Phán Quan

Chương 8: Ngăn kéo



Trừ con búp bê mắt long lanh nước ra, trong gương còn có bóng hình của Tạ Vấn.

Bóng dáng kia vô cùng mờ ảo, đừng nói đường nét khuôn mặt, ngay cả độ dài mái tóc cũng không rõ. Tựa như một người cao lớn nhưng thiếu sức sống. Đứng ở nơi gần trong gang tấc lại như xa muôn trùng khơi.

Khoảnh khắc đó, Văn Thời cảm giác cảnh tượng này cực kỳ quen thuộc.

Hình như hắn từng gặp một người như vậy, người nọ chân trần đứng dưới ánh mặt trời mờ nhạt, cụp mắt nhìn dòng máu uốn lượn chảy thành sông dưới chân, nâng vạt áo bào màu tuyết trắng lỏng lẻo….

Nhưng hắn lại nghĩ có lẽ đó là cảnh tượng rất lâu về trước trên một cuốn sách viết tay hoặc trên một bức tranh cũ nào đó, chỉ là do thời gian quá lâu nên kí ức cũng lộn xộn mà thôi.

“Cốc cốc cốc.”

Mặt gương phát ra ba tiếng gõ nho nhỏ.

Văn Thời chớp chớp mắt, lập tức hoàn hồn.

Hình bóng mờ ảo của Tạ Vấn trong gương đang khom lưng nhìn búp bê lùn tịt hỏi: “Sao không nói gì? Phát ngốc rồi à?”

Văn Thời: “Anh đứng thẳng người rồi hẵng nói.”

Tạ Vấn: “Đứng thẳng thì chiều cao chênh lệch lắm, vừa ảnh hưởng tới cổ hai cậu vừa làm mắt tôi mỏi.”

Văn Thời: “…..”

Đệt, thế sao anh không đối xử với tụi này khác đi, lúc ấy chiều cao sẽ không chênh lệch nữa, mọi người đều không mệt.

Hắn lạnh lùng nhìn chân Tạ Vấn, chợt cảm thấy tính tình của mình hôm nay cực kỳ cáu bẳn, nghìn năm tu hành bị người này phá sạch sành sanh.

Tạ Vẫn vẫn giữ giọng điệu nói lý như cũ: “Không phải tôi cố ý đùa mấy cậu đâu, trong phòng này chẳng bày bức ảnh chụp nào, gương soi cũng ít, chỉ có một tấm trong nhà tắm và một tấm ở đây thôi, à đầu giường ông cụ cũng có một tấm nhỏ nữa. Nhưng nếu bám vào gương, phạm vi hoạt động sẽ bị thu hẹp ấy.”

Anh ta tạm dừng một chút, cười nói tiếp: “Đến lúc đấy chẳng nhìn thấy gì thì lại trách tôi à?”

Hạ Tiều xốc lại tinh thần từ trong hoảng sợ, hùa theo: “Đúng đúng, hợp lý.”

Văn Thời: “……”

Hắn đang định quay đầu cảnh cáo thằng ngốc phản chiến bắn quân mình này, kết quả con búp bê Tây Dương không làm được động tác quay đầu, xoay một phát là xoay cả người luôn.

Mặt Hạ Tiều đần thối ra, một lúc sau mới dè dặt nói: “Anh Văn, tư thế này của anh hơi bị đáng yêu ấy.”

Người trong gương hình như bị sặc nước bọt ho khù khụ.

Văn Thời khẽ nhắm mắt, nghĩ thầm nếu bản thân còn đáp lại hai thằng đần này thì tên hắn sẽ viết ngược.

Hắn không quan tâm tới bọn họ nữa, phòng khách liền quay về vẻ tĩnh lặng.

Mới nãy Hạ Tiều còn cảm thấy bầu không khí khá nhẹ nhàng thoải mái, chẳng hề đáng sợ tý gì, hiện giờ yên lặng vài giây thôi mà cảm giác sợ hãi lại lan dọc theo đốt sống lưng rồi.

Con búp bê chứa Văn Thời dựa vào cửa phòng ông cụ không nhúc nhích.

Bóng người trong gương không biến mất, cứ lẳng lặng đứng im. Bởi vì Tạ Vấn quá cao nên nhìn từ góc độ của Hạ Tiều trông không giống đứng thẳng, mà như là treo lơ lửng trong gương.

Hạ Tiều bỗng sinh ra một loại ảo giác, giống như Văn Thời và Tạ Vấn không ở đây, từ trước tới giờ chỉ có một mình cậu trong căn phòng này. Con búp bê cạnh cửa là do cậu lấy xuống, nó vốn không có sinh mệnh. Người trong gương không biết là ai, bộ đồ trắng quết đất, mặt không cảm xúc nhìn chòng chọc cậu.

