Phản Thiên [Thượng Thương Nhân]

Chương 2: 2





Nam hoảng hốt hỏi lại để chứng minh người đứng trước mình thật sự là Mạc Phàm hay không.
“Diệp Mạc Phàm, ca ca của Diệp Hồng Thủy.

Được mệnh danh là Ma Vương Thiên Tọa ?”
“Đúng rồi, sao ngươi lại biết muội muội của ta ? Nhưng quan trọng hơn hết tại sao ngươi lại ở đây”
Nam lúc này không nghe Mạc Phàm nói mà chỉ chăm chăm vào thông tinh mình nhận được.
‘Anh ta thực sự là phản diện của bộ truyện của mình.

Thức Hải mà anh ta nói cũng là Thức Hải mà mình miêu tả ? Mình chết rồi xuyên vào chính bộ truyện mình viết ??? Mà khoang, rõ ràng trong mạch truyện của mình Mạc Phàm rất ít khi vào Thức Hải mà, đây là giai đoạn nào ?’
Buồn vui qua trộn lẫn, khiến Nam không biểu đạt cái gì cho người đọc dễ hiểu, anh vươn tay mình nắm lấy vai của Mạc Phàm rồi nở ra một nụ cười tự tin như một cái quảng cáo nào đó mà Nam từng xem trên mạng, chỉ cần một nụ cười tự tin là đủ.

Anh nói.
“Thế cho ta biết chuyện gì xảy ra trước khi anh tới đây được không ? Nói đi tôi cho biết lý do tôi đến đây”
Mạc Phàm giờ nổi giận, hắn hóa ra Lưu Tinh kiếm trên tay rồi chĩa vào mặt Nam nói.
“Nhiều lời, ta đã cho ngươi cơ hội để nói đến hai lần, ngươi lại không nói.

Giờ đây lại dám đồi điều kiện ?”

Nam run rẫy, dùng ngón tay gạt Lưu Tinh Kiếm ra, anh nói.
“Ta biết chuyện này có vẻ hơi sốc với ngươi.

Nhưng ta muốn ngươi chấp nhận một chuyện này, đó là ngươi là một nhân vật trong truyện của ta”
“Có gì sốc, ta là hình tượng nhân vật để kẻ khác viết tiểu thuyết là bình thường thôi” - Mạc Phàm ung dung tự hào nói.
“Không không, ý truyện của ta không phải thế.

Truyện ta là sáng tạo nên ngươi, ngươi chính là được ta tạo ra” - Nam cố giải thích cho tên đầu cơ này hiểu.
Mạc Phàm phát tiết với tên này, nhưng hắn cố kiềm lại để không chém Nam ra thành hai mảnh.

Diệp Mạc Phàm giờ không bị ảnh hưởng bới ma khí hay luân hồi lực lượng nên cực kỳ bình tĩnh, nhưng rõ ràng cái người đứng trước mặt hắn ta lúc này rõ ràng đang khiêu khích ý chí chịu đựng của hắn mà.
“Xàm ngôn, ngươi dựa vào đâu mà nói”
Nam lúc này bình tĩnh đáp.
“Để ta kể ra hai bí mật thầm kín và điểm yếu trên cơ thể trước khi tu ma của ngươi thì ngươi sẽ tin ta chứ”
“Được đấy kể xem nào, ta không tin ngươi có thể nói được” - Mạc Phàm khiêu khích.
Nhưng trái với dự tính của Mạc Phàm, Nam lại rất hăng.

Vì cái điểm yếu và bí mật này do chính Nam trong trạng thái ngáo kiến thức viết ra, nên anh nhớ rất rõ.
“Bí mật đầu tiên chính là thanh Lưu Tinh kiếm mà ngươi đang cầm chính là một sợi lông đuôi của nương tử ngươi Tiểu Ly Ly tạo thành, ngươi đã dùng luân hồi lực và 6 phần thọ nguyên của mình biến sợi lông của nàng ta thành Lưu Tinh Kiếm bá đạo.

Nhưng một người nào đó hiểu nhầm là ngươi luyện chế từ đầu của hơn 18 chưởng môn của các đại tông môn”
“Bí mật thứ hai là cái danh thiên Ma Vương Thiên Tọa của ngươi lúc đầu không dùng để ám chỉ cái xấu, mà đó là danh xưng của một thành trì vô danh đặt cho ngươi lúc ngươi giúp bọn họ vượt qua đợt thú triều.

Ma trong tu ma, Vương trong bá vương nghĩa đứng đầu, Thiên trong thiên tử biểu anh hùng, Tọa trong tọa trấn.

Cái tên Ma Vương Thiên Tọa lúc đầu để ám chỉ một anh hùng tu ma tọa trấn cố thủ một thành trì vô danh qua khỏi thú triều.

Nhưng sau này vì ngươi đối đầu với thiên tử hay nhân vật chính Uy Thành của ta nên mới bị người đời ghét bỏ, dù cái danh xưng nghĩa hiệp của ngươi trở thành một cái tên ám chỉ Ma Thánh.”
“Và cuối cùng là điểm yếu của ngươi trước lúc tu tiên.

