Hôm sau Lâm Lạc Dương xuất viện nhưng không thấy mặt Lý Xuyên đâu, mới đầu cậu cũng hơi hụt hẫng nhưng nghĩ hai đứa đã có số của nhau thì sớm muộn gì cũng được gặp nên lại cho qua.
Triệu Thụy Tiêu đứng ngoài đường, mở sẵn cửa xe đợi, Ngô Húc dọn đồ giúp Lâm Lạc Dương, Lâm Lạc Dương thì lóng ngóng thay quần áo. Cậu đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu, hết túm tóc vào lại thả tóc ra.
Thật sự là cậu gầy hơn xưa nhiều lắm, mặt hóp lại chỉ thấy xương, da thì trắng nhợt. Hồi cấp ba Lâm Lạc Dương có tham gia chạy cự li dài nên dù rất để ý chống nắng làn da không phải trời sinh nuột nà như tiên của cậu cũng bị rám đen chút đỉnh. Tóm lại là hồi đó trông cậu rất khỏe khoắn, giờ thì cậu trắng cứ như người cớm nắng lâu ngày. Lại thêm khung xương khá nhỏ nên cậu gầy đi trông xa rất giống Lâm Nhược Liễu, chỉ khác là chị cậu mắt hơi xếch còn đuôi mắt cậu thì đầy đặn và trễ hơn, tổng thể gương mặt không có vẻ sắc sảo như chị.
Ngắm một hồi Lâm Lạc Dương như bị thôi miên bởi hình dáng mình trong gương.
“Cậu hai ơi cậu ngắm vuốt xong chưa ạ?” Ngô Húc đứng tựa khung cửa, hỏi bằng giọng hết sức khinh bỉ, “Ai không biết mày xuất viện về nhà khéo lại tưởng mày chuẩn bị đi show đào tạo ngôi sao ấy.”
Lâm Lạc Dương quay lại, mấp máy môi mà không nói được nên lời.
Rốt cuộc thì cậu hai tám tuổi là như thế nào vậy? Bề ngoài thay đổi, kiểu tóc thay đổi, có khi nào tính tình cũng đổi luôn không?
Lời nói ra đến miệng rồi nhưng cậu vẫn không cất lên được, như thể chỉ cần cậu đừng nói ra thì những sự đổi khác ấy đều không tồn tại. Giống như cho đến hôm nay cậu đã làm ngơ trước sự thật là Lâm Nhược Liễu không hề đến thăm mình. Lâm Lạc Dương không mở lời, vậy thì câu hỏi sẽ không trở thành câu hỏi.
Lâm Lạc Dương vốn định tự dọn hành lý nhưng Ngô Húc bảo: “Mày mới ốm dậy, để đấy tao làm cho.”
“À phải rồi, kính của mày đâu?” Ngô Húc lại hỏi.
“Đây.” Lâm Lạc Dương lấy hộp kính ra từ túi áo vét.
Ngô Húc cúi xuống lẩm bẩm gì đó cậu không nghe được, Lâm Lạc Dương nghiêng đầu hỏi: “Mày bảo sao?”
“À…” Ngô Húc nhắc lại, “Tao bảo tưởng mày không đeo mà, sao vẫn giữ như vàng thế.”
“Mắt tao tốt mà, đeo làm gì?” Lâm Lạc Dương nhét lại hộp kính vào túi rồi cứ thế để tay đút túi đi ra, ngón tay khẽ rờ rờ trên lớp da bọc hộp kính.
Thấy vậy Ngô Húc nhăn nhó bảo: “Lâm bé đụt ơi mày đi đứng cho ra hồn người được không?”
Lâm Lạc Dương ngây thơ hỏi lại, “Tao đi đứng làm sao?”
“Bỏ tay ra, đi cho đàng hoàng xem nào. Coi chừng ngã dập mặt nghen mậy!”
Hai thằng cứ thế cà khịa nhau đến tận cổng viện, thấy cả hai Triệu Thụy Tiêu hỏi làm gì mà lâu thế.