Hạ Tiều liên tục lẩm bẩm “Đây là Tạ Vấn, đây là Tạ Vấn, đây là Tạ Vấn”, “Anh ta đang nhìn anh Văn, không nhìn mình, không nhìn mình, không nhìn mình.”

Một lúc lâu sau cậu cẩn thận ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của người trong gương.

……

Văn Thời rút hai sợi dây trên quần yếm quấn lên tay, hắn cố gắng khống chế sợi dây mở cửa phòng.

Động tác của búp bê Tây Dương thật sự rất khó điều khiển, hắn tốn một chút thời gian, vừa mới mở được khóa thì Hạ Tiều đằng sau khẽ nức nở một tiếng.

Văn Thời: “…..”

Hắn hơi đau đầu, nhẫn nhịn hạ giọng hỏi: “Lại làm sao nữa?”

Hạ Tiều: “Em, em nhớ khi còn bé gặp rất nhiều ác mộng, có cả búp bê và gương soi.”

Văn Thời: “…..”

Hắn chưa từng mơ thấy ác mộng kiểu này nên chẳng có kiên nhẫn đi an ủi tiểu quỷ. Hắn cuốn một vòng dây lên tay, kéo căng rồi giật nhẹ một cái, cửa phòng xưa cũ “kẽo kẹt” mở ra.

“Xuỵt.” Văn Thời không quay đầu lại, ra hiệu im lặng.

Hạ Tiều mặc dù sợ nhưng vẫn nghe lời, cậu lập tức ngậm miệng, nuốt xuống toàn bộ tiếng khụt khịt.

Tay Văn Thời vẫy vẫy sau lưng, chui vào phòng trước tiên.

Góc nhìn của búp bê Tây Dương rất hạn chế, vào phòng cũng không nhìn thấy được hết toàn cảnh. Chỉ có thể thấy một chiếc giường lớn kiểu dáng cũ, chăn trên giường phồng lên, chắc là ông cụ đang ngủ.

Sát cạnh cửa có một chiếc tủ giường. Đúng như lời Tạ Vấn nói, trên ngăn tủ có đặt một mặt gương hình bầu dục lớn hơn bàn tay một chút, là kiểu dáng phổ biến đầu những năm 90.

Văn Thời giữ cửa, thoáng liếc thấy mặt gương trên tủ lóe lên gương mặt một người, chắc là Tạ Vấn vừa vào.

Ánh mắt của hắn khá nhanh nhạy, tuy rằng không thấy rõ vẻ mặt của Tạ Vấn, nhưng hắn cảm giác được Tạ Vấn trong gương đang đưa mắt nhìn góc phòng.

Bên góc?

Bên trong góc kia có gì?

Văn Thời nhìn quanh hướng đó, giường chắn hơn phân nửa tầm nhìn nên hắn chỉ có thể thấy một góc——nơi đó chắc là đặt một bàn đọc sách kiểu cũ gần cửa sổ, hai bên là ngăn kéo đứng, có một ngăn bị khóa.

Văn Thời nhấc chân định đi sang. Hạ Tiều ở đằng sau túm vội lấy hắn.

“Sao thế?” Văn Thời dừng lại, khẽ hỏi.

“Phải đi vào ạ?” Hạ Tiều cũng không dám phát ra tiếng, chỉ dám mấp máy môi, có thế thôi mà cũng run cầm cập.

“Chỗ đó bị khóa rồi.”

“Có khóa thì sao?”

“Đồ vật ở trong lồng bị khóa thì sẽ rất quan trọng.” Văn Thời nói.

“Vì sao ạ?”

“Vì đây là tiềm thức của chủ lồng, ở trong tiềm thức còn không quên cất đồ, cậu nói xem?” Văn Thời tức giận hỏi vặn lại.

Nhiều khi chỉ cần tìm ra chỗ bị khóa thì cách bước để hóa giải lồng không còn xa nữa.

Văn Thời men theo đuôi giường, khẽ khàng áp sát bên đó.

Cuối cùng hắn cũng cảm nhận được lợi ích của búp bê Tây Dương, vừa có thể đi lại khắp nơi lại vừa không sợ bị ngã hỏng, bởi vì cơ thể nó nhồi bông mềm mại nên không để lại tiếng bước chân.

Nghĩ vậy, tâm trạng hắn khá hơn nhiều, cảm thấy ý kiến của Tạ Vấn cũng khá có lý.

Còn chưa đi tới cái bàn, Văn Thời đã điều khiển sợi dây trong tay.

