô ta lập tức nói: “Muốn đổi kênh à?”
Hạ Tiều lập tức dời tầm nhìn, bày ra tư thế đâm lao phải theo lao gật gật đầu, giọng lí nhí: “Có… khụ khụ…ừm… kênh khác không ạ?”
Lục Văn Quyên nói: “Có chứ. Cho cháu này.”
Cô ta không ngần ngại đưa điều khiển từ xa cho Hạ Tiều, sau đó đứng dậy nói: “Mấy cậu đến được đây cũng chẳng dễ dàng nhỉ? Chắc là đói bụng lắm rồi, để cô đi nấu mấy món.”
Vừa nghe thấy phải ăn uống gì đó ở chỗ này, Hạ Tiều xúc động đến mức sắp khóc: “Cô Lục không cần phải khách sáo như thế đâu ạ. Bọn cháu chuẩn bị đi ngay thôi.”
“Đi cái gì mà đi?” Lục Văn Quyên nói: “Không đi được đâu, trời còn đang mưa.”
Cô ta liếc nhìn về phía cửa sổ, sau đó cười cười nhẹ giọng bảo bọn họ: “Không đi được, cứ ở lại đây trước đi, vừa khéo ngày mai…”
Cô ta lẩm bẩm mấy câu sau chữ ‘ngày mai’ trong cổ họng, không ai nghe rõ được. Sau đó cô ta đẩy cửa đi ra ngoài, lại còn tốt bụng…đóng cửa hộ bọn họ.
Khóa cửa vừa vang lên tiếng cạch, Hạ Tiều nhũn người ra ghế sô pha: “Anh ơi bọn mình lại vào lồng rồi ạ?”
“Chả thế thì sao?” Văn Thời nói.
“Xác suất như này cũng cao quá rồi…” Hạ Tiều nhịn không được lẩm bẩm một câu: “Có khi bị Conan nhập vào cũng nên.”
“Ai nhập cơ?” Văn Thời không hiểu mô tê gì.
“Không có gì đâu anh, là Thần chết ấy mà.” Hạ Tiều không nói nhảm nữa mà hỏi: “Trước kia mấy anh cũng như thế này à?”
Văn Thời: “Thế nào?”
“Thì là… đi đến đâu cũng gặp lồng hết ấy.”
Văn Thời nhíu mày nói: “Dĩ nhiên là không phải.”
Nói đến cũng kỳ lạ, trên đời này đúng là có rất nhiều lồng, nhưng cũng không nhiều đến mức này, giống như bọn họ chỉ cần chọn một điểm đến thì đều sẽ bị kéo vào lồng vậy.
Chưa kể hai cái lồng gần đây rất lạ lùng, ngay cả quá trình vào tâm lồng cũng bị lược bỏ.
Một lần thì chẳng nói làm gì, nhưng hai lần thì trùng hợp quá rồi. Cứ như không phải bọn hắn đang tìm lồng mà là lồng trực tiếp chạy đến tìm bọn hắn vậy.
“Có phải anh đã làm gì không?” Văn Thời quay đầu nhìn về phía Tạ Vấn hỏi.
“Tôi?” Hạ Tiều với Lão Mao mỗi người chiếm một cái ghế đơn, Tạ Vấn liếc mắt nhìn xung quanh một vòng mới ngồi xuống bên cạnh Văn Thời: “Sao lại đổ lên đầu tôi?”
“Anh dẫn đường mà.” Văn Thời nói.
Tạ Vấn chỉ Lão Mao: “Ông ta lái xe.”
Lão Mao tỏ vẻ vô tội, Văn Thời liếc nhìn hắn ta rồi nói với Tạ Vấn: “Ông ta nghe lời anh.”
Tội danh này chắc như đinh đóng cột rồi.
Tạ Vấn nhìn hắn, mấy giây sau mới quay mặt đi bật cười một tiếng.
Biểu cảm và động tác như vậy thật sự quá quen thuộc, Văn Thời nhắm mắt cũng có thể hình dung ra, đối phương luôn như thế mỗi khi bó tay hết cách với hắn. Sau đó người nọ sẽ nói mấy câu đại loại như “Không biết trên dưới” hoặc “Đại nghịch bất đạo.”
Khi còn nhỏ nghe được mấy lời ấy, hắn đều rất vui, điều ấy thể hiện sự gần gũi và nuông chiều mà người khác không bao giờ có được từ Trần Bất Đáo. Nhưng về sau đã thay đổi…
Hắn mang theo những tâm tư không thể nói thành lời, khi nghe mấy lời ấy lại cảm thấy chúng còn hàm chứa nhiều ý nghĩa khác, như thể từng câu từng chữ đang nhắc nhở hắn không thể vượt quá giới hạn, đừng có mơ mộng hão huyền.
Đừng ôm ấp hi vọng những điều xằng bậy…
Khi nhìn thấy Tạ Vấn bật cười, hắn lập tức cảm thấy hối hận vì đã nói mấy lời vừa rồi. Bởi vì hắn chợt nhận ra mấy ngày gần đây có một loại mong đợi thầm kín và mơ hồ nào đó đang hiện diện trong tâm trí hắn. Mà hắn lại vô tình chìm đắm vào trong bầu không khí chẳng thể tả rõ này, giống như thật ra đối phương đã biết, thậm chí còn thỉnh thoảng đáp lại nữa.
Bọn họ không hề nhắc tới dù chỉ một chữ, nhưng trong lòng lại ngầm hiểu rõ đối phương.
Nhưng xét cho cùng, đó đều là mấy thứ vô hình không nhìn thấy và cũng không sờ thấy được, chọc một cái là sẽ vỡ tan. Chỉ cần một câu của Tạ Vấn cũng có thể khiến hắn tỉnh táo trở lại.
Thậm chí hắn gần như tỉnh táo lại mà chẳng cần Tạ Vấn lên tiếng.
“Anh ơi?” Hạ Tiều bỗng gọi hắn.
Văn Thời “Ừ” một tiếng, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía cậu.
“Anh sao thế?” Hạ Tiều ân cần hỏi một câu.
“Ý là sao?” Văn Thời nhíu mày, vẫn chưa hiểu cậu đang nói gì.
Hạ Tiều há miệng chưa kịp trả lời thì một người khác thay cậu nói tiếp ——
Giọng Tạ Vấn trầm thấp vang lên bên tai hắn: “Cậu ta muốn hỏi cậu, vì sao tự dưng lại không vui.”
Văn Thời sững sờ một lúc lâu mới quay đầu sang, hỏi như thể mình không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?”
“Tôi nói…” Tạ Vấn dừng một chút, “Vì sao tự dưng cậu lại không vui?”
Ngay cả câu “cậu ta muốn hỏi cậu” cũng bị lược bớt.
Văn Thời thoáng giật mình trong lòng, hồi lâu sau mới trả lời: “Tôi đâu có không vui.”