“Được.” Nụ cười trên mặt Quý Kỳ Tây chưa hạ xuống, nghe vậy anh lại cười nói: “Em cứ từ từ, không vội.” Không giống như Tang Tiếu bởi vì phải ở trong phòng làm việc làm thủ công mà thay sang quần áo rộng rãi, Quý Kỳ Tây ở nhà đã quen mặc áo thun và quần thường, một lát nữa trực tiếp đi ra ngoài là được, hoàn toàn không cần thay quần áo. Cho nên, sau khi anh về phòng lấy hai cái mũ thì ngồi dưới lầu lướt điện thoại chờ Tang Tiếu, kết quả là lướt đến một người bạn trong nhóm WeChat đang phàn nàn cả tuần lễ cũng không có được cuộc gọi của nữ thần, xin những người khác chỉ chiêu. [Rượu Mừng: Vô dụng, tôi chuẩn bị ra ngoài hẹn hò luôn rồi.] [Ông Lớn Thành Phố Bắc Kinh: Ai đây? Người anh em mới vào nhóm? Tôi không nhớ các cậu ai kéo bạn bè vào nhóm, hơn nữa các cậu kéo người vào đã nói với Tiểu Quý Gia rồi à?] Quý Kỳ Tây: … Bởi vì có kết bạn WeChat với Tang Tiếu cho nên Quý Kỳ Tây không dám trắng trợn sửa lại tên WeChat, có điều anh đã sửa lại biệt danh trong nhóm, ngay cả ảnh đại diện WeChat cũng đổi lại thành chai rượu Nữ Nhi Hồng. [Rượu Mừng: Con trai, nhìn kỹ lại bố của con nào @Ông Lớn Thành Phố Bắc Kinh. [Ông Lớn Thành Phố Bắc Kinh: … [Ông Lớn Thành Phố Bắc Kinh: Con sai rồi, bố ơi! [Trai Đẹp Chân Dài: Đợi đã! Hẹn hò?! Mẹ nó?! Cậu và Tang Tiếu tu thành chính quả rồi?!!!] [Sầm Sầm: Ha, tu thành chính quả thì vòng bạn bè của các cậu đã sớm bị cậu ta spam rồi, trong mắt Tiểu Quý Gia, nắm tay cũng có thể làm tròn lên thành cuộc sống tuần trăng mật đấy.] Làm bạn xấu nhiều năm, Sầm Luật và Quý Lâm Xuyên có thể nói là cực kỳ hiểu Quý Kỳ Tây. [Rượu Mừng: Nhận lời chúc của cậu @Sầm Sầm] [Sầm Sầm: Tiểu Quý Gia, không phải cậu chờ Tang Tiếu đến mức nhàm chán rồi chứ? Tin tôi đi, trước khi phụ nữ ra cửa mà bảo cậu chờ nửa tiếng là đã xem như quan tâm cậu rồi, tăng lên nữa, một tiếng, hai tiếng cũng rất bình thường, cậu phải cố gắng thích ứng.] Quý Kỳ Tây nhìn thời gian trên điện thoại, lại nhìn Tang Tiếu đã đi xuống lầu, anh khẽ cười thành tiếng, Tang Tiếu nhà họ ngoài miệng nói mười lăm phút, kết quả là còn chưa đến mười phút, đoán chừng bôi kem chống nắng xong là ra rồi. Trước khi ra ngoài, Quý Kỳ Tây lấy chiếc mũ anh mang từ trong phòng ra đội cho Tang Tiếu: “Bên ngoài trời nắng, nào, chúng ta đội mũ?” “Ồ, thiên thần nhỏ?” Tang Tiếu nhìn chiếc mũ vẽ thiên thần nhỏ với lông vũ trắng trong tay, lại nhìn chiếc mũ vẽ hình ác quỷ nhỏ trong tay Quý Kỳ Tây. Khi Tang Tiếu ló đầu nhìn, hô hấp của Quý Kỳ Tây cũng chậm lại trong chớp mắt. Trong phòng anh có mười mấy cái mũ đôi, trong đó, thiên