Dọc sóng lưng, cách cột sống 3 phân có một huyệt bí mật, khi nhấn vào thì ngươi sẽ cảm thấy cực sảng khoái nhưng khi giữ huyệt đó thì họ Diệp nhà ngươi sẽ cảm thấy đau đớn đến mức không thể chống cự được một đứa bé.


Lúc ngươi không chịu nghe lời nằm yên để trị thương thì Tiểu Ly Ly sẽ bấm vào chỗ đó rồi giữ thật lâu cho ngươi nếm mùi đau đớn”
Nghe Nam nói thế, Mạc Phàm trầm mặt.

Hắn không ngờ cái tên này lại nói chuẩn vậy, kể cả điểm yếu chỉ có hắn và Tiểu Ly Ly biết mà tên này lại có thể nói chính xác đến như vậy.

Người đứng trước mặt Mạc Phàm chỉ có thể là một trong hai khả năng, một là hắn ta thực sự là đấng sáng tạo nên thế giới này, hai là hắn là một cao nhân có khả năng thông hiểu quá khứ vị lai, thông hiểu mọi quy tắc thế giới này, tu vi Ngụy Thiên Đạo.
Nhưng Mạc Phàm lại nghiên về khả năng thứ hai nhiều hơn, mặc dù hắn biết được có người có thể tạo nên cả một chiều không gian vũ trụ vô cùng vô tận.

Nhưng người này quả thực không giống những kẻ đó, tóc thì cắt ngắn, áo thì rộng thùng thình che đi cơ thể khá gầy yếu, chiếc quần xanh được mạ thêm vài cái lỗ.

Nhìn hắn ta giống cao thủ ẩn danh hơn thực thể chí tôn.
Thấy Mạc Phàm tỏ vẻ nghi ngờ, Nam liền chốt hạ một câu.
“Tất cả mọi thứ ta nói đều là thật, tin ngươi không là tùy ngươi.

Nhưng ngươi cũng khổ nhở, dành cả thọ nguyên của mình để đưa cho một đứa bé thọ nguyên 3 năm, quả thực anh hùng như thế nhưng rốt cuộc vẫn bị người đời gọi với hai tiếng Ác Thần”
Câu nói này của Nam đã khiến Mạc Phàm phải kinh ngạc.

Đầu tiên, nếu hắn ta là người có tu vi Ngụy Thiên Đạo cũng không thể nhìn thấy được cái mảnh ký ức này được, vì chính tay Mạc Phàm đã dùng Luân Hồi lực để che đi cái cảnh đó, cốt là để Luân Hồi Nhân Quả của đứa bé không bị ảnh hưởng, thứ hai đó chính là che mắt Thiên Đạo Ý Chí để nó không nhắm đến đứa trẻ này.

Thứ hai, đó chính là cái biệt danh Ác Ma đó không phải là thiên hạ đặt cho hắn mà chính là danh xưng tiên đế của hắn, Ác Thần Tổ.
Người biết được chỉ có mình Mạc Phàm, ngoài ra không thể có người thứ hai biết.


Nếu có người nào đó biết được thì người đó phải là cái người tạo ra cái danh xưng này cho hắn, mà người tạo ra danh xưng cho Tiên Đế đến bây giờ vẫn còn là một bí ẩn.

Chỉ biết rằng khi đột phá lên tu vi Tiên Đế thì sẽ có một giọng nói truyền thẳng vào đầu đặt danh xưng, kể cả Thiên Đạo cũng không biết sau khi có danh xưng thì nó sẽ là gì, chỉ biết rằng nếu người đó không nói ra thành tiếng thì Thiên Đạo vĩnh viễn không biết.
Điều này thực sự đã chứng minh thân phận của Nam.
Khi đã xác định mình thực sự là nhân vật của một cái tiểu thuyết trên mạng thì Mạc Phàm không những không hoảng hốt, mà hắn ta còn coi nói như một chuyện thú vị.

Vì trong thâm tâm Mạc Phàm hắn biết hắn thực sống, hắn thực sự đã yêu, chỉ là truyện Đại Tinh Vũ Siêu Cấp mô tả đúng thôi.
“Được rồi, được rồi.

Bỏ qua thân phận của ngươi đi, tại sao ngươi lại ở đây ? Ta hỏi lần cuối đấy, mặc kệ ngươi có là tác giả tác vả gì đi chăng nữa thì ta cũng không ngại đâu đấy.” - Mạc Phàm hâm dọa nói.
“Được rồi để ta kể.

Chuyện là khi viết xong cái kết của truyện ngươi thì đi ra chỗ đón xe buýt để đi đến trường nhưng trừ trên trời bỗng dưng nổi giông, nó đánh ta một tia sét chết ngay tại chỗ.

Thế là mở mắt ra thì đã ở đây rồi”
Nghe thế, Mạc Phàm trợn mắt nói.
“Ngươi cũng bị sét đánh ?!”