Nếu một sợi dây ở trong tay một vị khôi lỗi sư lợi hại thì chỉ cần động tay một cái là có thể làm rất nhiều chuyện. Công dụng hiện tại trong tay Văn Thời tuy có bị giảm một chút nhưng vẫn là một công cụ tốt.

Mắt thấy một đầu khác của sợi dây quấn lên ổ khóa, Văn Thời kéo thả một chút, đầu sợi dây kia lập tức chui vào trong lỗ khóa.

Ngay khi hắn áp sát bàn đọc sách, chuẩn bị gỡ ổ khóa xuống thì khóe mắt liếc thấy bóng dáng bên cạnh bàn hơi sai sai.

Rèm cửa sổ để ngỏ, ánh trăng xanh nhạt ảm đạm bên ngoài chiếu vào phòng. Vị trí cạnh người Văn Thời phản chiếu vài cái bóng—–bàn đọc sách, khung cửa sổ, hai con búp bê vải là hắn và Hạ Tiều…..

Thế cái bóng dư ra là của ai?

Văn Thời đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy thằng bé đang vô cảm đứng ngay bên cạnh, trong tay giơ cao một mũi dùi.

Cái dùi kia buổi chiều còn nằm ở trên bàn trong phòng khách, vốn được dùng để đục lỗ cho rối gỗ, theo cách nói của khôi lỗi sư thì gọi là dùi câu linh. Với độ sắc nhọn của nó, muốn chọc thủng một người cũng không thành vấn đề.

Tròng mắt đen kịt của thằng nhóc không động đậy, nó nhìn chòng chọc Văn Thời, mũi dùi giơ cao, điểm sắc nhọn nhất đối diện với đôi mắt Văn Thời.

Ngay khi mũi dùi sắp sửa chọc xuống, Văn Thời siết chặt sợi dây quấn trên tay kéo một cái.

“Choang” Cách đó không xa vang lên âm thanh như thứ gì đổ vỡ.

Lực chú ý của thằng nhóc bị phân tán, con ngươi nó chậm rãi quét qua phía bên kia, nhìn chằm chằm tủ đầu giường.

Đúng lúc này, sợi dây trong tay Văn Thời kéo theo cả ổ khóa quăng mạnh đập vào lưng thằng nhóc. Nó kêu một tiếng, đồng tử tan rã, đổ ập người xuống đất, nhưng giây tiếp theo nó lại vọt dậy.

Văn Thời không lo được thứ khác, hắn đẩy Hạ Tiều trầm giọng quát: “Chạy!”

Bản thân hắn thì vòng theo con đường xa nguy hiểm hơn, nhảy lên giường ông cụ. Thằng nhóc hiển nhiên là hứng thú với hắn hơn, nó cũng nhào lên giường.

Văn Thời vừa chạy vừa trèo, tránh né bàn tay của thằng nhóc.

Mấy lần ngón tay nó sắp chạm tới hắn nhưng hắn lại may mắn tránh thoát, chạy thẳng một mạch lên tầng.

“Tớ sắp bắt được cậu rồi.” Thằng nhóc không ngừng lẩm bẩm mấy lời này, nó như hồn ma bóng quế đuổi theo không dứt.

Cho đến khi đèn treo trên tầng hai đột nhiên gãy lìa rơi xuống ầm ầm, lúc này mới chặn được bước chân đối phương.

Văn Thời tranh thủ cơ hội này chui vào ngăn tủ cao nhất trong phòng chứa đồ, sau đó kéo Hạ Tiều đang khóc lóc om sòm lên, cảnh tượng vừa hỗn loạn vừa nhếch nhác.

Giữa khung cảnh ầm ĩ đó, toàn bộ các phòng ở tầng hai, bao gồm cửa phòng chứa đồ đều đột nhiên đóng sầm lại kín mít.

Tiếng động lần này cực kỳ lớn, đừng nói Hạ Tiều, ngay cả Văn Thời cũng hết hồn.

Nhưng bọn họ không ai lên tiếng, chỉ im lặng nấp trong ngăn tủ, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài cách một cánh cửa khép chặt.

Mảnh vỡ đèn treo tường lăn xuống bậc cầu thang xen lẫn tiếng bước chân bình bịch của thằng nhóc, nó vòng qua cái đèn treo vỡ vụn đi lên lầu, tiếng bước chân vọng lại gần, dừng ngay trước cửa phòng chứa đồ.

Tiếp theo khóa cửa bị vặn hai lần kêu xoành xoạch.

Cánh cửa bị đạp ầm ầm nhưng không mở, tro bụi rơi lả tả khiến người nghe sợ khiếp vía.

