Phán Quan

Chương 72



Nhưng những việc nhỏ nhặt mà hắn từng nói lại luôn là việc hệ trọng.

“Tôi vẫn luôn tò mò….” Tạ Vấn vẫn cụp mắt nhìn Văn Thời suốt nên khi anh ta mở miệng, giọng nói trầm thấp giống như một kiểu trấn an dịu dàng.

Một lúc sau anh ta mới ngước mắt nhìn Trương Lam và Trương Nhã Lâm nói: “Mấy người nghe được những lời đồn ly kỳ long trời lở đất kia ở đâu?”

Trương Lam bị hỏi đến sững người, không kịp suy nghĩ: “Ý cậu là sao?”

Tạ Vấn: “Tổ tiên nhà mấy người truyền từ đời này sang đời khác à?”

Trương Nhã Lâm nghẹn lời: “Cậu….”

Trương Lam thắc mắc hỏi ngược lại: “Cậu đang nói cái gì thế? Có phải bất hiếu quá rồi không? Tổ tiên nhà chúng tôi thì không phải là tổ tông nhà cậu à?”

Tạ Vấn nở nụ cười: “Thế thì cô phải hỏi xem tổ tông nhà cô có chịu nhận không đã.”

Trương Lam nhíu cặp mày xinh đẹp sau đó vô thức nhìn người ở bên ngoài, phát hiện lão Mao đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt kỳ dị, nó khiến cô cảm thấy vừa khó hiểu lại vừa hoang mang. Dù sao thì khi nhắc tới Tạ Vấn, đương nhiên cũng dính dáng đến mẹ anh ta là Trương Uyển, có cảm giác như mang chuyện nhà họ Trương ra rêu rao cho người khác xem.

“Lời này đúng là nhàm chán nha ma ốm.” Trương Lam nói, “Ân oán một đời đâu thể lôi kéo tổ tiên từ đời này sang đời khác vào theo, cho dù lùi mười nghìn bước thì cậu có thể đổi tổ tiên khác được không?”

Lời này vừa dứt, ánh mắt lão Mao càng trở nên kỳ quái.

Trương Lam: “?”

Cô vô thức định hỏi ông nhìn tôi làm gì? Nhưng trực giác mách bảo đó chẳng phải là lời nói tốt đẹp gì, nghĩ lại thì mau chuyển đề tài đi, thế là hỏi Tạ Vấn: “Đang yên đang lành nhắc đến lời đồn đãi làm gì?”

Đã thấy Tạ Vấn đi ra rồi.

Anh ta không trả lời Trương Lam mà bẻ một nhánh cây nửa chết nửa sống từ một cái cây cách đó không xa rồi hỏi tiểu Hắc: “Cậu vừa rồi bảo tìm dấu trận, nếu như đã tìm thấy dấu trận rồi thì cậu cảm thấy mắt trận sẽ nằm ở đâu?”

Giọng điệu của anh ta vẫn luôn bình tĩnh, đến mức hỏi mà như không phải đang hỏi, giống như ‘tôi kiểm tra cậu một chút’ hơn.

Người bình thường sẽ không sai bảo con rối của người khác, bởi vì chuyện lớn thì sai bảo không được, chuyện nhỏ thì không cần thiết. Thời gian lâu dài, nó cũng trở thành một loại ước định.

Nhưng tính cách Trương Nhã Lâm không hẹp hòi, tiểu Hắc quanh năm suốt tháng cho chị mình sử dụng, giờ Tạ Vấn mượn dùng một tý cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hắn chỉ không quen lắm mà thôi.

Chưa đợi hắn gật đầu, tiểu Hắc đã duỗi ngón tay chỉ về một hướng.

Tạ Vấn nói một câu ‘tốt’, sau đó đi về hướng đó.