thần và ác quỷ xem như là sự kết hợp không giống cặp đôi nhất rồi. Tâm tư mua mũ của Quý Kỳ Tây cũng đơn giản, Tang Tiếu làm nghệ sĩ, bình thường ở bên ngoài thường xuyên đeo khẩu trang và đội mũ, giúp Tang Tiếu mua mũ dù sao cũng tự nhiên hơn là giúp Tang Tiếu mua áo khoác. Khi Quý Kỳ Tây nhiều lần suy đoán xem có phải biểu hiện của anh đã bị Tang Tiếu nghi ngờ hay không, Tang Tiếu mím môi, trông mong mà đối diện với ánh mắt của anh: “Em muốn đội cái khác, cái đó trông đáng yêu quá.” “... Cho em.” Trong lòng Quý Kỳ Tây thở phào một hơi, anh mang sắc mặt thản nhiên đưa mũ ác quỷ cho Tang Tiếu, đồng thời đưa tay lấy lại mũ thiên thần, nới rộng mũ ra một chút rồi đội lên đầu mình. Tóc đen lộn xộn bị mũ đè, mơ hồ phủ lên tai, cũng giấu đi màu ửng đỏ hiện ra. Tang Tiếu không nghi ngờ gì, vừa cầm lấy mũ ác quỷ là đã đội lên: “Xuất phát thôi!” Trong gara của biệt thự có không ít xe, Maybach, Rolls-Royce, Bentley, nhiều vô kể xếp thành hai hàng. Tang Tiếu nhìn không chớp mắt, đi thẳng đến chiếc xe bảo mẫu bảy chỗ bình thường hay ngồi, kết quả cô còn chưa mở cửa xe thì đã bị Quý Kỳ Tây nắm lấy cổ tay, ngăn cản động tác lên xe. “Hôm nay…” Quý Kỳ Tây cầm hờ cổ tay của Tang Tiếu, đưa người đi về phía xe thương vụ bốn chỗ ở một bên khác: “Chúng ta đổi chiếc khác đi, dù sao cũng không có tính chất công việc, nhàn nhã thì phải có xe nhàn nhã.” Nếu như không phải cân nhắc đến việc đón hai đứa trẻ mà lộ liễu quá thì không tốt, anh có thể sẽ trực tiếp lái xe thể thao. Tang Tiếu cảm thấy Quý Kỳ Tây nói có lý, cũng không phản bác, chờ sau khi Quý Kỳ Tây mở cửa xe, cô đi đến chui vào ngồi ở vị trí ghế phụ. Khách sạn mà các học sinh ở cách biệt thự không được tính là gần, chờ khi bọn họ đến khách sạn thì đã là nửa tiếng sau đó. Tang Tiếu ở trong xe là đã nhìn thấy ba người chờ ở ngoài cửa, một người đàn ông trẻ tuổi đeo mắt kính không gọng cùng với hai đứa trẻ mặc đồng phục, đeo khăn quàng đỏ. Bởi vì trước đó cũng đã gọi video cho thầy giáo và hai đứa trẻ, cho nên liếc mắt một cái là đã nhận ra hai đứa trẻ chờ ở đó là Hân Hân và Đại Đào, về phần những đứa trẻ khác, nghe nói lát nữa sẽ đi leo Vạn Lý Trường Thành. “Hân Hân, Đại Đào!” Tang Tiếu đeo khẩu trang lên, mở cửa xe nhảy xuống, cô vẫy tay với ba người, cao hứng gọi: “Chị tới rồi!” Hân Hân và Đại Đào vừa nhìn thấy Tang Tiếu là đôi mắt đen nhánh đều tỏa sáng trong nháy mắt, kết quả còn chưa đợi bọn nó đáp lại, một khắc sau, hai đứa đã thấy Tang Tiếu vừa xuống xe chạy vèo một cái tới trước mặt bọn nó. Tốc độ nhanh đến mức khiến bọn nó đều