Cuối cùng Tang Tiếu cầm cái kịch bản được tất cả mọi người cưng chiều đẳng cấp gì vậy?! Thậm chí ba người đã tự bổ não cốt truyện tiếp theo, ví như đợi sau khi Chương Kiều ở bên kia hào hứng thông báo hợp đồng quảng cáo ván trượt trên Weibo và đạp Tang Tiếu xuống lại bị tiêu đề Tang Tiếu bắt được người phát ngôn khu vực Đại Trung Quốc, hung hăng đè đẹp!! Là một người cướp hợp đồng, cô ta phải bị tiêu đề đè cho ra con người! Quý Kỳ Tây giải thích xong thì giơ tay chạm vào hợp đồng của chương trình trên bàn, nói với Tang Tiếu bằng giọng nói dịu dàng: "Một show giải trí livestream về ca hát, ekip đã sắp xếp 3 khách mời ở tuần đầu tiên, khách mời tuần sau cũng sẽ có Chương Kiều." Thấy Tang Tiếu không hiểu, anh cong môi cười một tiếng, dường như đang dạy Tang Tiếu, dường như nói chuyện tầm thường: "Trong trường hợp có sự giúp đỡ của người ngoài, vài người sẽ không nhận rõ sự chênh lệch, dù sao rác rưởi đều thích tìm cớ." "Nhưng nếu em có thể khiến đối phương thua cuộc trong chính lĩnh vực mà họ kiêu ngạo, chênh lệch giữa hai người sẽ càng rõ ràng hơn, khiến họ không thừa nhận cũng không được." Trong những ngày qua, khi Tang Tiếu luyện hát, Quý Kỳ Tây đều đến xem, không thể không nói, kiến thức cơ bản và tốc độ nắm bắt của Tang Tiếu đối với âm điệu đều cực kỳ nhanh, làm anh kinh ngạc không thôi. Buổi chiều, anh thử nghe hai bài hát Chương Kiều hát, trong lòng gần như tin chắc một khi Tang Tiếu phát huy như bình thường thì chắc chắn sẽ thắng Chương Kiều. Tang Tiếu không ngốc, cẩn thận suy nghĩ một chút là hiểu lời Quý Kỳ Tây nói, song sự tự ti từ trước đến giờ lại vọt ra khiến hai bàn tay buông thỏng của Tang Tiếu siết lại, cô không thể nói trái lương tâm: "Em cảm thấy sự chênh lệch giữa hai người có rõ hay không cũng chẳng quan trọng, không thích thì sau này mặc kệ là được." Dù có nền tảng của nguyên chủ nhưng Tang Tiếu chỉ mới học mấy âm điệu của thế giới này vài ngày. Đệ tử của Thất Âm môn, đàn đánh sẽ làm người khác tổn thương, ca hát có thể mê hoặc, Tang Tiếu đã sớm nhận rõ sự chênh lệch của cô với bọn họ rồi, cần gì phải bày rõ sự chênh lệch trước mặt mọi người chứ! Nhưng mà—— Tang Tiếu rũ mắt nhìn hợp đồng show, trong lòng xoắn xuýt không thôi, cô kém hơn người trong Thất Âm môn, cũng sẽ kém hơn Chương Kiều sao? Cô không muốn giống lúc bé, đối mặt với người cướp đồ của mình lại không thể phản kháng. Quý Kỳ Tây không muốn lấy suy nghĩ của bản thân mạnh mẽ nhồi nhét cho Tang Tiếu, thấy cô do dự cũng không khuyên tiếp: "Buổi tối có việc nên tôi rời công ty trước, em đọc hai bản hợp đồng đi, chiều mai quyết định là được, đừng áp lực." Nói xong anh đưa kẹo sao cho Tang Tiếu, cách một lớp túi nilon vẫn thấy những đường tinh vân: "Kẹo sao*, nhìn đẹp nhưng khá dở, em cầm chơi đi." Tam Thủy cũng thích ngôi sao, chị nhỏ giọng hỏi: "Tụi em có phần không ạ?" Quý Kỳ Tây liếc chị một cái, hỏi một cách không hề nể mặt: "Cô cũng bị cướp quảng cáo?" Tam Thủy: "..." Trái lại chị cũng muốn bị cướp. Sau khi Quý Kỳ Tây đi, Tang Tiếu cẩn thận tháo vỏ kẹo ra, ba người Quất Tử đang vây xem hợp đồng, đọc một nửa thì Miêu Miêu xúc động: "Tang Tiếu nhà chúng ta cũng xem như đi bằng cửa sau nhỉ? Có chìa khóa cửa của thương hiệu cao cấp, đỉnh quá đi!" Tam Thủy lại tỉnh táo, lướt mạng hàng năm khiến chị thích phân tích mọi việc: "Đoán chừng sau khi thông báo xong, đám anti sẽ có dịp bận rộn, chỉ trích Tang Tiếu dựa vào tư bản mà cướp tài nguyên của các nghệ sĩ khác, nói như kiểu không có Tang Tiếu thì idol nhà tụi nó sẽ giành được vậy."