Trong tiệm cắt tóc, Lý Xuyên đề nghị Lâm Lạc Dương cắt ngắn hẳn đi.
Lâm Lạc Dương phân vân một lúc rồi cũng quyết định: “Nghe lời em.”
“Hè nóng lắm.” Lý Xuyên nhìn chằm chằm cái kéo đang múa may trên tay người thợ, bảo: “Bao giờ mát trời anh thích thì lại nuôi sau.”
Lâm Lạc Dương vừa khóc xong một trận đã đời, giờ cảm xúc ổn định lại cậu thấy mắc cỡ chết đi được, chỉ muốn rúc đầu vào gầm ghế tiệm cắt tóc, trốn biến cho xong.
Còn Lý Xuyên hôm nay thì lại tỏ ra hết sức chín chắn, cậu ta không làm nũng với Lâm Lạc Dương mà chỉ bình tĩnh an ủi cậu, xong rồi còn đòi hôn nhiều ơi là nhiều.
Anh thợ cắt tóc bị Lý Xuyên nhìn kĩ quá cũng thấy nhột nhột, anh ta đành gợi chuyện với Lâm Lạc Dương, “Anh này, em thấy chất tóc anh đẹp lắm, anh có muốn nhuộm không?”
Không đợi Lâm Lạc Dương trả lời Lý Xuyên ngồi bên cạnh đã nói luôn: “Không cần.”
Đồng chí thợ cắt tóc: “…”
Đồng chí thợ cắt tóc: “Thế ý anh này thì sao?”
Lâm Lạc Dương đưa mắt nhìn hình ảnh Lý Xuyên ngồi bên cạnh phản chiếu trong gương, thấy cậu chàng cũng đang nhìn mình chằm chằm, “Nghe em ấy.”
Anh thợ cắt tóc đành chịu, anh ta lại hỏi: “Hai anh là anh em ruột à?”
“Ừ.” Lý Xuyên thản nhiên đáp, “Chúc mừng, anh đáp đúng rồi đấy.”
Lâm Lạc Dương phì cười, Lý Xuyên nghe vậy liền đứng dậy bước đến đứng bên cậu rồi tỉnh bơ nặn nặn ngón tay cậu, “Cười gì?”
Giờ thì làm nũng được rồi~
Lâm Lạc Dương ngước mắt lên, cậu định ra vẻ người lớn một tí nhưng trong mắt còn rõ nét cười tinh nghịch, “Có gì đâu.”
Anh thợ cắt tóc coi bộ đã ngờ ngợ hiểu ra quan hệ của hai đứa này không bình thường nhưng chưa định hình được chính xác họ là gì của nhau, đúng lúc đó Lý Xuyên quay lại bảo: “Cắt ngắn thôi, đừng húi cua ảnh.”
Thật là oan cho anh thợ quá đi mà, “Tôi đã cắt tí nào đâu…”
“Ừ, dặn trước thế.” Lý Xuyên cao ngạo nhìn xuống anh thợ, “Đừng cắt hỏng.”
Anh thợ: “… yên chí.”
Lâm Lạc Dương ngắm cái đầu gọn gàng lên trông thấy của mình, tự dưng cậu thấy hơi hoài niệm… đúng ra cậu không nên cảm thấy thế, cứ như thoắt cái cậu đã trở về mười năm trước, lại là một chàng tân sinh viên vô lo vô nghĩ.
Cậu sẽ mở mắt ra nhưng không thấy mình ở bệnh viện, và đương nhiên cũng sẽ không gặp được Lý Xuyên.
Cậu đứng dậy gỡ tấm vải trùm trên người ra, Lý Xuyên ân cần nhặt giúp cậu những vụn tóc trên cổ. Lâm Lạc Dương cúi xuống nhìn mớ tóc lơ thơ trên sàn gỗ, chúng nằm đó giống như một đoạn ký ức bị cắt vụn, không hiểu tại sao cậu lại thấy nhẹ người.