không có thời gian thấy hưng phấn và vui sướng của lần đầu tiên gặp mặt. Tướng mạo Hân Hân điềm đạm nho nhã, nhìn thấy Tang Tiếu, cô bé lễ phép cẩn trọng mà chào một tiếng: “Chị Tang Tiếu.” “Chị Tang Tiếu!” Đại Đào hoạt bát hơn Hân Hân, vừa nhìn thấy chị gái mình thích xuất hiện trước mặt là không nói hai lời mà nhào tới: “Cảm ơn chị Tang Tiếu đã mời tụi em đến Bắc Kinh chơi, hôm qua tụi em đã đi tham quan Đại học Thanh Hoa, tương lai em cũng muốn thi đậu vào Thanh Hoa, sau đó làm ra thanh kiếm có thể bay lên trời cho chị Tang Tiếu!” Quý Kỳ Tây vừa đi qua là đã nghe được lời nói có khí phách của Đại Đào, anh không khỏi cười, duỗi tay xoa xoa lên đầu Đại Đào, lười biếng nói: “Chí hướng của em thiên về hàng không rồi, Đại học Hàng không Bắc Kinh khá là hợp với em.” Đại Đào nghi hoặc nhìn Quý Kỳ Tây, trên đầu nổi lên một dấu chấm hỏi lớn. Sau khi bọn nó đến thành phố Kinh, thầy giáo đã nói với bọn nó, chỉ có thi lên đại học thì bọn nó thể trở nên nổi bật, mới có thể có cơ hội đi ra khỏi Đại Sơn, mà trường học tốt nhất ở Bắc Kinh chính là Thanh Hoa và Bắc Kinh. Bởi vì bọn nó vẫn chưa thấy Đại học Bắc Kinh, cho nên Đại Đào đã xác định mục tiêu ở Đại học Thanh Hoa, về phần chí hướng của cậu bé có phải là về hàng không hay không, chuyên ngành này có phải là tương đối tốt ở Đại học Hàng không Bắc Kinh hay không, từ trước đến nay chưa từng có ai phân tích với cậu cả. Đại Đào cảm thấy anh trai đeo khẩu trang và đội mũ trước mắt này không giống với những người khác. Có điều, chị Tang Tiếu là ngôi sao mà đội mũ và đeo khẩu trang thì cũng thôi đi, vì sao anh trai cũng phải đội mũ và đeo khẩu trang vậy? Lẽ nào anh trai cũng là ngôi sao? Tang Tiếu làm người nịnh hót sư môn chuyên nghiệp lập tức phụ họa nói: “Ngũ sư huynh của chị nói chắc chắn là đúng, Đại Đào, sau này nếu như học về hàng không vũ trụ thì có thể cân nhắc báo danh Đại học Hàng không Bắc Kinh nha.” Thầy Cung nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ thì cười cười: “Đại Đào mới học lớp ba, bây giờ nói chuyện thi đại học với thằng bé thì còn sớm quá.” “Em thích toán.” Hân Hân thuộc kiểu phản ứng chậm, ở trong thư thì cô bé nhiệt tình với Tang Tiếu, vừa nhìn thấy người thật lại có chút thẹn thùng, bây giờ cô bé chủ động hỏi Tang Tiếu: “Thích toán thì báo danh trường đại học nào là tốt ạ?” Tang Tiếu nghiêng đầu nhìn về phía Quý Kỳ Tây một cách tự nhiên: “Toán học thì đến trường nào?” Quý Kỳ Tây cực kỳ thích Tang Tiếu chỉ nhìn một mình anh, đáy mắt tràn ra ý cười: “Toán của Đại học Bắc Kinh và Thanh Hoa đều không tệ.”