Một lúc lâu sau, thằng nhóc rốt cuộc từ bỏ, nó đi sang những gian phòng khác.

Văn Thời nghe thấy tiếng xé vải và tiếng trẻ con không ngừng lặp lại “Tìm được cậu”, “Sẽ tìm thấy cậu nhanh thôi”, “Chắc chắn sẽ tìm được cậu.”

Âm thanh quỷ dị làm người ta sởn tóc gáy.

Thật lâu sau, tiếng xé vải kia mới ngừng lại.

Thằng nhóc quay về phòng ngủ, cửa phòng “kẽo kẹt” đóng lại, toàn bộ tầng hai trở nên yên tĩnh giống như mọi chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.

Văn Thời thả lỏng tinh thần, cảm giác cánh tay mỏi nhừ, hắn đang định vung vẩy thư giãn gân cốt mềm như bông của mình một chút, đột nhiên phát hiện bản thân đang ôm thứ gì đó trong lòng.

Hắn cúi đầu nhìn……

Đối diện với bản mặt của Tạ Vấn trong gương.

Văn Thời: “……..”

“Đừng nhúc nhích.” Bóng hình mờ ảo của Tạ Vấn trong gương biến mất nhưng giọng nói vẫn gần ngay bên tai, “Chỗ cậu ngồi hơi cao, gương dễ bị rơi vỡ lắm.”

Có lẽ do phòng chứa đồ quá nhỏ nên nghe như thể ….anh ta thật sự không trốn trong mặt kính nhỏ xíu này, mà đang trôi nổi trong hư không, sát bên người Văn Thời cúi đầu nói chuyện với hắn.

Văn Thời im lặng một chốc, chắc là tâm lý phản nghịch trỗi dậy, hắn tóm lấy tấm gương không nói tiếng nào đưa tay ra, thể hiện sự uy hiếp trong tĩnh lặng.

Chỉ cần hắn buông tay một cái là tấm gương sẽ vỡ nát bét.

Tạ Vấn không giận, vừa khuyên nhủ vừa dụ dỗ nói: “Trong nhà tổng cộng chỉ có ba cái, vỡ rồi là không sửa được đâu đấy.”

Văn Thời nhìn chằm chằm tấm gương: “Sao anh lại ở trong tay tôi?”

Hắn suýt chút nữa buột miệng bảo “trong lòng”, sau đó cảm thấy không đúng lắm đổi thành trong tay.

“Lúc cậu cuống cuồng bỏ chạy tiện tay tóm theo.” Tạ Vấn trả lời.

Xạo loz.

Văn Thời lạnh lùng nói: “Tôi tóm anh theo làm gì?”

Tạ Vấn bật cười: “Sao tôi biết được.”

Anh ta nghĩ nghĩ bình luận: “Cũng có nghĩa khí ghê ấy chứ.”

Hạ Tiều một chuyến này bị dọa cho hú hồn, cậu ở bên cạnh động không dám động mà cũng chẳng dám chen lời. Nhưng không rõ vì sao, cậu nghe giọng điệu nói chuyện này của Tạ Vấn thì cảm thấy lời đó còn chưa nói hết ý, như thể giọng điệu của kẻ bề trên vậy.

Nếu nói đầy đủ câu chữ, chắc là phải thêm từ “bé ngoan” vào.

Hạ Tiều lồng hình tượng trong đầu mình lên người anh Văn, sau đó sợ gần chết, cậu nghĩ chắc là đầu óc mình có vấn đề rồi.

Cậu vội vàng đổi chủ đề nói: “Vừa nãy làm em sợ chết khiếp! Cuộc rượt đuổi kịch tính này giống y hệt cơn ác mộng lộn xộn em mơ thấy khi còn bé. May mà anh Văn khiến đèn treo tường rơi xuống, nếu không…..”

Ngẫm lại mấy tiếng xé vải ban nãy, trời mới biết số phận bọn họ sẽ ra sao.

Nhưng Văn Thời lại âm thầm nhíu mày: “Đèn treo tường là tôi làm rơi á?”

“Vâng.” Hạ Tiều nói, “Em thấy anh chạy trước vung tay một cái, sợi dây vòng lên thế là đèn treo tường rơi xuống.”

Tạ Vấn xen lời: “Tôi cũng thấy, bản lĩnh khá lắm.”

Văn Thời: “……..”

Có lẽ vừa nãy quá hỗn loạn, hắn chẳng nhớ nổi mình đã làm những gì.

Chắc là do lâu rồi không làm việc đây mà, Văn Thời đơ mặt nghĩ thầm: Lần này chỗ nào cũng mộng ảo quá, tốt nhất là nghĩ cách thoát ra sớm một chút.