“Mày hỏi nó xem nó đứng ngắm vuốt bao lâu.” Ngô Húc ngồi vào ghế phụ lái, vừa lúi húi thắt dây an toàn vừa bảo, “À mà thằng này cũng gớm lắm, vừa bảo ra viện là mấy em hộ lý xếp hàng chia tay nó đấy, lại còn tặng quà gì nữa cơ. Dấm dấm dúi dúi không cho tao xem.”
Lâm Lạc Dương xòe tay ra, trên tay cậu là một cái túi nhỏ màu xanh, “Đã bảo mày là khẩu trang mà, lấy không tao cho này?”
“Khẩu trang thì mày lôi con gái nhà người ta ra một chỗ để thì thầm cái gì hả?”
Lần này thì Lâm Lạc Dương không đáp. Thật ra ban nãy cô hộ lý đưa cho cậu một gói chun buộc tóc màu hồng lam, bảo là Lý Xuyên gửi. Cậu đã hỏi ngay Lý Xuyên đâu thì cô kia bảo cậu ta xuất viện sáng sớm nay rồi.
Cũng xuất viện hôm nay sao lại không nói cho cậu biết nhỉ?
Triệu Thụy Tiêu mỉm cười, “Chúng mày đúng là thừa năng lượng, đứng dưới này tao vẫn nghe thấy chúng mày cự nhau đấy.”
“Tại nó phũ với tao trước chứ bộ.” nói xong Lâm Lạc Dương ngoảnh mặt nhìn ra ngoài, thế giới qua cửa kính xe cứ mờ mờ ảo ảo như một thước phim cũ, người đi người chạy đều để lại một vệt dư ảnh lạ lùng.
Thành phố sau mười năm thay đổi nhiều quá, Triệu Thụy Tiêu lái xe đến Sơn Động, Lâm Lạc Dương không hề nhận ra đây là con đường về nhà mình. Cậu cứ nghĩ viện không xa nhà lắm, dè đâu xe chạy gần một tiếng đồng hồ vẫn chưa tới nơi.
Lâm Lạc Dương gà gật mãi xe mới dừng bánh, nhìn qua cửa sổ cậu thấy cảnh vật lạ hoắc.
“Đây là đâu?” cậu ngơ ngác hỏi Ngô Húc.
Ngô Húc đáp: “Nhà mày đấy.”
Lâm Lạc Dương hỏi lại: “Đây là nhà tao á?”
“Chứ còn gì nữa, không thì ở đâu?” Ngô Húc ngờ vực, “Mày làm sao thế, nhà mình mà cũng không nhận ra à?”
Lâm Lạc Dương bước xuống xe, cậu ngơ ngác nhìn bốn phương… dần dần cậu đã mường tượng ra, “Chỗ này thay đổi nhiều thế.”
“Vẫn thế mà.” Ngô Húc hỏi cậu, “Mày còn nhớ đường vào không?”
“Nhớ… nhớ chứ sao không, mà sao tự dưng trồng lắm cây thế, hồi trước có thế đâu. Bãi đậu xe này cũng không có nè.” Lâm Lạc Dương đi một đoạn lại quay đầu hỏi Ngô Húc, “Nhà mày vẫn ở cạnh đây chứ?”
Ngô Húc bối rối đáp, “Hử? À nhà tao chuyển đi rồi, để cho thuê được ít lâu rồi bán. Tao cũng không rõ lắm, phải hỏi mẹ tao mới biết được. Ở đây giao thông bất tiện, mẹ tao say xe nên không chịu ngồi xe ba tao lái.”
Lâm Lạc Dương gật đầu, cậu đi tiếp theo trí nhớ, càng đi càng thấy hoang mang. Đường thì vẫn thế nhưng quang cảnh đã hoàn toàn đổi khác. Lúc này cậu rất muốn quay đầu bỏ chạy, cậu có cảm giác chỉ cần mình vùng chạy thì sẽ trở về được năm mười tám tuổi, thế là mọi phiền não đều tan biến. Nhưng cậu cũng biết sau lưng mình còn Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc, cậu không có con đường nào khác để chọn lựa ngoài bước tiếp.