Văn Thời vẫn chưa hiểu anh ta định làm gì, ánh mắt dõi theo anh ta từ đầu đến cuối. Nghe thấy anh ta nói: “Các cậu không tu trận pháp nhưng chắc sẽ từng thấy trong sách vở, hoặc suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu rõ ràng, nếu như là một đại trận dùng để phong ấn thì khi càng đến gần trận càng dễ xảy ra chuyện gì?”

Anh ta vừa nói vừa thoáng nhìn về phía Văn Thời.

Nếu có ai có thể khiến Bốc Ninh sợ hãi trên phương diện trận pháp thì cũng chỉ có sư phụ Trần Bất Đáo mà thôi. Năm đó khi giúp Bốc Ninh luyện trận, Trần Bất Đáo thường dùng một số vật nhỏ bé như cục đá, một cây hoa hoặc một con chim, lẳng lặng không tiếng động phá vỡ thành quả mấy ngày của Bốc Ninh.

Bốc Ninh đã luyện tập từ nhỏ cho đến khi hai mươi tuổi, cộng thêm quẻ thuật mới gắng gượng phòng vệ được một chút.

May là trên đời này không có một Trần Bất Đáo thứ hai, cho nên Bốc Ninh xưng là ông tổ trận pháp cũng không có vấn đề gì.

Có hai người này, Văn Thời mặc dù không có sở trường bày trận nhưng giải trận cũng luyện được tám chín phần, đương nhiên biết những đạo lý cơ bản kia——–

Nếu như là một đại trận phong ấn thì càng gần trận sẽ càng dễ lộ ra trạng thái dầu hết đèn tắt.

Dù sao mục đích của trận kia cũng là khiến người hoặc một thứ gì đó cạn kiệt linh thần, vĩnh viễn không có ngày trở mình. Một cái đại trận cực hung có thể biến cỏ cây trong vòng trăm dặm khô héo, không có vật sống.

Bốn phía nơi này hoàn toàn tĩnh mịch, đúng là giống như kia.

Nhưng nếu thật sự như những gì Trương Lam suy đoán, đó là trận pháp phong ấn Trần Bất Đáo, nhánh cây không thể chịu nổi bị bẻ gãy kia chỉ cần tới gần mắt trận một chút là sẽ lập tức tan thành tro bụi.

Nhưng khi Tạ Vấn tiến tới một vị trí, nhánh cây trong tay anh ta chẳng những không tan thành tro bụi mà còn trồi lên một cái mầm nhỏ màu xanh đậm.

Kết quả này thực sự bất ngờ, ngay cả bản thân Tạ Vấn cũng ngẩn ra.

Mặt mũi hai chị em Trương Lam cũng tràn đầy ngạc nhiên.

“Sao có thể….” Trương Nhã Lâm nhỏ giọng lầu bầu.

Ánh mắt Tạ Vấn dừng trên nhánh cây mới hồi sinh, lúc này mới quay người nói: “Cho nên quá tin vào lời đồn cũng không tốt, ai nói Bốc Ninh chỉ để lại một cái đại trận như vậy.”

Anh ta bước về đây, ngón tay buông thõng miết nhẹ nhánh cây có chồi non xanh mơn mởn kia, sau đó dừng  bước trước mặt Văn Thời.

Anh ta cúi người, dùng nhánh cây xanh mới hồi sinh kia chạm nhẹ vào khóe môi không có sắc máu đang mím chặt của Văn Thời, không biết nói cho tất cả mọi người hay một mình Văn Thời nghe: “Nào phải đại trận phong ấn gì, đừng xụ mặt, không xảy ra được chuyện gì đâu.”

Lời này lọt vào tai người khác lại mang một tầng ý nghĩa khác.

Bọn Trương Lam cho rằng anh ta nói không phải đại trận phong ấn thì tức là không hung hiểm, nguy hiểm ít một chút, chỉ là bầu không khí vẫn hơi kỳ quái.