Ngày hôm sau Lâm Nhược Liễu về, thấy cậu cô có vẻ rất kinh ngạc, “Em cắt tóc à?!”
Giọng cô thốt lên to quá làm Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu cùng về cũng nghe thấy, hai thằng nhìn nhau rồi nhanh chân đi vào phòng khách xem sao.
Cả tuần rồi Lâm Nhược Liễu chưa về nhà, nhà này xa công ty quá, ở nhà thì buộc cô phải đi sớm về khuya. Xét thấy gần đây tình trạng Lâm Lạc Dương đã khá hơn nhiều nên Lâm Nhược Liễu quyết định về căn hộ gần công ty của mình.
Cứ thế này mãi cũng không ổn.
Ngô Húc suốt ngày bảo cô như vậy, sao cô lại không hiểu.
Nhưng cứ hễ cô nhìn Lâm Lạc Dương, thấy cảm xúc cậu cố giấu giếm, thấy vết sẹo có lẽ sẽ nằm lại cổ tay cậu suốt đời, cô lại do dự, lại muốn chờ thêm một thời gian… sớm muộn gì nó cũng biết, nhưng chưa phải lúc này.
Đợi đến khi cô chuẩn bị thật kĩ, khi em trai cô có thể thực sự đón nhận cuộc sống mới, có những việc tự nhiên sẽ bộc lộ ra.
Lâm Lạc Dương bây giờ đã chịu cắt mái tóc nuôi suốt hai năm, đây hẳn là một dấu hiệu tốt.
Nhưng mà, hãy cứ chờ thêm một thời gian.
Từ đáy lòng cô hy vọng những ngày này sẽ kéo dài vô tận, dài đến mức họ không cần nghĩ về những ngày sau đó, càng không cần nghĩ về chuyện trước kia.
“Dạ, hè nóng quá, Lý Xuyên đưa em đi cắt đấy.” Lâm Lạc Dương đáp.
Ba người còn lại trong phòng đều đã ngầm hiểu, Ngô Húc lên tiếng trước, “Tốt rồi tốt rồi, tối nay cả nhà ăn cơm nhé, mày gọi thằng em sang đi.”
“Nó phải học nữa… để tao hỏi nó đã.” Lâm Lạc Dương miệng nói chân đã ton tót chạy lên lầu lấy điện thoại gọi cho cậu em.
Nhân lúc ấy Ngô Húc quay sang bảo Triệu Thụy Tiêu: “Tiến triển tốt quá nhỉ.”
“Hử?”
Ngô Húc hất hất đầu lên tầng trên, “Thuận lợi quá ấy…”
“Thuận lợi thì tốt chứ sao?” Triệu Thụy Tiêu hỏi.
Ngô Húc tỏ vẻ trầm ngâm hiếm thấy, “Mày hiểu ý tao mà, mày tiếp xúc riêng với Lý Xuyên rồi phải không, mày dám bảo nó không giống Quý Vãn Kha không?” cậu ta buột miệng nói ra cái tên đó.
“Giống thì sao?” Triệu Thụy Tiêu nhìn sang, “Mà Lý Xuyên biết đấy, tao nói với nó rồi.”
Ngô Húc trợn mắt, “Mày nói gì?”
“Nói hết.”
“Mày điên à?”
“Nói trước cho nó còn hơn để nó tự phát hiện ra. Ai biết được nhỡ biết rồi nó kể cho Lạc Dương thì sao.” Triệu Thụy Tiêu bình tĩnh nói, “Nhưng đúng là tao lo hơi xa, nó biết rõ hơn tao tưởng nhiều. Mà nó cũng không định kể cho Lạc Dương đâu.”
Ngô Húc nhíu mày, “Ý là thế nào?”
Triệu Thụy Tiêu nhún vai, “Tao cũng không rõ nó nghe được ở đâu, chắc là trong viện nhỉ? À nói đến bệnh viện, mai đưa Lạc Dương đi khám lại nhớ cẩn thận đấy, đừng để nó nghe được ai nói gì.”
Ngô Húc thở dài.