Đến trước cửa nhà Lâm Lạc Dương vẫn cảm thấy như không thật. Triệu Thụy Tiêu gõ cửa, một người đàn bà ra mở, hai người nói với nhau mấy câu mà Lâm Lạc Dương nghe không hiểu. Cậu thấy bà lạ mặt đó không phải cô giúp việc hồi trước, cũng phải thôi, mười năm rồi, vẫn là cô kia mới là lạ.
Lâm Lạc Dương đứng thay giày trên thềm, cậu thấy dép đi trong nhà chằn chặn một kiểu và đều mới tinh.
Triệu Thụy Tiêu đi trước, bảo: “Chị mày mới mướn người dọn dẹp lại nhà cửa đấy, bỏ hết đồ cũ với tìm cô giúp việc mới nữa. Mấy bữa nay chị ấy không có thời gian về nhà, có việc gì mày cứ bảo với cô Thường, cô ấy sẽ lo cho.”
“Sao lại phải mướn cô giúp việc mới làm chi?” Lâm Lạc Dương thuận miệng hỏi.
Triệu Thụy Tiêu đáp ngay: “Vì bây giờ mày như thế chứ sao.”
Lâm Lạc Dương dừng bước rồi gật đầu “à” lên một tiếng.
Cậu đi dạo quanh một vòng, chùm đèn trần khác, giấy dán tường khác, sô pha khác, mọi thứ đều khác, tất cả đều xa lạ. Lên đến tầng ba là tầng trên cùng, cậu định mở cửa kính để ra sân thượng mới phát hiện ra cửa đã khóa.
Lâm Lạc Dương ngoảnh lại nhìn, Ngô Húc chưa lên theo nhưng Triệu Thụy Tiêu thì đang đứng dưới bậc thang nhìn lên cậu.
“Làm gì mà cảnh giác thế, bây giờ tao có muốn chết nữa đâu. Tao không nhảy lầu đâu mà sợ, với lại tầng ba thì ăn thua gì.”
Lâm Lạc Dương cố tình nói giọng cợt nhả một tí nhưng càng nói cậu càng cảm thấy bất an. Không phải vì cậu nói dối, chẳng qua là cậu không thích mọi người quan tâm đến mình theo cách này. Đã được ra viện rồi mà còn chăm chăm quản thúc cậu như người bệnh là thế nào.
“Nói thì nói thế nhưng bây giờ chưa mở cửa này cho mày được.” Triệu Thụy Tiêu bước lên đến cạnh Lâm Lạc Dương, cậu ta rất cao, trông như sắp đụng trần nhà đến nơi. Cậu ta nói tiếp, “Thông cảm nhé.”
“Không sao, tao hiểu.” Lâm Lạc Dương đáp, “Bọn mày lo cho tao, chị tao cũng thế thôi. Xuống đi, tao đói rồi, bảo cô kia nấu cơm được không?”
Xuống tầng dưới, Lâm Lạc Dương cởi áo khoác rồi lấy hộp kính trong túi áo ra đặt lên bàn học trong phòng mình.
Phòng cậu bài trí không khác gì trước kia, nội thất giữ nguyên vị trí nhưng tất cả đều được thay mới, nhác trông thì giống mà để ý một chút tự nhiên sẽ thấy khác lạ. Giường trải ga màu xanh da trời khác hẳn với chăn gối trắng toát ở bệnh viện, nệm cũng mềm êm hơn nhưng sao vẫn gợi lên sự đơn điệu gò bó y hệt.
Lâm Lạc Dương cảm thấy như mình lạc vào nhà người khác, toàn thân cậu đều bứt rứt khó chịu.
Nửa tiếng sau Ngô Húc gọi cậu xuống ăn, ba người ngồi quanh bàn, lúc đầu không ai nói gì cho đến khi Ngô Húc bảo Lâm Lạc Dương: “Mấy hôm nữa tao đưa mày đi thăm xưởng của bọn tao nhé.”