Mà đối với Văn Thời, dường như đang nói bản thân anh ta sẽ không thể xảy ra chuyện vậy, dù sao thì có đại trận phong ấn trong truyền thuyết, không thể siêu sinh, nhưng anh ta vẫn lành lặn đứng ở đây.

Văn Thời nhận lấy nhánh cây xanh kia, lúc đứng dậy Tạ Vấn vươn tay kéo hắn một cái.

Độ ấm bàn tay truyền tới qua làn da, chân thực đến mức khiến người ta an tâm hơn, sắc môi tái nhợt của Văn Thời cũng khôi phục lại đôi chút.

Tạ Vấn lúc này mới buông tay.

Văn Thời miết nhẹ đầu ngón tay còn sót lại chút nhiệt độ cơ thể, sau đó quay đầu nhìn rồi đi tới một gốc cây gần đó, cũng bẻ gãy một nhánh cây.

Tạ Vấn nhìn hắn cầm nhánh cây đi qua trước mặt, thẳng tới phía mắt trận mới không nhịn được hỏi: “Sao còn muốn thử thêm lần nữa thế?”

Bước chân Văn Thời hơi ngừng lại, giọng nói sâu kín trầm trầm: “Sợ anh gạt tôi.”

Hắn từ nhỏ tới lớn bị người này lừa gạt vô số lần, trêu chọc, chiều chuộng, chọc hắn khóc dỗ hắn cưới, sợ hắn rốt ruột lo lắng.

Phần lớn thì hắn chịu đựng được, nhưng một số thì không.

Mãi đến khi nhánh cây trong tay mọc lên chồi non ở vị trí gần mắt trận, Văn Thời mới thực sự tin lời Tạ Vấn.

“Anh ơi, nhánh cây nảy mầm tức là trận này tốt phải không ạ?” Hạ Tiều nhịn không được hỏi một câu.

“Khó nói lắm, có một vài hung trận để che mắt người nhìn cũng sẽ xảy ra tình huống này.” Văn Thời trả lời.

Chỉ có thể xác định rằng nó không phải dùng để phong ấn mà thôi.

Hắn đang định thuận tay bỏ hai nhánh cây vào trong túi lại bị Tạ Vấn vươn tay ngăn cản.

“Anh làm gì đấy.” Văn Thời cau mày quay đầu nhìn, trông thấy Tạ Vấn nghiêng người cắm hai nhánh cây kia xuống đất.

“Đã nảy mầm rồi thì để chúng sống lâu hơn chút đi.” Tạ Vấn nói.

Có lẽ do ở gần mắt trận nên nháy mắt được cắm vào đất, chúng lập tức lớn hơn chút,những chiếc lá non bắt đầu mọc lên từ các nhánh cây, đan xen với nhau, trên mặt đất cũng xuất hiện hai cái bóng sóng vai nhau.

Ánh mắt Tạ Vấn đảo qua hai cái bóng kia, có khoảnh khắc tựa như cảm giác được chúng quá sát nhau, định chuyển một trong hai ra xa một chút.

Nhưng không rõ vì sao mà tay nhấc lên rồi lại buông thõng xuống, đổi ý.

Những người khác cũng đi qua, Trương Nhã Lâm trông thấy hai nhánh cây kia nhịn không được hỏi: “Đây là ý gì?”

Bản tính hắn vốn cẩn thận, luôn cảm thấy những động tác này đều có cách nói và mục đích riêng, dù sao bản thân hắn cũng sẽ không làm những chuyện vô dụng và dư thừa này.

Trương Lam thì khác với hắn, mọi việc luôn gắn với Bát quái và lời đồn trước tiên. Cô lục lọi một đống linh tinh trong bụng nói: “Hình như có một lời đồn như thế này…”

Lời vừa mới nói được một nửa thì Tạ Vấn ngước mắt nhìn về phía cô nàng.

Bà cô lớn nhà họ Trương nhớ tới lời giễu cợt của ma ốm lúc trước về đống lời đồn bèn yên lặng ngậm miệng, thay vào đó lại nói: “Cho nên tình huống hiện tại có hơi bất ngờ đấy, mà tôi còn bị cái chốn này làm cho choáng váng.”