Triệu Thụy Tiêu lại bảo: “Tóm lại là mọi chuyện tiến triển rất tốt, mày thấy đấy, nó chịu cắt tóc rồi kìa?”
Một người không thể mãi mãi chờ một ai đó, thời gian sẽ là thuốc lãng quên.
Tất cả họ đều tự nhủ như thế.
Nói thì nói vậy, nhưng Ngô Húc đâu ngờ việc gì khó cũng lại đến tay mình.
Ngày hẹn khám lại cuối tuần này phải đúng hôm Triệu Thụy Tiêu bận việc, chỉ mình cậu ta đi được.
Lâm Lạc Dương còn khá ác cảm với bệnh viện nhưng dĩ nhiên cậu vẫn chịu đi. Trên đường không gặp chuyện gì, khám tổng quát cũng không sao cả, đến lúc bác sĩ chuẩn bị hỏi cậu mấy câu theo thủ tục thì anh ta bị y tá gọi ra ngoài.
Đến đây thì mọi chuyện vẫn rất bình thường.
Và tự dưng Lâm Lạc Dương quay lại hỏi Ngô Húc: “Tao hỏi mày câu này được không?”
Ngô Húc cứng cả người, sao câu dạo đầu này quen quen…
Cậu ta hỏi: “Chuyện gì?” tự dưng có linh cảm không lành.
Lâm Lạc Dương hỏi: “Người tao thích hồi trước giống Lý Xuyên lắm à?”
Ngô Húc vừa định phủ nhận thì đụng phải ánh mắt Lâm Lạc Dương, cậu đang rất bình tĩnh như thể đã biết trước câu trả lời. Hỏi chẳng qua là để xác nhận lại mà thôi. Ngô Húc nín lặng, không dám nói một lời.
Người ngồi đây giống như là Lâm Lạc Dương hai tám tuổi, không phải mười tám tuổi.
“Tao cũng thấy hơi giống.” Lâm Lạc Dương tự trả lời, cậu gật gù rồi lại trở về với vẻ hiền lành mọi khi, “Nhưng nhỡ là ảo giác thì sao… ước gì là ảo giác nhỉ.”
Mà quá khứ và hiện tại cứ trùng lặp vào nhau, khiến những điểm tương đồng lồ lộ ra để cậu không cách nào lờ đi được.
Cậu sợ trong vô thức mình đã thích Lý Xuyên vì ảo tưởng đó là người trong mơ.
Cậu chỉ muốn chứng tỏ tình cảm của mình lúc này là thật, là duy nhất trên đời, cậu không muốn Lý Xuyên là vật thay thế cho bất cứ ai.
Cậu không cần hình bóng kẻ nào phía sau Lý Xuyên cả.
Rõ ràng là cậu thích Lý Xuyên, thích từ tận sâu trong lòng, thích lắm, thích vô cùng.
Ngô Húc vừa định nói gì thì bác sĩ trở lại, cậu ta đành im.
“Anh Lâm này, giờ tôi hỏi anh mấy câu anh cứ thả lỏng và trả lời như bình thường nhé.”
Lâm Lạc Dương gật đầu, “Được ạ.”
Giống như trở lại ngày cậu vừa du hành đến đây.
Lúc đó cậu không có một khái niệm gì về thế giới xung quanh, ngồi ngơ ngác trên giường bệnh, đối diện với những gương mặt bạn bè người thân vừa quen vừa lạ.
Giờ thì cậu đã thích nghi được, cậu không sợ hãi nữa, cũng không vội tìm cách trở về nữa.
Anh bác sĩ đưa ra một loạt câu hỏi, cậu đáp rõ ràng từng câu.
Cuối cùng anh ta hỏi: “Bây giờ trí nhớ của anh vẫn dừng ở năm 2016 à?”
Lâm Lạc Dương ngừng lại, mặt hơi biến sắc, cậu ngước lên nhìn bác sĩ bằng ánh mắt phức tạp, “Không, tôi nhớ được một số chuyện.”