Lâm Lạc Dương đồng ý.
Bây giờ cậu chẳng được đi đâu cả, ý của Lâm Nhược Liễu là cậu được xuất viện thì ở nhà mà nghỉ ngơi cho chóng bình phục, không việc gì phải vội ra ngoài. Nhưng cậu không muốn nằm viện chỉ vì ở đó quá tù túng, giờ được về cũng chẳng khá hơn. Thế này có khác gì chuyển từ một cái lồng to về cái lồng nhỏ đâu.
Trước mười tám tuổi Lâm Lạc Dương cũng chưa bao giờ bị quản lý chặt như vậy, thế quái nào vượt thời gian đến mười năm sau cậu lại phải uất ức thế này?
Mà Lâm Nhược Liễu bảo cô đang bận việc mấy hôm nữa mới về nhà được, Lâm Lạc Dương đành chấp nhận đợi chị về rồi hai chị em nói chuyện cho ra lẽ.
Triệu Thụy Tiêu và Ngô Húc ăn xong thì ra về, nhà chỉ còn Lâm Lạc Dương và cô giúp việc, Lâm Lạc Dương đi đến đâu bà cô tò tò đi theo đến đó, nói chung là hết sức mẫn cán. Cuối cùng Lâm Lạc Dương sốt ruột quay lại bảo: “Cô ơi cô đừng đi theo cháu nữa.”
Cả chiều cô giúp việc không nói năng gì, không ngờ đến khi mở miệng lại xổ ra một tràng tiếng địa phương mà Lâm Lạc Dương không hiểu mô tê gì hết. Rốt cuộc cậu đành gục đầu cun cút về phòng: “Cháu vào phòng cháu đây này, cô đứng lâu thế chắc mệt lắm rồi ạ? Cô đi nghỉ đi nhé.”
Vào phòng rồi Lâm Lạc Dương nằm vật ra giường, thở dài thườn thượt. Vật mình vật mẩy hồi lâu cậu mới lấy điện thoại ra xem.
Danh bạ của cậu thật ra chẳng có ai, cậu chống cằm nghĩ nghĩ một lúc rồi nhắn tin cho Lý Xuyên: [Hôm nay em cũng ra viện sao hôm qua không bảo anh?]
Tin nhắn gửi đi như chìm vào đáy biển, hôm nay ngồi xe lâu Lâm Lạc Dương cũng mệt nên nằm một hồi cậu ngủ thiếp luôn… cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa dưới nhà.
Nằm ngủ sai tư thế nên một bên tay cậu tê bại, trầy trật mãi mới dậy ra mở được cửa phòng ngủ. Không thấy cô giúp việc đâu, chắc là thấy phòng cậu im im nên cũng đi nghỉ rồi. Cậu xuống tầng một, tiện thể ngó qua đồng hồ trong phòng khách, chà, chưa đến ba giờ chiều.
Lúc này chuông đã không reo nữa, Lâm Lạc Dương nghĩ nghĩ một tí rồi mở cửa ra.
Bên ngoài là Lý Xuyên.
Cậu trai bận một bộ đồ mới tinh, cái áo dài tay màu xanh xám rất thời trang, cổ áo cố tình phanh mở mấy khuy để lộ ra phần xương quai xanh sắc nét, ngực phải có túi vuông, sơ vin một bên vạt áo, quần jean ống rộng thẫm màu. Tóc đã cắt gọn gàng làm cậu ta trông càng chỉnh tề thanh thoát, cũng khiến bên lông mày cạo đứt đoạn hút mắt hơn.
Suýt nữa Lâm Lạc Dương không nhận ra là ai, cậu kinh ngạc hỏi: “Sao em…”
“Em đến tìm anh đây.” Lý Xuyên tiến đến, cúi xuống nhìn cậu, hai mắt cậu ta sáng rực như có lửa mà giọng nói thì êm như nhung, câu hỏi nghe ra nhún nhường đến muốn mủi lòng: “Anh, anh không vui vì em đến à?”