“Choáng váng cũng không đến nỗi, sửa soạn chút là lại có mặt mũi thôi.”Trương Nhã Lâm nói tiếp.

“Hiện tại xem ra cái trận này cũng không phải trận đại hung đại sát dùng để phong ấn ai đó, ít nhất cũng khác so với tưởng tượng. Trước đó tiểu Hắc từng nói rằng nó vừa xua người mà cũng vừa kéo người vào trong.”

Tiểu Hắc gật đầu phụ họa: “Điều ấy thật sự rất kỳ quái.”

Văn Thời chợt nghĩ đến một giả thuyết.

Lúc trước Trương Lam từng nói, sau khi năm giác quan của bọn họ biến mất thì vô thức đi tới bên hàng rào gỗ bao quanh thôn cổ kia, đây được gọi là “dẫn dụ người tới”, mà khi bọn họ thật sự muốn đẩy cửa xông vào thôn thì lại chịu công kích, đó chính là “xua đuổi người đi”.

Thoáng nhìn thì rất mâu thuẫn, nhưng nếu là Bốc Ninh….

Văn Thời thử dựa vào ký ức để suy đoán mục đích của trận pháp này, giống như khi tâm trạng không tệ của ngày trước sẽ đi giúp Chung Tư giải trận của Bốc Ninh vậy.

Nếu như là trận của Bốc Ninh, nếu trong trận có nguy hiểm thì hắn chắc sẽ vây chặt toàn bộ mảnh đất này rồi giấu đi, tránh cho bất cứ người vô tội nào bước nhầm vào.

Nhưng hắn cũng đồng thời tu quẻ thuật cho nên thường nắm bắt được một vài khả năng mơ hồ rồi chừa lại đường lui. Vậy nên hắn chắc chắn sẽ nghĩ đến việc nếu có người thật sự xông nhầm vào thì phải bảo vệ tính mạng những người đó như thế nào.

Văn Thời nhìn về phía hàng rào gỗ bao quanh thôn cổ, cảm giác rõ ràng ở đó có lẽ chính là khu vực an toàn mà Bốc Ninh để lại, khi có người xông nhầm vào thì sẽ dẫn họ tới đó.

Nhưng hiện giờ chắc là thôn cổ được hàng rào gỗ bao quanh đã không còn an toàn từ lâu, chúng đổ nát hoang vắng, đến ngay cả một bóng quỷ cũng không thấy.

“Thế mấy người bên trong đâu?” Trương Lam cau mày.

Cô và Trương Nhã Lâm mặc dù không hiểu rõ tính tình Bốc Ninh, nhưng dựa theo những trải nghiệm vừa rồi thì cũng đoán đúng được một nửa, ít nhất là đoán được tác dụng của thôn cổ.

Tạ Vấn chỉ vào vào lối đi đen kịt mà bọn họ từng đi qua và nói: “Đây có lẽ là mục đích của cánh cửa đó.”

Khi nơi này không còn an toàn nữa thì sẽ dẫn người tới một nơi khác. Chính là vùng đất mà đám Lục Văn Quyên sinh sống.

“Vậy….cánh cửa nối liền hai nơi này là do ai tạo ra? Theo ý tiểu Hắc thì chắc không phải là Bốc Ninh, thế còn ai từng vào đây nữa?” Trương Lam lầu bầu nói: “Rốt cuộc trong trận có thứ gì mà cần phải giấu như vậy?” 

Trương Nhã Lâm bỗng nhiên nhắc nhở một câu: “Đừng quên rằng đây là một cái lồng.”

Trương Lam: “Đúng vậy, đây là lồng. Nhưng lồng của ai mà lại được lão tổ Bốc Ninh bày trận? Chẳng lẽ là…”

Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên: “Chủ lồng là bản thân lão tổ Bốc Ninh???”