Lập tức Ngô Húc đứng thẳng lại, cậu ta cảm thấy mồ hôi trên mặt mình đang nhỏ giọt xuống cằm.
Nóng quá.
“Nhớ được vài chuyện xảy ra thời đại học.”
Nhưng cậu vẫn tin rằng mình du hành thời gian tới đây.
##
“Mày nhớ rồi… sao không bảo với bọn tao?” Ngô Húc lái xe chở Lâm Lạc Dương về, trên đường cậu ta nhịn hết nổi phải hỏi.
“Ừ, thì vì… cũng có gì đâu, tự dưng bảo tao nhớ được một tí cũng kỳ. Mà toàn chuyện vặt vãnh, mới đây mới thấy rõ hơn.” Lâm Lạc Dương nói xong lại vỗ tay một cái, đúng cái điệu bộ của tuổi mười tám, “À phải rồi, đừng có nói chuyện tao đi viện với Lý Xuyên nhé, cấm mày máy mồm đấy.”
“Sao không được bảo với nó?”
“Không muốn nó lo thôi, nó chăm tao đến thế rồi còn gì nữa. Có thế nào tao cũng hơn nó chín tuổi, không lẽ cái gì cũng trông vào nó hết.” Lâm Lạc Dương tựa đầu vào kính cửa sổ, “Tao bảo này…”
“Ừ?” Ngô Húc ừ hữ không chút đề phòng.
“Bọn nó giống nhau đến mức nào?” Lâm Lạc Dương hỏi, “Giống lắm lắm hả? Làm gì đến thế nhỉ, Lý Xuyên có bao giờ chọc ghẹo tao đâu.”
“Ừ, không giống.” Ngô Húc nói vuốt đuôi.
Lâm Lạc Dương im lặng một lát rồi chợt bảo, “Sao cứ lừa tao mãi thế?”
Nói một câu mà nghe không ra tâm trạng cậu thế nào.
Ngô Húc thì quặn thắt cả ruột.
“Mày nghĩ lung tung làm gì, mày với Lý Xuyên bây giờ không tốt à?”
Lâm Lạc Dương ngồi thẳng dậy, “Chúng mày biết chuyện bọn tao rồi à?”
Ngô Húc thật chỉ muốn dán mồm mình lại, sao cứ nói mà không nghĩ vậy.
Mà quả tình là vừa xong cuống quá.
Lâm Lạc Dương lẩm bẩm: “Coi bộ đúng là tao cong từ trong trứng thật. Đến thế này mà chị tao vẫn không nói gì, bả lại còn làm bộ không biết nữa chứ.”
Ngô Húc gượng cười bảo, “Chị Lâm tâm lý lắm mà.”
Lâm Lạc Dương quay sang nhìn thằng bạn, “Làm sao mà mày cuống lên thế?”
Ngô Húc chối bay chối biến.
Lâm Lạc Dương: “Thế mày nghĩ tao với Lý Xuyên có được bền không?”
Ngô Húc: “…”
Lúc này sao mà cậu ta nhớ Triệu Thụy Tiêu quá thể, giá đổi lại là Triệu Thụy Tiêu nhất định nó sẽ biết phải đối đáp kiểu gì.
Không khí trong xe như đặc quánh lại, một lúc sau cuối cùng Lâm Lạc Dương bật cười như rất hài lòng với phản ứng của thằng bạn, cậu quay đầu nhìn đường phía trước, nói: “Làm gì căng vậy, tao hỏi vui thôi mà.”
Ngô Húc đã run như cầy sấy, Lâm Lạc Dương thế này sao mà khác lúc trước quá vậy???
Nếu phải đối diện với Lâm Lạc Dương đã nhớ lại tất cả chắc chắn cậu ta sẽ không dám nói dối một câu nào, bởi vì nói gì cũng sẽ bị thằng này nhìn thấu hết.
Mà Lâm Lạc Dương bây giờ chưa nhớ hết mọi chuyện đã khiến cậu ta linh cảm thấy giông tố sắp đến rồi.