Nghe lời này, sắc mặt của cả Văn Thời và Tạ Vấn đều thay đổi.

Trước lúc này, Văn Thời từng nghĩ tới mối liên hệ giữa cái lồng và Bốc Ninh nhưng chỉ không nghĩ đến việc hắn là chủ lồng. Bởi vì trong mớ ký ức ít ỏi của Văn Thời, vị sư huynh trẻ tuổi luôn đem theo tiền đồng và đá cuội bên người gặp phải chuyện may mắn sẽ cười nói mình được ông trời phù hộ, gặp chuyện phiền phức cũng chỉ than thở một câu là đã tính được từ lâu, mỗi tội tránh không đuợc thì chẳng bằng tùy duyên tùy số cho rồi.

Hắn chưa từng nghĩ rằng người như vậy sẽ để lại một cái lồng trải qua nghìn năm vẫn không tiêu tán.

“Vào mắt trận xem một chút đi.” Trương Nhã Lâm nói, ” Vào trong có lẽ mọi việc sẽ rõ ràng ngay thôi.”

Trương Lam quay đầu vứt ra ba tấm bùa: “Tôi xác định trước vị trí của tiểu Húc đã, mắt trận nguy hiểm, nếu như nó đang ở vòng ngoài thì tốt nhất đừng vào theo chúng ta nữa.”

Trương Nhã Lâm gật nhẹ đầu rồi gọi tiểu Hắc tìm đường dọc theo trận đá.

Sau đó lại nghe thấy Văn Thời bảo: “Đừng tìm nữa, không có đường đâu.”

Trương Nhã Lâm và tiểu Hắc đồng thời sửng sốt, quay đầu đã thấy Văn Thời đang quấn sợi dây rối lên ngón tay.

“Ý cậu là sao?” Trương Nhã Lâm hỏi.

Văn Thời hiếm khi quấn dây rối gọn gàng chặt chẽ theo quy củ, hắn thản nhiên nói: “Trước giờ chẳng ai tìm được đường vào mắt trận của Bốc Ninh cả.”

Trương Nhã Lâm: “Sao có thể không có đường? Không có đường thì sao đi qua được?”

Văn Thời: “Ép mở.”

Bốc Ninh am hiểu nhất ở khoản vây khốn người, hắn chỉ đùa với Chung Tư một chút cũng có thể vây người nọ mấy nghìn dặm, nếu như thật sự giấu một nơi thì có lẽ bị vây vài năm vẫn còn nhẹ chán. Cho nên năm đó khi Văn Thời tìm mắt trận của hắn thì cũng chỉ có thể  cưỡng ép mở mà thôi.

Không có đường đi thì đành ép mở mắt trận.

Hắn nói rất bình tĩnh, Trương Nhã Lâm vô thức gật nhẹ đầu rồi cũng rút dây rối ra quấn lên ngón tay và nói: “Ô kê, thế thì cùng nhau mở, tiết kiệm được chút sức lực.”

“Không tiết kiệm được đâu.” Văn Thời thấp giọng trả lời một câu, “Đó là Bốc Ninh đấy.”

Chớp mắt tiếp theo, gió lốc bốn phía nổi lên, âm thanh chấn động ầm ầm.

Đằng Xà lao ra khỏi ngọn lửa, từng mắt xích trên thân nó va chạm vào nhau tóe lên những đốm lửa. Lúc nó trườn qua, gió lốc như lật tung toàn bộ thôn xóm.

Trương Nhã Lâm nheo mắt đứng trong gió lốc đang định thả con thú khổng lồ của bản thân.

Dây rối của hắn đã quăng ra rồi, bỗng nhiên ngớ người nhớ ra một chuyện. Hắn gào lên trong tiếng gió vù vù: “Cậu chưa từng giải trận của Bốc Ninh bao giờ —- Sao cậu biết cách mở mắt trận của ngài ấy.”